Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 27: Người Đuốc



“Không thể nào?” Hakase không thể nào tin được câu chuyện do chính bản thân chế ra lại có thể trở thành hiện thực.

Ấy thế mà mọi chuyện lại cứ xảy ra.

Giống như là vận mệnh đã được sắp đặt trước. Thế giới này vẫn tiếp tục vận hành theo cách mà nó muốn, cho dù bạn có ý định hay không.

Trong tầm mắt hiện tại của Hakase, có hai bóng người đang tiến hành giao tranh.

Ở phía bên trái là một vị kỵ sĩ mặc giáp cầm kiếm, còn là là một sinh vật hình người bốc lửa cầm một thanh kiếm rực cháy.

Bỏ qua hai người đang chiến đấu kia, trông chốc Hakase bỗng nhận ra tình hình hiện tại còn trở nên nát bét hơn rất nhiều.

Hai vị tư tế đang bị bắt giữ làm con tin!

Hắn thật không ngờ rằng, một lần sắp đặt chỉ để mục đích tỏ tình với Eli thôi, mà mọi chuyện lại có thể diễn ra thật đến mức như thế này được. Tất nhiên hắn đã tin rằng bây giờ cái mồm thối của mình có giá trị như thế nào rồi.

“Phải làm sao bây giờ?” Trong đầu của Hakase đang nghĩ ra muôn vàn cách giải quyết. Nhưng với thực lực hiện tại mà hắn có, chẳng có cách nào thành công cả.

Quái vật đang bốc lửa kia rõ ràng là cùng một bọn với đánh người vũ trang. Cho dù có giải quyết được quái vật kia, cả hắn và Sky cũng không thể dễ dàng cứu được hai vị con tin đang bị một đám mười người vũ trang đầy đủ khống chế đang ở trên tế đàn kia được.

Chỉ cần một chút cử động nhỏ là hai vị tư tế kia sẽ cùng nhau dắt tay đi về lòng bàn tay của Mặt Đất ngay.

Chẳng lẽ là không cách nào sao? Chắc chắn là có, nhưng điều đó phải trông chờ vào Eli nữa.

Chỉ có Eli hiện tại mới có thể giải quyết đám người này một cách hoàn hảo để hai vị con tin kia không bị một chút tổn thương.

“Hi vọng Eli có thể làm được.” Hakase thầm cầu nguyện. Nếu chuyện này mà xử lí không tốt, thì cái mạng già của hắn cứ chuẩn bị đi là vừa.

Hắn biết hậu quả khi làm Cynthia tức giận là như thế nào mà.

Hay là nên viết bản kiểm điểm trước nhỉ?

Trong lúc Hakase đang bận suy nghĩ lung tung. Tình hình chiến đấu hiện tại càng trở nên căng thẳng.

“Đầu hàng đi chàng trai! Cậu không có cách để thắng được tôi đâu!” Được ngọn lửa bao phủ Tiana tràn đầy tự tin chém ra một cái hỏa trảm.

“…” Kỵ sĩ cũng im lặng đáp trả lại bằng một cái phong trảm.

Vù vù!

Phong trảm và hỏa trảm chạm vào nhau rồi hòa quyện quay tròn lại với nhau thành một quả cầu, sau đó dưới tác động không ngừng của các lực và sự dao động của linh khí liền nổ tung như là pháo hoa.

Tất nhiên là không giống pháo hoa lắm, giống một bông hoa lửa đang nở rộ ra thì đúng hơn.

Kỵ sĩ cảm thấy rất mệt mỏi, vì hắn thật sự là không có cách nào để có thể chiến thắng đối phương cả.

Bây giờ là nửa đêm, không có ánh sáng mặt trời thì Mặt Trời sẽ vô dụng thôi.

Sương mù thì bị lửa khắc chế nặng nề.

Gió có thể dập tắt được lửa, nhưng cũng có thể làm ngọn lửa trở lên lớn hơn. Rất tiếc, hiện tại là mùa hạ, kiếm một cơn gió mát mẻ cũng không phải là một chuyện dễ dàng, chứ đừng nói đến việc tìm ra một cơn gió đủ mạnh dập tắt hết lửa tại nơi đây.

Mây? Xin lỗi, thứ duy nhất mà mây có thể làm hiện tại là ban cho hắn trở nên khó chết như mây thôi. Muốn lôi một đám mây trên trời xuống thì cần phải tốn kha khá thời gian đấy. Mà hiện tại thì đối phương lại không cho hắn nhiều thời gian như vậy.

