Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4734: Gặp lại người quen 2




Mọi người nhường ra một lối đi, mấy đạo thân ảnh vây quanh một nữ tử lập tức xuất hiện trước mười ba chiếc ghế phong cách cổ xưa.
Đây là một nữ tử tuyệt mỹ, người mặc cẩm bào màu tím, cái eo nhỏ nhắn, thân hình mềm mại, đường cong động lòng người.
Liên tục bước về phía trước, nữ tử tuyệt mỹ từ từ đi tới, thân hình mềm mại giống như tiên tử, phong tư trác tuyệt. Đôi mắt xinh đẹp giống như ngọc thạch, khiến cho tất cả nam tử trong đại điện bỗng nhiên thất hồn lạc phách, đều bị khuynh đảo.
Long Yên công chúa cũng là nữ tử tuyệt mỹ, thế nhưng Long Yên công chúa so với nữ tử tuyệt mỹ này lại có khí chất cao quý.
Mà nữ tử tuyệt mỹ này chỉ cần liếc nhìn cũng khiến cho hồn phách nam nhân rung động. Khí chất thánh khiết, cả hai khí chất đều không giống nhau, đều tuyệt mỹ, thế nhưng không hề nghi ngờ. Nữ tử tuyệt mỹ mặc cẩm bào màu tím này càng khiến cho người ta mê muội hơn.
Trên ghế ngồi, từng đạo ánh mắt nhìn qua nữ tử mặc cẩm bào màu tím, mà ngay cả Diễm Hân thân là nữ nhân cũng chăm chú nhìn vào nữ tử mặc cẩm bào màu tím kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Trong mắt đám người Thì Trường Ức, Tịch Thiên Vũ, Cam Ngộ Kỳ, Vũ Thoát Phàm lúc này đều hiện lên vẻ chấn động, mà ngay cả Nhược Vô Trần cũng rung động, khẽ vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài màu đen bên tai.
Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Long khi nhìn thấy nữ tử mặc cẩm bào màu tím này thiếu chút nữa muốn rớt ra, ánh mắt của Long Yên công chúa cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Răng Rắc.
Tay Lục Thiếu Du đặt hoa quả tươi vào trong miệng, đang định cắn miếng thứ hai, ánh mắt lập tức ngây ngốc, kinh ngạc tới mức cái cằm rớt xuống, mãi không nhấc lên được. Biểu lộ trên mặt so với Tiểu Long không kém là bao. Ngốc trệ một hồi mới cắn được miếng thứ hai.
Nữ tử tuyệt mỹ mặc cẩm bào màu tím này Lục Thiếu Du sao lại không biết, đây không phải là thánh nữ Tử Yên của Thiên Địa các khi trước thì còn có thể là ai được.
- Nhị đệ, xem đầu óc ta này. Mấy ngày nay ta chỉ nghĩ tới Long Yên mà quên nói cho đệ biết Tử Yên và Lam Thập Tam cũng gia nhập Thiên Địa các.
Dương Quá dùng linh hồn truyền âm nói với Lục Thiếu Du, ánh mắt lập tức tìm kiếm sau lưng Tử Yên, dường như đang tím kiếm ai đó, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Từng ánh mắt nhìn vào trên người Tử Yên, bên người nàng có không ít thanh niên xúm lại, tranh nhanh báo danh, dường như muốn lọt vào mắt xanh của mỹ nhân.
Chỉ là mỹ nhân này đối với đám thanh niên tuấn lãng bất phàm, khí vũ hiện ngang bên người đều không có hứng thú gì. Đôi mắt đen như mực giống như bảo thạch kia liếc qua chung quanh đại điện. Ánh mắt nàng khiến cho nam tử nhìn vào lập tức có cảm giác mất hồn vía. Thân hình mềm mại lập tức đi thẳng về phía trước, đi tới bên người Long Yên rồi nói:
- Đã lâu không gặp công chúa, ta rất nhớ mọi người a.
- Không ngờ ngươi lại ở Thiên Địa các, Quá nhi cũng không có nói với ta.
Long Yên công chúa đứng dậy, dịu dàng cười, nụ cười khuynh thành.
Nhìn hai nữ tử tuyệt mỹ đứng đó, tất cả ánh mắt đều bị thu hút, tất cả nữ tử trong đại điện lúc này đều ảm đạm thất sắc.
Mấy thanh niên nam nữ đi theo Tử Yên tới sau khi tới trước mặt Dương Quá lập tức xoay người hành lễ, rồi cung kính đứng sau lưng Dương Quá.
Dương Quá gật đầu với mấy người sau lưng, sau đó lập tức đứng dậy, mỉm cười nói với Tử Yên:
- Tử Yên, nàng ngồi cùng tỷ tỷ ta đi.
- Ta không quấy rầy các ngươi.
