Lĩnh Vực Bóng Tối

Chương 5: Số 0



Bị vứt ở một lùm cây rậm rạp, đàn kiến cắn Trương Oanh Oanh không ít, còn có những nốt đỏ đỏ vừa ngứa vừa khó chịu, đưa tay gãy vài cái thì bị dọa phải rút dao ra phòng bị.

【Nghe rõ không?】

“Ra đây!” Cô cảnh giác nhìn ngó xung quanh.

【Không thể xuất hiện.】

“Đừng giả thần giả quỷ!” Trương Oanh Oanh bắt đầu đi thăm dò những bụi cây xung quanh.

【Tôi không ẩn nắp ở đấy.】

Giọng nói đã qua biến âm cho dù dễ nghe nhưng biết rõ đây không phải giọng thật, với cả tai và mắt của cô bây giờ rất đau. Trương Oanh Oanh xem như đã hiểu được phần nào, bước đi vài bước. Trước tiên phải gỡ mấy con kiến xuống khỏi người. Đi đến ngồi xuống tán của một cái cây, trái mọc xum xuê nhìn rất lạ mắt, trước giờ chưa từng thấy qua.

Hoa màu tím, trái mọc thành chùm tán cây rộng quan sát kỹ lại thấy gai nhọn. Buổi trưa mà ngồi ở đây thì khỏi phải bàn, cô lên tiếng hỏi: “Còn đó không?”

【Còn.】

“Anh là Quỷ Dữ mang mã số 0 à?”

【Cô là người yêu cầu, tôi đã đáp ứng.】

Cô lập tức sửa lời: “Là chỉ dẫn!”

【Tôi chỉ có thể ở từ xa mà truyền đạt.】

“Tôi muốn biết hai người bị bắt làm con tin là ai?”

【Tề Băng cấp A, Quan Nghi cấp A.】

Trương Oanh Oanh không biết nên vui hay buồn, trước khi đi làm nhiệm vụ còn biết được một bí mật động trời, Hàm Nghiêm thích Tề Băng, nếu nhiệm vụ không hoàn thành có trốn thoát được, giữ lại một mạng. Hàm Nghiêm nhất định sẽ không tha cho cô, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đau đầu, đau toàn thân.

Hình xăm mới ngày hôm qua, hôm nay cấy thiết bị, rồi bị kiến cắn. Nhiều thể loại tra tấn cùng nhau đến có là sắc đá cũng phải bức bối trong người. Những thứ này chưa đủ để làm đau nhưng cảm giác dồn dập khiến tinh thần người ta mệt mỏi.

Cô thắc mắc hỏi: “Lúc nãy anh nói tôi không có nắp ở đó? Anh nhìn thấy diễn cảnh của tôi bằng cách nào?”

【Mắt của cô.】

Trương Oanh Oanh ngước mắt lên nhìn tán tay rộng lớn hỏi “Đó là cây gì?”

【Kim Đồng Nam.】

Câu trả lời không thể xác nhận là đúng, dù sao cũng không biết, có nói gì đi nữa Trương Oanh Oanh điều cho là đúng. Thứ khiến cô lưu tâm là đối phương này trả lời rất nhanh, xứng đáng là người đứng đầu tầng lớp Quỷ Dữ. Cô có lẽ là đứa trẻ may mắn nhất trong tổ chức, được trò chuyện cùng người đứng đầu bọn Quỷ Dữ, chỉ còn gặp người thực sự điều hành “LA” chết không hối tiếc.

Đang hăng say nhìn những chùm hoa cứ có cảm giác như ai đó đang theo dõi, quay đầu nhìn về một phía quả nhiên người kia cấm đầu bỏ chạy, Trương Oanh Oanh lập tức đuổi theo, bên tay lập tức vang lên giọng nói của số 0.

【Đừng đuổi theo.】

“Còn lâu mới nghe theo lời của anh nhé!” Trương Oanh Oanh nhanh chóng bắt được người “Tại sao lại bỏ chạy?”

