Linh Sát

Quyển 3 - Chương 35: Phí An Ủi



Giám khảo vốn dĩ đang muốn thừa thắng xông lên, đọat trường kiếm trong tay Đông Phương Ngạo, đạp đổ nhuệ khí của thiếu niên kiêu ngạo này, thế nhưng lại không đoán được Đông Phương Ngạo cư nhiên lại tùy tiện kéo một cô gái che ở phía trước.

Lúc này, giám khảo vội vàng thu lại đấu khí trên tay, cước bộ cũng cố gắng dừng lại, vừa vặn dừng trước mặt Sở Lạc Lạc.

Thế nhưng, tình thế lại nghịch chuyển, Đông Phương Ngạo nhanh tay nhanh mắt vung kiếm ra, cứ như vậy đặt lên cổ giám khảo.

Giám khảo tức giận đến nỗi gương mặt cũng đỏ bừng lên, quát: “Hảo a! Tiểu tử này cư nhiên lại tính kế ta, rất ti bỉ đi!”

“Hắc hắc… Binh bất yếm trá mà thôi! Ngươi đã thua, lúc này lão tử có thể tới bộ ma pháp rồi chứ!” Trên mặt Đông Phương Ngạo không có một chút hổ thẹn, thậm chí trên cặp mày hơi nhướn của hắn có thể nhìn ra sự đắc ý.

“Ngươi…Ngươi…” Giám khảo chỉ vào Đông Phương Ngạo, tức giận tới nói không nên lời.

“Lạc Lạc --!” Lúc này, một người xem náo nhiệt khác, chính là Sở Hiên bị biến động làm cho hoảng sợ, vội vàng gọi to một tiếng, chạy tới.

Thanh âm kêu to tên Sở Lạc Lạc làm ọi người chú ý, đều nhìn về phía Sở Hiên.

“Ai nha!”

Đông Phương Ngạo vốn đang đắc ý bỗng hét thảm một tiếng, bởi vì Sở Lạc Lạc dùng gót chân hung hăng dẫm lên chân của hắn. Đông Phương Ngạo không hề chuẩn bị nhất thời phát ra một tiếng hô đau đớn đồng thời cũng buông lỏng bàn tay to đang giữ bả vai Sở Lạc Lạc.

Vừa thoát khỏi vây khốn, Sở Lạc Lạc liền vội vàng chạy về phía sau, lúc này, giám khảo dường như cũng phát hiện ra điều gì, thân hình cũng nhanh chóng nhảy về phía sau, tốc độ kia so với khi tấn công Đông Phương Ngạo còn nhanh hơn.

Khi Đông Phương Ngạo còn chưa có phản ứng lại, một quả bóng nước bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống. Hắn kích động lùi về phía sau bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có một lực lượng ngăn cản động tác của hắn, mà khi hắn muốn tránh đi hướng khác thì đã không còn kịp rồi.

Vì thế thiếu niên tóc đỏ kiêu ngạo khí diễm vừa rồi vẫn còn là đại gia nói ẩu nói tả nhất thời trở thành đại gia “ướt sũng”.

Mọi người thấy vậy, không nhịn được cười.

“Người nào? Thiên sát! Cư nhiên dám ám toán lão tử” Đông Phương Ngạo nổi giận hô.

Hắn trước tiên là nhìn về phía sau, vừa rồi nếu không phải có người ngăn cản hắn lui về phía sau thì hắn cũng sẽ không trở thành trò cười ọi người. Nhưng là khi hắn nhìn về phía sau thì chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp, không khỏi sứng sốt.

Hơn nữa cô nương này còn nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường, thấy tình huống này, Đông Phương Ngạo cho dù có ngu ngốc cũng hiểu được. Ách… Không nghĩ tới, người mà hắn vừa tùy tiện bắt đến lại là một tiểu cô nương. Lập tức trong lòng hắn sinh ra áy náy, sắc mặt đỏ bừng, hắn sờ sờ mái tóc ngắn ướt sũng, đang muốn xin lỗi. Lúc này, một thiếu niên có tướng mạo có vài phần tương tự với cô gái chạy lại đâu. Khẩn trương liếc qua, Đông Phương Ngạo liền thấy được một đôi mắt xanh ngọc tràn đầy lửa giận, trong lòng lại càng chột dạ.

Mà đúng lúc này, một thanh âm lạnh như băng phá vỡ trầm mặc.

“Ngươi là ai lão tử ta không biết nhưng là quả bóng nước vừa rồi là do ta phóng. Sao? Còn chưa có làm cho ngươi tỉnh táo lại sao?”

Mọi người theo hướng tiếng nói nhìn lại, chính là góc tường mà thiếu niên tuấn mĩ chuyện gì cũng không liên quan tới hắn mới dựa vào. Chỉ là lúc này trên mái tóc màu lam dài của thiếu niên lại dính đầy tro bụi màu trắng.