Tử Yên mở miệng cười cười, tiếp đó gật đầu với Long Yên công chúa rồi quay người nhìn Tiểu Long đang há hốc mồm nói:
- Sao nào? Không biết ta sao?
- Cũng không phải, chỉ là không ngờ đột nhiên lại gặp ngươi mà thôi.
Tiểu Long mỉm cười, cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Chỉ là lúc này nhìn thấy Tử Yên, trong lòng hắn không nhịn được có chút kinh hãi mà thôi.
Tử Yên nhìn Tiểu Long cười cười, lập tức bước lên phía trước, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc đi tới trước mặt Lục Thiếu Du.
Đôi mắt xinh đẹp, mái tóc sau đầu tựa như thác nước màu đen kéo dài tới tận eo, tăng thêm vài phần vũ mị. Bờ môi song của Tử Yên khẽ mở, mỉm cười nói:
- Ta còn chưa có chỗ ngồi, ngươi không nhẫn tâm để cho ta đứng xem đó chứ?
Lục Thiếu Du cầm nửa quả hoa quả tươi trong tay, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, vẻ kinh ngạc lúc này mới phục hồi lại tinh thần một chút. Nghe Tử Yên nói vậy, hắn lập tức sững sờ, miệng nở nụ cười nhìn Tử Yên rồi nói:
- Đương nhiên là không đành lòng để nàng đứng đó a. Nàng ngồi đi, ta đứng là được rồi.
Dứt lời, Lục Thiếu Du muốn đứng dậy.
- Không cần, cái ghế này không nhỏ, đủ để cho hai người ngồi, cùng ngồi đi.
Tử Yên mở miệng, đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo, nói xong lập tức ngồi phía bên phải Lục Thiếu Du. Tự nhiên, hào phóng, một mùi hương thơm ngát như u lan lập tức tràn ngập trong mũi Lục Thiếu Du.
Mùi thơm nhàn nhạt trên người Tử Yên giống như hoa lan khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi nhớ tới một màn thân cận giữa hắn và Tử Yên trong Huyền Thiên bí cảnh. Mùi thơm này vẫn thơm ngát mê người như vậy. Nhìn thấy Tử Yên đã ngồi xuống, nàng đã không ngại, tự nhiên Lục Thiếu Du cũng không ngại ngần gì nữa.
Chỉ là Lục Thiếu Du lập tức phát hiện ra, sau khi Tử Yên ngồi xuống, cả đại điện, sợ rằng lúc này có không biết bao nhiêu ánh mắt lúc này hận không thể phún ra lửa với hắn. Từng ánh mắt giống như đều có thể giết được người vậy.
Ánh mắt đám người Cam Ngộ Kỳ lúc này cũng âm thầm chấn động, đều hối hận không thôi. Sớm biết như vậy vừa rồi nhường ghế cho Tử Yên. Không ngờ lại bị Lục Thiếu Du nhặt được tiện nghi như vậy. Càng nghĩ càng thấy hối hận, thiếu chút nữa ruột gan đứt từng khúc.
- Cảm giác này dường như không tệ.
Cảm giác này khiến cho Lục Thiếu Du thoải mái không thôi. Cảm nhận thực lực của Tử Yên lúc này cũng đặt chân tới Nhị Nguyên Hóa Hồng, nhưng mà còn chưa đột phá được bao lâu, thế nhưng cũng là người Vô Lượng Niết Bàn trong Đại Thừa Niết Bàn.
Tử Yên là Vô Lượng Niết Bàn trong Đại Thừa Niết Bàn, Lục Thiếu Du cũng không có chút kinh ngạc nào. Người trong Linh Vũ đại lục giống như đều có thiên phú cường hãn vậy, cơ hồ đều là Vô Lượng Niết Bàn và Vô Thượng Niết Bàn. Tử Yên có Thiên Địa các bồi dưỡng, nổi tiếng cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
- Đại biểu của Thiên Linh cung tới.
Mà trong khi Lục Thiếu Du đang dò xét tu vi cấp độ của Tử Yên, bên ngoài đại điện đột nhiên truyền ra một âm thanh già nua có chút run rẩy vì khiếp sợ. Âm thanh run run vang vọng quanh quẩn trong đại điện.
Mà sau khi âm thanh này vừa dứt, vô số ánh mắt trong đại điện run lên, từng đạo thân ảnh vừa rồi còn đang nhìn vào người Tử Yên lúc này bỗng nhiên quay người lại nhìn ra bên ngoài đại điện.
Thiên Linh cung, ba chữ này đủ để khiến cho mọi người run sợ. Hôm nay những người có thể có mặt trong đại điện đều không phải là người thường. Chuyện ba ngàn Đại thiên thế giới, người hôm nay ở đây có thể nói đại bộ phận đều biết. Thiên Linh cung là thế lực gì trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.