Lily And Piggy

Chương 17



(っ◔◡◔)っ ♥ 017. Bánh kem hạt dẻ ♥

Edit: Vũ Quân

Khi Giang Giang tỉnh lại Bùi Kính đang dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn điện thoại.

Cô nhìn một cái rồi xoay người sang chỗ khác tiếp tục giả vờ ngủ.

Từ khi cô mở mắt Bùi Kính đã nhận ra, anh nhìn qua thì thấy tai cô đang lặng lẽ đỏ lên. Anh không nhịn được cúi xuống hôn: "Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi, em có đói không?"

Cảm nhận được hơi nóng bên vành tai, người đang nấp trong chăn đỏ mặt lên.

Bùi Kính nhìn cô chậm rãi xoay người lại và mở tay ra với anh.

Dưới ánh nắng ban mai, hai người trao cho nhau chiếc ôm đầu tiên.

Rửa mặt xong, Giang Giang ngồi thất thần trên sô pha, Bùi Kính đi đến sờ trán cô.

"Em vẫn khó chịu à?"

Cô lắc đầu, ôm anh: "Tối hôm qua ở Night..."

"Em muốn ăn gì vào bữa sáng?" Bùi Kính bình tĩnh ngắt lời cô.

Giang Giang trộm ngước lên nhìn anh, bụng cô cũng đúng lúc reo lên: "Em muốn ăn mì, loại mì lần trước anh nấu cho em ăn ý."

Cô nói loại mì canh nấm mà Bùi Kính vừa học được trên mạng. Sau khi phi thơm nấm và đông trùng hạ thảo thì đổ nước vào hầm, trần qua mì rồi vớt ra, cuối cùng mới đổ nước canh nấm lên. Đây là món mì yêu thích của Giang Giang, cũng là món sở trường của Bùi Kính. 

"Được, anh về nhà làm cho em ăn, em chờ anh một lát." Nói xong anh cầm áo khoác chuẩn bị đi về phía đối diện.

Khi đi đến cửa đột nhiên Bùi Kính dừng lại: "Giang Giang, việc tối hôm qua... không tốt lắm, em không cần biết quá nhiều, anh sẽ xử lý tất cả mọi chuyện."

"Hơn nữa việc đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa." Anh xoay người lại, cặp mắt dịu dàng kia đang yên lặng nhìn cô.

"Được." Giang Giang ngẩng đầu lên đối diện với anh.

Sau khi Bùi Kính rời đi, cô mới lấy điện thoại đặt trong túi xách ném ngoài cửa ra vào, cô vừa sạc pin khởi động máy các tin nhắn Wechat đã dồn dập bay tới.

Cô báo tin an toàn trong nhóm chat liên hoan hôm qua và click mở tin nhắn mới nhất.

Chilly: Bảo bối cậu có khỏe không?

Giang bánh gừng: Tớ rất ổn, vừa mới ngủ dậy^_^

Giang bánh gừng: Ngại quá, hôm qua đã khiến mọi người lo lắng rồi.

Chilly: Là bọn tớ nên xin lỗi cậu mới đúng, vì đã không chăm sóc tốt cho cậu.

Chilly: Cậu không có việc gì là tốt rồi, may mà hôm qua anh cậu đến đón... đó là anh cậu đúng không?

Giang Giang đọc tin nhắn rồi nghĩ lại đêm qua, mặt cô bỗng chốc đỏ lên: Đó là bạn trai của tớ.

Cô vừa gửi tin nhắn đi thì Bùi Kính mở cửa ra, trong tay anh là mì súp nấm thơm ngon hấp dẫn. Giang Giang đi dép lê chạy lên đón, cô duỗi tay muốn nhận lấy bát nhưng lại bị anh nhẹ nhàng ngăn lại.

"Nóng đấy, em về bàn ngồi đi."

Cô rửa sạch tay rồi ngồi trên ghế, cô vừa ăn được hai miếng thì nhìn thấy Bùi Kính mang một chiếc hộp đi vào.

"Đó là gì vậy anh?" Giang Giang nuốt mì trong miệng, hỏi.

"Em ăn mì trước đi, ăn xong anh sẽ nói cho em biết." Bùi Kính bỏ chiếc hộp vào tủ lạnh, sau đó xoay lại đối diện với cô.

"Anh có muốn ăn một miếng không?" Giang Giang gắp một đũa mì lên thổi, rồi bưng bát đến trước mặt anh. Bùi Kính mỉm cười nhìn cô, anh cúi xuống ăn mì.

"Ngon quá."

"Ai lại đi mèo khen mèo dài đuôi như thế chứ."

Giang Giang liếc anh một cái.

"Anh nói miếng em đút cho anh rất ngon."

Ăn mì xong, Giang Giang đã vội vàng muốn biết trong hộp là thứ gì, Bùi Kính đem nó ra khỏi tủ lạnh, mở hộp ra.

