Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 43: Sở cảnh sát trong màn đêm



- Vù vù!

Trên con đường cao tốc của thành phố Y, có một chiếc xe đang lao nhanh với tốc độ chóng mặt.

- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

- Hakase! Nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra! Anh đã biết được những gì?

Yoni bực mình nói. Đã là cuộc gọi thứ năm tới trụ sở cảnh sát thành phố, vẫn không có ai bắt máy! Trước đó cô cũng đã gọi riêng James ba cuộc, nhưng cũng không được!

Rốt cuộc là tại sở cảnh sát thành phố đang xảy ra những gì chứ?

- Đừng ồn! Để tôi tập trung cái.

Hakase ở ghế tài xế cũng không còn kiên nhẫn nữa mà quát lên. Vì Yoni là người gọi, cho nên hắn phụ trách công việc tài xế. Nhưng mà tình hình hiện tại đang rất gấp, hắn không có thời gian để đáp lại.

- …

Nghe được tiếng quát mắng của Hakase, Yoni cũng đành im lặng.

Hiện tại tất cả những gì mà cô có thể làm là chờ đợi mà thôi

- Két két!

Mười lăm phút sau, bánh xe cuối cùng cũng dừng lại.

- Chúng ta đến nơi rồi à…?

Sau hai mươi phút say sóng, Eli cuối cùng cũng tỉnh lại. Vì Hakase lái quá nhanh và quá ẩu, cho nên cô đã cảm thấy đầu óc lòng vòng cho đến bây giờ.

- Đã quá trễ rồi…

Hakase bước ra khỏi xe rồi thất thỉu nhìn trụ sở cảnh sát – nơi mà hiện tại chỉ còn là đống lửa khổng lồ đang bù cháy.

- Không thể nào…

Nhìn sở cảnh sát đang bùng cháy, Yoni chỉ biết dùng hai tay che lại miệng mà thôi. Quá nhiều cảm xúc phức tạp đang dâng lên, và cô sẽ không cho phép chúng trào ra!

- Rắc Rắc.

Mặc dù đứng khá xa, nhưng ánh lửa hừng hực vẫn khiến hắn cảm thấy nóng bức.

Có thể là do nóng về bên ngoài, cũng có thể là vì nóng ở bên trong.

Mặc kệ là cái nào, hắn thực sự là đang rất nóng đây.

- Sky!

Không đợi Hakase mở lời, Sky đã lấy ra Mây, Bầu Trời và Mưa rồi gắn vào vào động cơ Z-1 đã được đặt sẵn trước bụng.

Vì khoảng cách từ lúc giao ra biểu tượng Mưa cho đến giờ cũng đã gần một tháng, cho nên hắn cũng đã có lại được một biểu tượng bản sao của Mưa mà tổ chức phục chế lại.

- Biến thân!

Trông chốc lát, mây đen đã bắt đầu hội tụ lại trên đỉnh đầu của sở cảnh sát.

- Tí tách!

Những hạt mưa từ trên trời bắt đầu rơi xuống, nhanh chóng dập tắt đi ngọn lửa hung tợn như một con dã thú kia.

- Này Yoni! Chờ đã!

Mặc kệ Hakase can ngăn, Yoni đã nhanh chóng lao vào trong đám lửa vẫn còn đang chống cự trước sức mạnh của tự nhiên kia.

- Mọi người! Mọi người! Có ai ở đây không! Ai đó làm ơn lên tiếng đi!

- Yoni…

Sau một hồi la hét tìm kiếm, cuối cùng cũng có một người đáp lại lời khẩn cầu của Yoni.

“Anh Stank!” Yoni chạy tới nâng đỡ người đàn ông lên đùi rồi hỏi: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

“Khục Khục!” Người đàn ông bắt đầu ho sặc sụa. Tình trạng của hắn hiện tại rất là xấu, lửa đã cháy hết được một nửa cơ thể hắn rồi. Tuy vậy, hắn vẫn gắng gượng mà nói một câu: “Hãy cứ sống một cuộc sống hạnh phúc đi. Hãy quên đi tất cả đi. Đừng để thù hận làm mờ mắt em nhé.”