Thì ra, khi Đông Phương Ngạo và giám khảo đánh nhau, cái chiêu “Thứ Hồn – Tàn Phiêu” của hắn bị đấu khí màu xanh của giám khảo chắn lại, lệch khỏi quỹ đạo, lại vừa vặn bay tới chỗ mà thiếu niên tóc xanh đang đứng. Vốn dĩ thiếu nhiên đang minh tưởng đương nhiên sẽ cảm nhận được, đầu hắn hơi hơi nghiêng qua, tránh thoát công kích kia. Nhưng mà hắn không đoán được rằng, khi đấu khí màu đỏ kia chém trúng vách tường không những chém bức tường ra làm đôi mà còn làm tung ra một tầng bụi tường, vì thế, vị thiếu niên nhìn qua không nhiễm bụi trần kia thực sự trử thành bụi thiếu niên.

Nhìn thấy tro bụi trên người thiếu niên. Đông Phương Ngạo cũng rõ ràng đó là kiệt tác của hắn, gương mặt lại càng thêm đỏ. Nhưng không đợi hắn nói gì thiếu niên kia còn nói thêm: “Hừ! Một tên đầu óc ngu si tứ tri phát triển!”

“Tiểu tử thối, ngươi nói cái gì?!” Đông Phương Ngạo vốn dĩ trong lòng áy náy nghe thấy những lời phía sau, lửa giận nhất thời bạo phát.

“Nha, thì ra lỗ tai cũng có vấn đề.”

Ai cũng không ngờ thiếu niên tuấn nhìn qua lạnh như băng, tựa như không nhiễm khói lửa nhân gian lại có thể nói lại, nửa điểm cũng không chịu thiệt thòi.

“Cái gì?! Nếu không cho ngươi nhì chút lợi hại thì ngươi sẽ không coi tar a gì!”

Nhìn bộ dáng tay cầm bảo kiếm của hắn, mọi người đều nghĩ hắn sẽ giơ kiếm tấn công thiếu nhiên kia, ai ngờ hắn tùy tiện quăng bảo kiếm trong tay, thân kiếm rơi vào bên trong vỏ kiếm phong cách cổ xưa, không lệch chút nào.

Ở dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Đông Phương Ngạo nâng tay phải lên, bên trên xuất hiện một quả cầu lửa. Thiếu niên băng sơn thấy thế trong mắt lóe ra một tia kinh ngạc, ngay lập tức trong lòng bàn tay hắn trôi nổi một quả bóng nước.

“Ha ha… Vậy để ọi người cùng nhìn xem ngươi là không ra gì như thế nào.” Thiếu niên băng sơn lạnh lùng cười nói, bóng nước trong tay đã nhắm Đông Phương Ngạo phi tới.

Ngay vào lúc bong nướ bay tới, quả cầu lửa trong ta Đông Phương Ngạo cũng được ném đi. Giám khảo vốn dĩ đứng giữa vội vàng tránh ra chỗ khác. Cố tình là, đúng lúc này một ông lão đầu bạc, trên tay cầm bầu rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới.

Mắt thấy hai quả cầu đều sẽ đánh trúng ông lão thì ở dưới ánh mắt giật mình lo lắng của mọi người cái ông lão kia dường như tùy ý khoa tay trái trống không ở hai bên sườn. Không khí xung quanh người lão nhất thời vặn vẹo, hai quả cầu liền biến mất vô hình.

Biến hóa xảy ra rất nhanh, có người thậm chí còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, tại sao khí bóng nước và cầu lửa trong nháy mắt khi chạm vào người ông lão liền biến mất vậy, hay là trên người ông ấy có thứ gì có thể hấp thụ ma pháp?

Nhì thấy chiêu thức ấy của ông lão, chỉ có hai người lộ ta ý cười, một người la giám khảo, người còn lại chính là Sở Lạc Lạc.

Ha ha… Xem ra không gian ma pháp của ông lão kia tinh ranh hơn rồi.

Thì ra ngay trong nháy mắt vừa rồi, thủ pháp nhìn như tùy ý thực ra lại gần như cùng lúc mở ra hai khe không gian ở hai bên sườn. Hai quả cầu khi bawy tới đều bị hút vào trong đó, không lưu lại chút dấu vết nào.

“Mặc lão, ngài đã về!”

Giám khảo to lớn kia chào hỏi ông lão, trong giọng nói mang theo tia kính nể.

Mà ông lão híp đôi mắt lờ đờ say gật đầu với giám khảo, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến về phía trước. Phía trước vốn có không ít người vây xem thế nhưng thân hình xiêu vẹo của ông lão lại không đụng phải một người nào, cứ như vậy đi qua đám đông.

“Lão nhân! Ngươi đừng đi!”

Thiếu niên băng sơn lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng gọi, lập tức đuổi theo.

“Này! Tiểu tử thối! Chúng ta còn chưa phân thắng bại, ngươi muốn chạy sao?!” Đông Phương Ngạo hô.

Ngay khi hắn muốn tiến lên đuổi theo thì trước mắt bỗng nhảy ra một tiểu cô nương xinh đẹp. Đôi mắt hổ phách của cô gái ấy tràn đầy ý cười trong suốt nhìn hắn.

Sau đó, cô vươn một bàn tay nhỏ bé mềm mại, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Trả tiền…”

“Gì?” Đông Phương Ngạo có chút không hiểu hỏi lại.

Cô gái chậm rãi nói: “Phí an ủi!”