Lĩnh Vực Bóng Tối

Chương 16: Chỉ cần bản thân không ngại



“Boss là nhất, tôi năn nỉ đấy.”

Tiếng trống trường lấn át hết mọi thứ nhưng vừa kịp nghe số 0 nói:【Sở Dật lớp 11B3, Du Minh lớp 11B3.】

Du Minh có nói là bạn cùng lớp, chỉ cần tìm hiểu một người người còn lại tự khắc sẽ ra nhưng Trương Oanh Oanh muốn chắc chắn, bản thân sẽ không bị lừa. Ai nói gì cũng tin đó là khái niệm chưa từng có, chính bản thân còn không tin tưởng được.

Cô dừng lại trước cửa lớp, trên đó có ghi 11B9.

Một người có thân hình nhỏ nhắn đi đến, cặp mắt kính che đi hết một phần khiến cho khuôn mặt trở nên ảm đạm.

“Em là Trương Oanh Oanh sao?”

“Vâng.”

“Em tìm đúng lớp rồi, cô là giáo viên chịu trách nhiệm cho lớp 11D9, đi theo cô.” Nói rồi người này đi vào trước.

Tôi có khi nào sai đâu? Trương Oanh Oanh nối gót đi ở phía sau.

Đứng ở ngoài đã nghe thấy tiếng ồn ào, so với cái chợ mà cô đi qua còn ồn hơn. Lớp có trai có gái, giáo viên bước vào mà ai nấy điều ngồi tại chỗ. Trương Oanh Oanh chưa bước vào môi trường giáo dục thực sự, nhưng đủ biết thời khắc này tất cả nên đứng lên tỏ thái độ tôn trọng.

Tự giác nhặt viên phấn ghi tên của mình trên bảng, rồi tự đi tìm một chỗ sạch sẽ mà ngồi. Vị trí cô nhìn trúng là dãy cuối gần cửa sổ, giáo viên bắt đầu bài giải của mình.

【Học đi, đừng nhìn ngó lung tung.】Số 0 nhắc nhở.

Cô lấy trong cặp ra một quyển tập trắng tinh, ghi dòng chữ: “Nhắm mắt cũng hiểu tất cả.”

【Không diễn nữa sao?】

Số 0 quả nhiên thấu hiểu Trương Oanh Oanh, chỉ qua vài ngày đã nắm bắt rất tốt.

“Tôi đang suy nghĩ phải tiếp cận làm sao?” Cô lại tiếp tục ghi ghi, vô cùng nghiêm túc.

【Có thể lấy loa của trường trực tiếp tỏ tình, theo đuổi đến cùng.】

“Tình yêu tôi không muốn diễn, phiền phức.” Trương Oanh Oanh ngước nhìn lên bảng, dòng chữ ngay đẹp của giáo viên yên vị trên đấy.

Nhưng đáng tiếc chẳng ai tiếp thu, nhanh chóng đến giờ giải lao, Trương Oanh Oanh cất cuốn tập vào ngăn bàn định lãng vãng qua lớp B, lại bị ruồi bọ bao vây.

“Tao thấy lúc nãy nó chăm học lắm, ha ha” Giọng nói phát ra ở dãy bàn đầu, là giọng nữ.

Giáo viên vẫn còn ngồi đó, người kia không nể nang mà nói huỵch toẹt.

Người gần Trương Oanh Oanh tự ý đưa tay vào ngăn bàn lấy quyển tập, tùy tiện lật ra đọc to rõ: “Nhắm mắt cũng đủ hiểu tất cả, là chê cô dạy nhàm chán rồi.”

Trương Oanh Oanh đưa mắt nhìn đến giáo viên, quả thật là ánh mắt ái ngại né tránh.

Giọng đọc đầy nội lực lại tiếp tục: “Tôi đang suy nghĩ phải tiếp cận thế nào? Đây là để ý đến ai rồi? Tự nói chuyện một mình luôn sao?”

Cả lớp điều ồ lên một cái rõ to, ánh mắt thích thú điều nhắm vào cô.

“Tình yêu tôi không muốn diễn? Phiền phức?” Giọng đọc nhỏ dần, lại nói “Tâm thần phân liệt hả? Học sinh mới đến có vấn đề sao?”