Nói xong, người đàn ông cũng từ từ mà khép lại đôi mắt.

“Anh Stank! Anh Stank!”

Mặc kệ do Yoni rung lắc mạnh đến mức nào đi nữa, người đàn ông vẫn tiếp tục nhắm mắt trong yên bình.

- Này! Đừng làm loạn!

Eli chạy tới can ngăn rồi đặt tay vào cổ rồi vào mũi người đàn ông.

- Mạch vẫn còn đập, mũi vẫn còn hô hấp, anh ta vẫn còn sống.

Nghe những lời mà Eli nói, Yoni thở phù ra giống như vừa mới trút đi được một gánh nặng vậy.

- Sky!

Eli ra hiệu cho Sky.

- Ừm!

Nghe được hiệu lệnh của Eli, Sky bắt đầu lấy ra biểu tượng Gió và lắp vào.

- …

Sau khi dùng Gió ra xét một lượt. Sky lắc đầu ra hiệu.

- Vậy là không còn ai sống sót sao?

Nhìn thấy Sky lắc đầu, Hakase có chút buồn bã. Hắn vẫn còn nhớ đến tiền bối James, giờ thì ông ấy đã không còn nữa rồi.

- Giờ tôi sẽ dùng xe cảnh sát để chở anh ta đến bệnh viện, còn mọi người cứ tiếp tục đi! Đừng lo, điện thoại tôi có map mà, tôi có thể biết mình cần đi đâu. Yoni! Chìa khóa xe đâu?

Eli bình tỉnh nói. Mặc dù bề ngoài là như vậy, nhưng bên trong cô đang gào thét. Trong trường hợp này làm gì có ai mà có thể tỉnh táo được hả trời? Sở cảnh sát vừa mới bị thiêu rụi đấy!

- A!

Nghe được điều mà Eli nói. Yoni nhanh chóng gạt đi nước mắt rồi lấy một chùm chia khóa từ trong bọc ra và đưa cho Eli.

- Đây!

Vì là nhân viên trong sở cảnh sát nên bình thường ai cũng mang trong mình một chùm chìa khóa dự phòng. Yoni cũng không quại lệ.

- Được rồi! Tôi đi đây! Mọi người nhớ cẩn thận.

Nhờ quái lực của bản thân. Eli dễ dàng nhấc bổng người đàn ông lên, mở cửa xe cảnh sát ra và bắt đầu rời đi.

- Hakase, tại sao mọi chuyện lại ra nông nổi này hả?

Gọi xong cho bên quân đội và Đội Đặc Nhiệm. Yoni liền quay đầu chất vấn Hakase.

Nãy giờ trên đường Hakase vẫn chưa nói gì với cô cả. Cô cần một lời giải thích!

- Tất cả là lỗi tại tôi… Nếu lúc đó tôi không phản biện cô lúc đó. Thì mọi người sẽ không cần thiết phải đến nhà Ngài chủ tịch thành phố. Mọi người sẽ không cần phải chết…

Hakase ôm đầu ngồi xuống rồi tuyệt vọng nói.

Nếu như hắn tính toán kỹ lưỡng hơn, nếu như hắn không kiêu ngạo tỏ ra vẻ ta đây hiểu biết. Thì hắn đã không mắc phải một sai lầm lớn đến như vậy.

Nhưng tất cả chỉ dừng lại ngang chữ “nếu” mà thôi.

Đã quá trễ rồi, hắn lại một lần nữa phạm vào một sai lầm.

Lần trước là Don và Glynne, lần này là tiền bối James và nhiều người khác.

Hắn trở nên hoang mang tột độ. Hắn không rõ, liệu hắn còn có thể tiếp tục phạm thêm một sai lầm nào không?

- Cô tốt nhất không nên biết thì hơn.

Hắn nghẹn ngào nói ra một câu.

- Tôi có quyền chứ! Tôi cần phải biết! Ông nên nói rõ ra xem! Nếu bây giờ ông không nói ra, có lẽ ông sẽ ân hận mất! Và có lẽ tôi sẽ tự ý làm mọi chuyện mà không suy nghĩ mất!