Nếu có đội cứu hỏa ở đây thì tốt quá.

Tất nhiên kỵ sĩ thừa biết nếu đối phương đã đến được đây, tức là đội cứu hỏa đã gặp phải chuyện chẳng lành rồi.

Dù sao, đội cứu hỏa vốn có nhiệm vụ canh gác nơi này trong lúc lễ hội xảy ra mà.

Càng suy nghĩ, kỵ sĩ ngày càng trở nên mệt mỏi. Nãy giờ hắn đã làm tối đa tất cả những gì mà hắn có thể rồi.

Thông qua điều khiển để tách khí oxi ra khỏi khu vực xung quanh, đám cháy có vẻ đã đỡ hơn một chút. Nhưng ngọn lửa của kẻ địch cũng không phải là là ngọn lửa yếu đuối của quái vật đã chiếm hữu Sol lần trước. Ngọn lửa này tràn đầy linh năng.

Phải biết, linh khí là vô cùng vô tận. Chỉ cần lấy linh khí làm vật đốt, thì lửa được sinh ra từ chuyện này sẽ không bao giờ có thể dập tắt theo cách thông thường mất.

May mắn là đội cứu hỏa luôn có linh thủy hoặc linh bột chữa cháy để đề phòng vấn đề này. Nhưng mà tình hình hiện tại thì chắc sáng mai cũng bọn họ cũng chưa đến được.

Phải làm sao? Phải làm sao?

Kỵ sĩ là một kẻ rất thận trọng. Hắn không muốn phải liều lĩnh tí nào nữa cả. Ít nhất là không muốn liều lĩnh một cách không công.

Có lẽ bây giờ nên dùng gió và sương mù ám sát kẻ địch?

Kỵ sĩ nghĩ vậy liền thầm lắc đầu. Lửa quá lớn, chưa kịp tiếp cận đã bị hao chết rồi. Với lại, thông qua thông tin mà chiến giáp của hắn cung cấp, ngọn lửa tại kẻ địch ít nhất cũng phải 1000 độ C.

Lại thêm tính chất đặc thù của linh khí, tiếp cận được là một việc vô cùng khó khăn.

Thật sự là không có cách nào khác ư?

Kỵ sĩ cảm thấy thật là tuyệt vọng. Nếu hắn lựa chọn bỏ chạy, có lẽ may mắn hắn có thể trốn được. Nếu như hắn chưa từng chứng kiến việc đối phương đang lơ lửng trên không trung bằng chính ngọn lửa của minh.

“Hài!” Kỵ sĩ thở dài một hơi rồi tiếp tục tung ra đao gió. Nếu hiện tại có ai đó có thể giúp hắn thoát khỏi tình trạng hiện tại thì tốt quá. Cứ tiếp tục tình trạng như thế này, chắc chắn hắn sẽ thua mất thôi.

“Vù vù!”

Tiếng phong trảm và hỏa trảm lại tiếp tục hòa quyện vào nhau. Một đóa hoa lửa khác lại bắt đầu nở rộ.

“Hay là cậu đầu quân cho tôi đi! Nhất định tôi sẽ đối xử tốt với cậu. Ha ha.” Tiana bây giờ cảm thấy rất là vui vẻ.

“…” Kỵ sĩ lắc đầu từ chối. Nếu tham gia nổi dậy, chắc chắn công việc của hắn sẽ rất nhiều. Hắn chẳng bao giờ muốn làm việc quá nhiều cả.

Chiến đấu lại tiếp tục.

Tại một nơi khác. Trên tế đàn Cây Thần.

Bị mười người phiến quân nổi dậy Sian cảm thấy buồn bã hỏi một câu:

“Tại sao Tiana phải làm như vậy, chẳng lẽ con bé không có cách nào khác sao?”

“Xin lỗi quý cô Sian và ngày Mianja. Nhưng mà hai người đã từng thử hỏi, nếu chúng tôi không làm như vậy. Thì mọi người sẽ nghe theo sao?” Một người dùng khăn che kín mặt trả lời bằng một câu hỏi khác. “Mấy người đã bao giờ đặt vào vị trí của quý cô Tiana chưa? Mấy người đã bao giờ chịu nghe ý kiến của quý cô Tiana chưa?”

Nghe vậy, Sian đành phải ngậm miệng. Không phải vì cô muốn phản bác lại hay gì. Mà là vì bây giờ có làm gì cũng vô ích mà thôi.

“Xì xì.”

Đột nhiên, một một quả lựu đạn khói từ đâu đó bay ra giữa tế đàn và bắt đầu nhà ra khói trắng mờ mịt.

