Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 862: Một chiêu kích sát (1)




Nhưng yêu thú cũng không ngu ngốc, rất nhiều cường giả nhân loại tiến vào bên trong sơn mạch Vụ Hải, một phần yêu thú liền trực tiếp chạy đi tìm chỗ trốn, không dám trêu vào nhân loại, còn đám Linh giả Vũ giả bình thường cũng sẽ không cố ý đi trêu chọc yêu thú làm gì, vạn nhất khiến cho yêu thú nóng nảy thì một con yêu vương đi ra cũng không phải giỡn chơi.
Lục Thiếu Du cũng không phải sợ yêu thú trong sơn mạch Vụ Hải, có Bạch Linh và Tiểu Long ở đây, chỉ cần thả chút khí tức ra thì yêu thú bình thường sẽ không dám tới gần, huống hồ gì còn có Phi Thiên Ngô Công của Lục Tâm Đồng, Phi Thiên Ngô Công vốn chính là một yêu vương trong sơn mạch Vụ Hải, đối với tình huống bên trong này, nó hiểu rõ hơn hết.
Thời gian từ từ trôi qua, nháy mắt đã qua tám ngày, Thiên Sí Tuyết Sư lướt qua một mảnh rừng cây bạt ngàn, lúc này không trung trước mắt xuất hiện một dãy núi khổng lồ.
Sơn mạch trùng điệp, từng đỉnh núi cao san sát nhau, quái thạch chồng chất, bên trong sơn mạch bao la, trên đỉnh núi, dường như tất cả đều bắt đầu từ sườn núi, đã bị sương mù dày đặc che kín, lúc này, quanh đây đã không còn rừng cây, để lộ rõ sự bao bao la hùng vĩ của nó, thật đúng là không thể ngờ được bên trong lại còn một nơi thế này.
Bên trong dãy sơn mạch, lúc này ở một chỗ rất xa, có một mảnh bao la vô bờ, một khoảng không chỉ độc mỗi sường mờ trắng xoá không cách nào thấy rõ, tựa như đây là điểm kết thúc của thế giới vậy, một mảnh trắng xoá, cường giả cũng vô pháp nhìn thấu phía sau màn sương có thứ gì.
Đám sương trắng liên mien này tựa như một bức màn trời màu trắng phân cách thế giới vậy, khiến cho người ta nhìn ma cảm thấy vô cùng rung động.
Trước màn sương trắng, có một tia huỳnh quang mờ ảo quanh quẩn, cẩn thận nhìn lại, không khó để phát hiện ra không gian gợn sóng trước màn sương này đang lắc lư, một cỗ khí lan ra khiếm cho người ta cảm giác, khiến cho người ta cảm thấy trong lòng đúng là bị một tảng đá đè nặng.
- Chủ nhân, chúng ta tới rồi, Vụ Tinh hải vẫn chưa mở ra, đợi sau khi nó mở ra, mới có thể đi vào được.
Phi Thiên Ngô Công bám trên vai của Lục Tâm Đồng nói.
- Cuối cùng cũng tới rồi.
Lục Thiếu Du nhìn về phía trước, nhìn vào màn sương trắng tựa như bao trùm trong một màn sương trắng, Lục Tâm Đồng nhìn mà trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Đúng là có không ít người.
Dùng tâm thần thăm dò, phía trước sơn mạch, nhân số đã tới chừng hai vạn người, trên khắp các ngọn núi cũng có không ít thân ảnh, đều đợi Vụ Tinh Hải mở ra.
Các nơi cũng truyền tới từng trậm tiếng gầm, có vẻ vô cùng náo nhiệt đây.
- Còn vài ngày nữa Vụ Tinh Hải mới mở ra, chúng ta tìm chỗ đặt chân trước vài ngày đi.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn chung quanh rồi thu tầm mắt lại và nói.
Thiên Sí Tuyết Sư xoay quanh trên không đã hấp dẫn không ít tầm mắt xung quanh mấy ngọn núi kia, sau một lúc, trên một sườn núi, trên một phiến quái thạch bên sườn núi, xung quanh có vô số cây cỏ, ước chừng hơn mười mét, Lục Thiếu Du chọn nơi này làm chỗ đặt chân tạm thời.
- Các hạ, chỗ này bọn ta tới trước, các ngươi đi chỗ khác đi.
Ba người Lục Thiếu Du và Tiểu Long vừa nhảy xuống khỏi lưng Thiên Sí Tuyết Sư thì có năm đạo thân ảnh ở phía dưới đứng bật dậy, nơi này đã sớm bị chiếm trước rồi.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào năm người đó, bốn nam một nữ, bộ dạng đều trạc tứ tuần, kỳ thực cấp độ đều thuộc Vũ tướng, người mạnh nhất trong đó là một vị đại hán vận áo đen có cấp độ Vũ tướng bát trọng, trong mắt loé ra hàn quang, Vũ tướng bát trọng, thực lực cũng coi như không tệ.