"Bánh kem hạt dẻ!"

Người trước mặt hô lên, đôi mắt cô lóe sáng, Bùi Kính cười nhìn cô.

"Anh đặt từ bao giờ thế?" Giang Giang không nhịn được chạm nhẹ vào viên hạt dẻ trang trí.

"Là anh tự làm." Bùi Kính rút khăn giấy lay tay cho cô, sau đó anh vuốt tóc cô: "Có thích không?"

"Thích!" Giang Giang xoay người ôm lấy anh: "Nhưng mà anh làm từ bao giờ thế?"

"Buổi chiều hôm qua anh đã làm xong rồi, vốn muốn đợi sau khi ăn tối sẽ tặng em." Bùi Kính dừng lại một chút: "Bây giờ em có muốn ăn không, anh cắt bánh cho em."

Giang Giang nhớ lại buổi chiều hôm qua, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Hôm qua anh có thể nói với em mà, nếu như vậy em sẽ không đi ăn liên hoan nữa..."

"Khi đó anh thấy em rất vui vẻ..." Bùi Kính xoa mặt cô: "Không sao, bây giờ vẫn ăn bánh được mà."

Bùi Kính cắt một miếng nhỏ cho cô, Giang Giang nhanh chóng ăn hết, cô lại bê đĩa lên nhìn anh: "Cho em thêm một miếng nữa đi."

Anh lại cắt cho cô, Giang Giang nhấm nháp bơ hạt dẻ ở mặt trên: "Sao anh không nói sớm, như vậy thì không cần nấu mì nữa, bữa sáng em có thể ăn bánh kem cũng được."

Bùi Kính lau bơ dính trên khóe miệng cô: "Bánh kem lạnh quá, buổi sáng nên ăn đồ nóng mới tốt, may là anh không nói sớm cho em nghe."

Giang Giang ngẩng đầu lên, cô chống tay lên bàn trao cho anh nụ hôn vị hạt dẻ.

Tới gần chạng vạng Bùi Kính ra ngoài một chuyến, bữa tối Giang Giang ăn bánh kem sau đó ngồi trên sô pha một lát rồi đứng dậy đi vào phòng tắm ngâm nước nóng.

Nước ấm khiến toàn thân cô cảm thấy thoải mái, trong lúc lơ đãng cô nhìn chiếc ghế nhỏ trong nhà tắm, lại nhớ đến tối qua Bùi Kính đã cởi quần áo cho cô.

Lúc ấy thật ra cô đã tỉnh lại rồi, chỉ là cơ thể vẫn còn bủn rủn, không có sức lực, khi Bùi Kính hỏi trái tim cô đập như trống trận, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra mơ màng. Sau đó mỗi giây trôi qua đều như động tác quay chậm. Đầu ngón tay của anh đi đến lâu là đốt lửa đến đó, trên người cô nóng bừng, lại phải giả vờ như không biết để mặc anh đùa nghịch.

Cô cũng không biết đêm của Hàng Châu lại khiến người ta thấy nóng nực như vậy.

Khi Bùi Kính về anh gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, anh nhập mật mã đi vào, trong phòng khách cũng không có ai, anh đi vào phòng ngủ mới phát hiện Giang Giang đang dựa vào bồn tắm ngủ thiếp đi.

Cô búi tóc lên, hai tay dựa vào thành bồn, bông tắm trong tay rơi xuống đất, tấm lưng trắng nõn lộ ra ngoài.

Bùi Kính ngồi xuống nhẹ nhàng lay cô dậy: "Em ngâm bao lâu rồi?'

Giang Giang mơ màng ngẩng đầu lên, hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, cô nhìn người trước mắt, trong khoang mũi là mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cảnh trong mơ và hiện thực chồng lên nhau, cô híp mắt lại duỗi người.

"Sao hả, anh muốn cởi quần áo hộ em à?"

Bùi Kính nhìn cô, gần như anh ngay lập tức hiểu ra, cúi đầu bật cười.

Chiều nay anh đi ra ngpoài gặp luật sư, mọi việc diễn ra rất nhanh, tất cả đều dựa theo trình tự, khi trở về được nhìn thấy cô vô tư nằm thiếp đi trong bồn tắm khiến tâm trạng của anh trở nên rất tốt.

Giang Giang tùy ý phô ra vẻ đẹp của cô, cô vươn tay lên, nốt ruồi đỏ tươi nơi quầng vú và vòng eo nhỏ nhắn mềm mại nửa ẩn nửa hiện trong nước, khiến cô như một đóa hoa sen.

Bùi Kính thò tay xuống nước tóm lấy mông cô, cả người cô được ôm lên, trong nháy mắt hai người dính sát vào nhau.

Anh cúi xuống cọ nhẹ lên môi cô, trong mắt chứa ý cười rạng rỡ. "Đến chỗ anh đi." Bùi Kính nhìn bồn tắm bên dưới.

"Chỗ em hẹp quá."