“Cái gì?”

Một người phiến quân cảm thấy khó hiểu.

“A!”

Hắn nghe thấy được một người đồng đội la hét.

“A!”

Lại thêm một tiếng la thất thanh đến từ đồng đội hắn.

“A!”

Trong lúc đang nghĩ ngợi chuyện gì đã xảy ra. Có một bàn tay đã nắm chặt lấy hắn và hất tung hắn lên trời.

Chỉ trong chốc lát, khói trắng mờ mịt đã tan đi, để lại một bóng người đứng đó cùng hai người đang quỳ xuống.

Đó là Eli và hai vị con tin.

Tại sao lại là họ? Vì mấy người còn lại đã bị Eli giải quyết hết rồi. Ngoại trừ sức mạnh siêu phàm mà cô có sẵn, Eli còn có kỹ thuật chiến đấu siêu phàm. Mặc dù đám lính kia được vũ trang đầy đủ, nhưng dù sao họ cũng chỉ là những người dân thường tại thành phố F chỉ vừa mới được đào tạo những kỹ thuật chiến đấu cơ bản mà thôi. So với kẻ có thể đánh bại được cả Sky nếu đơn thuần chỉ dùng sức mạnh như Eli thì còn thua xa.

“Mọi người chờ chút!” Eli cúi đầu xuống nói thầm rồi lại quay đầu sang hướng khác. “Hakase, đi ra nào! tôi biết là ông đang ở đây đó!”

Bỗng nhiên, một bụi cây bên cạnh đó bỗng nhiên rục rịch. Mà Hakase cũng từ đó bước ra rồi hỏi trong bộ dạng khá là “hòa mình với thiên nhiên”. Vì với quần trong còn nguyên si ra, phần còn lại trên trang phục của hắn chỉ còn là lá cây mà thôi.

“Áo quần ông đâu hết rồi?” Eli nheo mắt nhìn Hakase với ý nghĩ: không phải ông có tình khoe thân đấy chứ? Rồi rồi, tôi thừa biết ông rất là vạm vỡ mà.

“Tai nạn, tai nạn.” Hakase gượng cười sờ lên vết nám đen trên mặt. Hắn thật không ngờ bản thân lại có thể xui xẻo đến như thế. Trong lúc hắn đang lẻn đến gần tế đàn, một quả cầu lửa không hiểu thế nào lại lao nhanh về hắn. May mắn là bản thân nhanh chóng né được, nhưng mà ngọn lửa vẫn có một chút dính trên người hắn, đáng tiếc đây là linh hỏa – thứ không thể được dập tắt một cách bình thường. Thế là hắn đành phải lột hết áo quần ra và chạy trốn tiếp.

“Được rồi! Giờ cùng nhau giải trói cho hai người họ nào.” Eli lắc đầu giống như cô đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi nói.

Thế là sau một phút mày mò, hai vị con tin đã được tạm thời giải cứu thành công.

Tại sao lại là tạm thời? Vì nếu Sky – kỵ sĩ không giải quyết được thiếu nữ đang bốc cháy đằng kia thì có chạy đằng trời mới thoát. Phải biết, lý do mà đội cứu hỏa bị quân cách mạng kia đánh bại không phải là vì bọn họ quá yếu, mà là tại vì sức mạnh quá bá đạo của người lửa kia.

Nếu không, có lẽ quân cách mạng cũng không có tại nơi này và đàn áp người dân rồi, cũng sẽ không có chuyện hai vị tư tế bị bắt làm con tin.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Eli nhìn ba người còn lại và hỏi. Vì thực sự là cô không có bất kì kế hoạch nào tiếp theo cả.

“Có lẽ chúng ta nên đi tìm xe của đội cứu hỏa? Không quá xa!”

Trần gần như nhộng Hakase đưa ra một ý kiến. Nhưng mà ngay sau đó liền tự phủ nhận.

“Cha! Bây giờ con chính thức là Chủ tịch của thành phố rồi đúng không?”

Sian nhìn cha mình với một ánh mắt thành khẩn.

“Đúng rồi! Không lẽ… con tính làm chuyện đó?”

Lão Mianja có chút chần chừ nói.

“Vâng! Con sẽ làm!”

“Không! Thứ đó là thành bảo! Con không thể!”

“Quá trễ rồi cha ạ. Người dân sẽ đợi không được đâu.”

Sian thở dài. Trước sự ngăn cản của người cha, cô vẫn quyết định làm chuyện đó.