Lily And Piggy

Chương 5



(っ◔◡◔)っ ♥ 005. Cô của đêm đó ♥

Edit: Vũ Quân

Họ đi về phía trước, vừa vặn Bùi Kính cũng đang ra ngoài lấy hoa, hai người đối diện nhau, đôi tay đang nhặt hoa của Bùi Kính dừng lại một chút, anh cười chào hỏi với cô, Giang Giang sửng sốt, chợt đối diện với nụ cười của anh.

Cô gái bên cạnh nhìn hai người, nghĩ đến hình ảnh cô nhìn thấy trên mạng, buồn bực hỏi: "Ông chủ ơi, anh là bạn của chị Giang Giang à?"

Bùi Kính không hiểu tại sao cô gái này lại hỏi như vậy, anh hỏi lại: "Làm sao vậy? Đây là... Giang Giang tiểu thư là khách của tiệm chúng tôi."

"Ra là như vậy, tôi còn tưởng rằng hai người là bạn bè. Hôm trước bộ ảnh của đại mỹ nhân Giang Giang chụp trong tiệm của anh rất hot đó, bây giờ trên mạng có mấy trăm nghìn lượt like lận!" cô gái giải thích: "Tôi còn tưởng rằng là hợp tác với cửa hàng, không nghĩ tới đó thật sự chỉ là tùy tiện chụp thôi."

Lúc này Bùi Kính mới hiểu vì sao lượng khách mấy ngày hôm nay lại tăng đột biến như vậy. Anh nghiêng đầu nhìn Giang Giang, đối phương cảm nhận được ánh mắt của anh cũng nghiêng đầu cười dịu dàng.

"Ông chủ, anh cũng đến đây chụp ảnh cùng chúng tôi đi!" cô gái đưa điện thoại cho bạn rồi đứng giữa hai người.

Bức ảnh ghi lại cửa hàng bán hoa vào cuối thu, trong tay Bùi Kính cầm một bó bách hợp màu đỏ tươi dính sương sớm, anh mỉm cười dịu dàng với ống kính. Giang Giang đứng bên tay trái của cô gái, khuôn mặt mộc của cô chứa đầy ánh nắng lưu luyến, cô không trang điểm nhưng nét phong tình trên khuôn mặt vẫn rất nổi bật.

Bọn họ đều đứng trong gió thu.

Hôm nay cửa hàng bán hoa đóng cửa rất sớm, chưa đến 7 giờ Bùi Kính đã khóa cửa tiệm.

Nguyên liệu làm hoa anh nhập vào sáng nay đã bán hết sạch, Bùi Kính nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường vừa sáng lên, đêm nay anh có việc quan trọng muốn làm.

Chiều nay sau khi chụp ảnh ở lối vào của cửa hàng hoa Giang Giang quay về nhà, cô chưa có bạn bè ở Hàng Châu, ngoài việc mỗi ngày quay video làm đẹp thì cô có thể làm những điều mà mình thích.

Cô đang định hâm nóng cà ri trong tủ lạnh làm bữa tối thì đột nhiên điện thoại rung lên, cô cầm lấy điện thoại phát hiện là do ông chủ của tiệm hoa dưới tầng gửi tin nhắn đến.

P: Giang tiểu thư, tôi có thể mời cô ra ngoài ăn bữa tối không? Cảm ơn bài đăng trên blog của cô, mấy ngày hôm nay trong tiệm buôn bán rất tốt^_^

Giang Giang nhìn emoji ở cuối câu, cô mím môi cười, ông chủ của cửa hàng cũng thật có ý tứ.

"Tôi chỉ tùy tiện đăng thôi, cũng không biết là sẽ hot như vậy. Nhưng mà vừa vặn tôi cũng chưa ăn tối, vậy làm phiền ông chủ nhé."

"Không phiền."

"Cô ở đâu? Tôi đi đón cô."

"Tôi ở chung cư XX, ngay bên cạnh cửa hàng hoa."

"Vậy cô đi xuống đi, tôi ở dưới tầng."

Bùi Kính đứng ở cửa của cửa hàng, anh nhìn tin nhắn trong Wechat, dập tắt điếu thuốc lá, ngẩng đầu lên nhìn tòa chung cư.

Giang Giang đứng trước tủ quần áo suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô chọn chiếc váy hai dây màu tím khói của Atziluth, vì không muốn để anh đợi lâu nên cô nhanh chóng trang điểm rồi đi xuống tầng.

Lúc ra khỏi chung cư, Giang Giang vừa nhìn là thấy Bùi Kính. Bóng dáng cao lớn của anh đang dựa vào thân xe, cô đi lên trước hai bước, Bùi Kính nhìn thấy cô thì rất bất ngờ, anh bình tĩnh lại sau đó mỉm cười: "Lên xe đi."