Yoni cố gắng bày ra một lý do. Mặc dù những lời mà cô nói giống như là để tự trấn tỉnh bản thân là hơn.

- Thôi được. Tôi sẽ nói. Cô chuẩn bị kỹ vào! Cô không được hối hận đâu nhé!

Giống như là có gì đó thôi thúc từ đáy lòng, Hakase liền đứng lên và dùng hết sự dũng cảm của mình mà nói.

- Tôi sẽ không hối hận!

Mặc dù nói ra những lời như vậy, nhưng mà trong lòng của Yoni vẫn có một chút hối hận.

“Thôi kệ đi, chuyện đã xảy ra đến nước này, đã ném lao thì phải đâm theo lao thôi.” Cô tự nhủ trong lòng.

- Đầu tiên, chúng ta cần điểm lại những gì mà chúng ta đã biết. Đặc điểm chung của các nạn nhân là gì?

Hakase đặt ra một câu hỏi.

- Bọn họ đều là ủy viên trong hội đồng thành phố cũng như là của quận. Đều có chút xích mích với Ngài Yone – cha của tôi.

Yoni nhẹ nhàng đáp lại. Vụ án này cô đã bắt đầu nhận hồ sơ kể từ khi vụ đầu tiên xảy ra, sao cô lại không rõ cơ chứ?

“Đúng rồi

Vậy từ đó ta có thể nhận ra được động cơ của hung thủ là gì nào?”

Hakase hỏi tiếp.

“Hung thủ…

Hắn muốn… giết đi những người đối nghịch với Ngài Yone sao?”

Yoni suy ngẫm.

“Bỏ qua cách thức gây án, hung thủ cần phải có những điều kiện gì để có thể gây án được?”

Hakase tiếp tục dẫn dắt.

“Hắn cần phải biết được những ai đã xảy ra mâu thuẫn với Ngài Yone, có khả năng tiếp xúc bọn họ, đồng thời có thể dễ dàng đi lại giữa các quận mà không bị ai kiểm tra.”

Yoni đáp.

“Chúng ta thêm vào một điều kiện nữa, hung thủ đã đến nơi này để gây án. Điều đó chứng tỏ hắn cũng khá là quen thuộc với nơi này, cũng Vậy, liệu những ai có thể đáp ứng được những điều kiện này?”

“Những người như vậy chỉ có tôi, những người trong sở cảnh sát, Ngài Yone, thư ký Yeza, những vị ủy viên trong hội đồng, và một số quan chức cấp cao khác trong thành phố. Nhưng mà…”

“Nhưng mà người khả nghi nhất là Ngài Yone đã có hai cái chứng cứ ngoại phạm hẳn hoi rồi có đúng không? Vì vậy hung thủ phải là một người khác.”

Hakase dõng dạc nói tiếp.

“Nhưng mà bọn họ cũng không quá cần thiết phải vì Ngài Yone mà làm ra những chuyện đáng sợ đến như vậy a. Giống như cô nè, cô dù biết cũng chẳng cần thiết phải can thiệp vào đúng không?”

“Đúng rồi! Vậy có thể là ai được chứ… Chẳng lẽ là…”

Đến đoạn này, Yoni bỗng nhiên có chút khựng lại, giống như là cô đã nhận ra được một điều gì đó mà cô không nên biết vậy.

“Đúng rồi!” Hakase dùng một giọng nói tràn đầy ma mị. “Còn ai khác có thể vì Ngài Yone mà mù quáng đến mức có thể làm chuyện này được? Có đúng không?”

“Ực!” Nghe vậy, Yoni nước nuốt miếng một cái rồi chậm rãi đi đến một cái kết luận. “Còn ai khác ngoài mẹ của tôi, vợ của cha tôi, Phu nhân Yui được chứ?”

Mặc dù cô không tin, nhưng mà mẹ lúc nào cũng là người sẽ lắng nghe những lời của cha vào những khi đêm về. Có chuyện gì về cha mà bà ấy lại không thể biết cơ chứ?

Sự thật cho dù có đắng cay đến đâu, nó vẫn là sự thật.