Trương Oanh Oanh đi lại chỗ ngồi của mình, đoạt quyển vở về bằng một lực nhẹ, bình thản nói: “Tâm thần phân liệt là một rối loạn tâm thần đặc trưng bởi một sự suy giảm quá trình suy nghĩ và sự thiếu hụt các đáp ứng cảm xúc điển hình. Các triệu chứng thường gặp bao gồm ảo giác, nghe thấy tiếng động hay giọng nói đến từ tâm trí và tự thức biến nó thành những cảm xúc tiêu cực và tích cực, bởi vì sự tương tác đó đã tác động đến cảm xúc nên dẫn đến phản ứng hành vi không rõ ràng của bệnh nhân, thỉnh thoảng thường có thái độ căm ghét, thù hận những người thân, gia đình và xã hội. Chỉ những tác động nhỏ đủ khiến cho người bệnh mất đi sự ý thức, nhận thức như lo sợ, hoảng loạn, giận dữ hay cư xử với người và vật xung quanh bằng những hành vi thiếu kiểm soát.”

Nghe xong đến cả giáo viên còn đơ cả người huống chi là những đứa học sinh cá biệt.

“Tránh xa một chút, mất kiểm soát tôi chẳng biết làm gì các người đâu.” Cô cầm quyển tập xoay người bỏ ra khỏi lớp.

Giáo viên vội đuổi theo phía sau, lên tiếng gọi: “Trương Oanh Oanh, em đợi một chút.”

“Cô chủ nhiệm có việc gì sao?”

“Hình như em chưa có sách giáo khoa?” Gương mặt giáo viên chủ nhiệm tỏ ra lúng túng “Cô có dư một bộ."

“Em…”

【Nhận.】

Trương Oanh Oanh vui vẻ đáp: “Phiền cô dẫn đường rồi.”

Thái độ khác hẳn với lúc trong lớp, sát khí lúc nãy số 0 đã được nhìn rõ. Hình ảnh của Trương Oanh Oanh phản chiếu qua tấm kính vô cùng dọa người, không phải là tức giận đến mất lý trí, là bình thản đến người khác phải khiếp sợ.

Câu nói phát ra cả lớp điều im lặng, chỉ còn nghe thấy chuyển động của quạt trần.

Trên đường đi người giáo viên này nói không ngừng, chỉ dẫn đủ thứ, từ nhà vệ sinh đến phòng giám thị, phòng hiệu trưởng, căn tin trường học, tầng trệt của lớp mười, trần trên cùng của lớp mười hai.

Đến phòng giáo viên, Trương Oanh Oanh đứng bên ngoài đợi.

Thân hình nhỏ bé của giáo viên chủ nhiệm đang cố hết sức bê chồng sách, khiến trong lòng cô cảm thấy bồn chồn, nhận về tay cô lại thấy chồng sách nhẹ như không.

“Chờ một chút, cô gọi bạn nam đến giúp đỡ.”

“Em có thể tự bê về lớp.” Cô thừa sức với những thứ nhỏ nhặt này.

Người đàn ông tiến đến trên gương mặt tỏ ra sự khó chịu cùng cực: “Ai đây? Sao lại không mặc đồng phục?”

Giáo viên chủ nhiệm lập tức lên tiếng: “Là học sinh lớp tôi, hôm nay mới chuyển đến, đồng phục vẫn chưa kịp.”

Người kia tỏ ra chán ghét, gật đầu rời đi.

Giáo viên chủ nhiệm lại nói: “Thầy ấy là giám thị, lần sau đừng phạm vào nội quy của trường.”

“Em biết rồi.” Trương Oanh Oanh tươi cười nhanh chống rời đi.

Mặc kệ giáo viên đang gọi, cô cứ tiếp tục quay về lớp. Khoảng hai mươi bước chân đã có người đi song song bên cạnh.

“Cậu là người mới chuyển đến sao? Cô Mộc có nhờ tớ đến giúp một tay.”

Một soái ca áo đóng thùng, mắt mang kính gọng đen, vô cùng trắng trẻo.

Cô Mộc? Là cô chủ nhiệm của mình sao? Trương Oanh Oanh không muốn rước phiền phức thẳng thừng từ chối: “Tôi có thể tự mình…”

Lời chưa dứt một nửa đã nằm trên tay người kia.

“Đừng ngại.”