Đây là một chiếc Mercedes SUV, Giang Giang không hiểu về xe, nhưng nhìn chiếc xe này vẫn khiến cô thấy kinh ngạc. Bù Kính nghiêng đầu nhìn cô, đây là chiếc Land Rover Balck Samurai anh hay dùng để đi làm. Hàng ghế trước rất rộng rãi, đối với các cô gái bình thường mà nói thì là rất rộng nhưng Giang Giang ngồi lên lại vừa vặn. Bả vai và cần cổ trắng nõn của cô dựa lên chiếc ghế sẫm màu, làn váy dài màu tím nhạt, mái tóc đen như tơ lụa xõa tung ra, cô tựa như nàng công chúa chuẩn bị đi dự tiệc. Thấy cô đang cúi đầu chỉnh đai an toàn, Bùi Kính nghiêng người qua, anh thắt dây an toàn giúp cô, hai người cách nhau rất gần, Giang Giang có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.

Bùi Kính đặt bàn tại một nhà hàng tư nhân kiểu Trung Quốc được đánh giá cao, toàn bộ trang trí theo phong cách yên tĩnh và thanh nhã của Trung Quốc. Người phục vụ dẫn họ đi vòng qua sân trước, nhà hàng được lát bằng gạch trắng, bên ngoài giếng trời là màn đêm đen nhánh, dưới chân là hành lang dài làm bằng gỗ, toàn bộ trong sân là một hồ sen khổng lồ và họ đang đi bộ trên đó.

Chỗ ngồi đặt trước nằm ở một căn đình trong hậu viện, dưới mái cong nghiêng nghiêng, ánh trăng treo giữa bầu trời, trước mắt là núi đá và dòng nước chảy, có cá chép bơi lội trong hồ.

Người phục vụ đưa thực đơn cho hai người, Bùi Kính khéo léo gọi vài món ăn, sau đó anh đưa thực đơn cho người đối diện, hỏi Giang Giang muốn ăn cái gì.

Giang Giang xem thực đơn, cô gọi một món cua gạch và bánh hoa quế củ mài.

Đình viện rất lớn, người phục vụ cầm thực đơn rời đi, xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.

"Tên tôi là Bùi Kính, không phải Bùi trong chữ Phi, Kính trong vị kính." (Vị Kính bắt nguồn từ một câu thành ngữ của TQ: Kính Vị phân minh, Kính và Vị ở đây là tên của hai dòng sông)

"Chào ông chủ Bùi." Giang Giang đối diện với người trước mặt: "Tôi tên là Giang Giang, từ Giang thứ hai là... để tôi viết cho anh xem." Nói xong cô đổ nước trà ra bàn, đầu ngón tay hồng nhạt nhẹ lướt, viết ra chữ 'Giang'. (Giang đầu tiên 江 là giang hồ, giang sơn, từ giang thứ hai ít gặp hơn 茳)

"Cái tên rất êm tai." Bùi Kính nghiêng đầu nhìn vệt nước trên bàn, anh nhẹ giọng nói.

"Đúng rồi Giang tiểu thư tự làm truyền thông à?" Bùi Kính hỏi cô, chiều nay sau khi Giang Giang đi anh đã lên mạng tìm kiếm bài đăng kia, caption tuy ngắn gọn nhưng lại rất hot. Bùi Kính nhấn vào trang chủ của cô, lượt like đều rất cao, phần lớn là ảnh chụp của cô, trong đó có một vài video làm đẹp.

"Vâng, đây là công việc của tôi. Phần lớn thời gian tôi đều chụp ảnh và quay video." Giang Giang đáp, cô quay đầu nhìn lên mái vòm, lúc này ở Hàng Châu đang có mưa phùn, giọt mưa dừng trên mái ngói, rồi lại một lần nữa tụ thành bọt nước rơi xuống hồ sen như ngọc trai rơi vào mâm ngọc. Khi giọt mưa rơi xuống tạo nên những gơn sóng lăn tăn, cá chép đang bơi lội trong hồ. Âm thanh của trời và đất chợt biến mất, nơi đây như một căn đình giữa sương mù.

"Ông chủ Bùi, có thể phiền anh chụp giúp tôi một bức ảnh được không?" Giang Giang quay đầu nhìn về phía Bùi Kính, cảnh sắc đẹp như vậy cô không muốn bỏ lỡ.

"Được." Bùi Kính nhận lấy điện thoại của cô, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, rồi lại không dấu vết rời đi.

Bùi Kính mở máy ảnh ra, Giang Giang mặc chiếc váy màu tím khói ngồi ở chính giữa, cô nghiêng đầu nghe tiếng mưa, phía sau là hàng hiên, những viên đá lởm chởm ở giữa hồ và bầu trời xanh thẫm ở nơi xa, toàn bộ giống như một bức tranh thủy mặc bị vấy màu.

Cô xinh đẹp quá.

Bùi Kính nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng anh chỉ có một câu như vậy.