- Các ngươi mau cút đi.
Lục Thiếu Du đưa mắt liếc nhìn đám người này, thực lực cỡ này tuy rằng không tệ nhưng Lục Thiếu Du đương nhiên là hoàn toàn không xem ra gì rồi, ở nói này có nhiều người, phải tìm được chỗ yên tĩnh không tệ để dừng chân, đương nhiên cần một ít thủ đoạn mới được.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết à.
Năm người này rõ ràng cũng không phải loại người dễ trêu chọc, nhìn thấy một thanh niên mà đã có khẩu khí to như vậy, còn dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi và một tiểu cô nương, phỏng chừng thực lực cũng chẳng cao được đến đâu, đương nhiên không xem ra gì.
Lời vừa dứt, đại hán đầu lĩnh đá đánh một đạo chưởng ấn về phía Lục Thiếu Du, chỉ là một chương rất tuỳ ý, nhưng cũng mang theo lực lượng cuồng bạo, một kích của Vũ tướng bát trọng, thực lực tuyệt đối bất phàm.
- Tự tìm đường chết.
Lục Thiếu Du nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, thủ ấn đánh ra, giữa không trung lập tức có một cỗ năng lượng thuộc tính phô thiên cái địa tuôn trào dữ dội, trong nháy mắt đã tụ thành chưởng ấn trong lòng bàn tay của hắn.
Phía trên chưởng ấn có thổ thuộc tính hội tụ liên miên không dứt, lập tức hình thành một đạo chưởng ấn màu vàng đất phóng thẳng lên trời, trong nháy mắt đã hoá thành mấy đạo chưởng ấn mơ hồ, giống như từng đoá hoa sen tạo thành.
- Thiên thủ liệt cương ấn.
Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo chưởng ấn này đã trực tiếp đập lên đạo chưởng ấn do tên Vũ tướng bát trọng đó đánh ra.
- Két!
Tiếng vang phát ra cũng không lớn lắm, Thiên thủ liệt cương ấn đó đã trực tiếp phá huỷ chưởng ấn của Vũ tướng bát trọng kia, một cỗ kình khí cuồng bạo khuếch tán ra, trong nháy mắt tiếp theo, chưởng ấn liền nện thẳng lên người của tên Vũ tướng bát trọng kia.
- Ầm!
Thân hình của vị đại hán Vũ tướng bát trọng kia cơ hồ đã bị đánh bay, nện thật mạnh lên một tảng đá lớn cách đó mấy chục thước, cự thạch kia đột nhiên rạn nứt, huyết vụ xen lẫn mảnh vỡ nội tạng phun ra xối xả, chết ngay tại chỗ.
Thực lực Vũ tướng bát trọng, nhưng thực lực của Lục Thiếu Du hiện tại là Vũ tướng cửu trọng, cộng thêm khí hải đan điền khổng lồ, cho nên uy lực của một chiêu thiên Thủ liệt cương ấn này cũng đủ để miễn cưỡng chống lại Vũ Suất nhất trọng bình thường rồi, tên Vũ tướng bát trọng này sao mà đỡ nổi cơ chứ.
- Chạy mau.
Ba nam một nữ còn lại nào dám nán lại nữa, mang theo vẻ khiếp sợ mà co giò bỏ chạy, không ngờ đối phương chỉ là một thanh niên nhưng thực lực cư nhiên lại cưỡng hãn tới mức này, một chiêu đã đánh chết Vũ tướng bát trọng, thực lực cỡ này ít nhất cũng phải đến Vũ tướng cửu trọng đỉnh phong.
Bốn người bỏ chạy, Lục Thiếu Du cũng không tiếp tục đuổi theo làm gì, từ từ bước tới thu hồi trữ vật giới chỉ của tên Vũ tướng bát trọng kia, thi thể thì trực tiếp ném xuống núi.
Xa xa chung quanh, có không ít người đang chăm chú quan sát động tĩnh khắp nơi, nhưng không ai dám lên tiếng, thậm chí còn có vài kẻ nhát gan đã bắt đầu lén lút lui ra sau.
Lục Thiếu Du cũng không thèm quan tâm, chung quanh chỗ này đều là người, cũng không còn cách nào khác, vì hiện tại ở nơi này có những mấy vạn người, tìm một chỗ an tĩnh đã là không tệ rồi, phỏng chừng sau một màn vừa nãy của mình, đám người còn lại quanh đây sẽ không có ý kiến gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.