“Tôi… Tôi… Chỉ vô tình đi ngang thôi.”

Lời nói ra không liền mạch, nét mạnh sợ hãi hơi thở mất ổn định. Nhìn sơ đã biết người này nói dối, với cả một nơi toàn cây với lá, đường đi còn là một con đường mòn đi ngang kiểu gì mà hay như thế?

Vẻ mặt không có thiện cảm, cô truy hỏi: “Thì tôi hỏi sao lại bỏ chạy?”

“Tôi, nói rồi, chỉ là chỉ là đi ngang qua thôi.”

Cứ ngồi đôi co như thế này Trương Oanh Oanh thấy bản thân bị hạ thấp kiểu gì ấy, còn hỏi nữa chắc vẫn sẽ như vậy thôi. Lực tay giảm đi người kia liền nhân cơ hội thoát thân, chạy một mạch mà không thèm ngoái đầu nhìn lại.

【Lần sau còn không nghe lời, Quan Nghi sẽ là người chịu tác động vật lý.】

Giọng điệu mang theo chút cảnh cáo, không còn hỏi gì đáp nấy.

Đặc biệt chỉ tên khiến cho Trương Oanh Oanh phải suy nghĩ lại, mặc dù không muốn nhưng vẫn nhắc nhở: “Đừng kiểm soát tôi tuyệt đối.”

【Lối suy nghĩ của cô không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.】

“Tôi thế nào? Đằng ấy còn hơn cả tôi nữa, điều máu lạnh giết người không chớp mắt như nhau thôi.” Thoát khỏi đám cỏ cây lộn xộn cô đi theo con đường mòn.

【Tôi khác cô!】

“Sống lâu hơn mà thôi!” Trong lúc tức giận có nói nặng một chút, nhưng cô không ghét người chỉ dẫn này.

Trước hết Trương Oanh Oanh đi tìm vài căn nhà hỏi để thuê lại, không có một xu dính túi nhưng không sao, nhân lúc trời tối lẻn vào căn nhà giàu có, lấy một ít. Con người của cô không có chỗ nào là tốt cả, giết người cũng giết rồi, tìm công việc ngay thẳng để làm là điều không thể. Đi bộ một lúc mà chỉ lát đát vài căn nhà, chàng trai bỏ chạy vừa nãy đang nấp trong căn nhà nhìn ra.

Biết là người quen Trương Oanh Oanh đưa ngón tay giữa lên để chào hỏi, đối phương dứt khoát trốn thật kỹ không ló mặt ra lần nào nữa. Để môi móc thông tin từ đây thì có vẻ hơi bị thiệt. Cô định di chuyển ra chỗ khác có đông dân, nhà hiện đại một chút, chứ nơi đây toàn những ngôi nhà rách nát không thể chịu đựng một cơn bão.

Người hướng dẫn không nói bất cứ lời nào nữa, không thấy lỗi sai trong cuộc cãi vã, cô nhất quyết cho tên đó im lặng luôn, khi nào cần rồi bắt chuyện nói sau.

Đến chiều tối mà vẫn chưa có điểm dừng chân, ngay cả khách sạn cũng không có. Nghĩ đến khách sạn Trương Oanh Oanh đập vào đầu mình một cái, nơi tồi tàn này làm gì có mấy thứ đó? Số 15 từng nói kém phát triển cô đâu nghĩ kém đến cỡ này.

【Làm theo lời tôi được chưa?】

Giọng nói của số 0 làm Trương Oanh Oanh bị giật mình. Vẫn chưa thể nào làm quen với việc có giọng nói đột nhiên vang bên tai, muốn làm lơ nhưng trước mắt không thể xem đất là giường màn trời làm chăn.

Nơi đây muỗi nhiều quá!

“Nói thử xem!”

【Đi thẳng đến cuối đường, rẽ trái!】

Thở dài một hơi, quyết định làm theo lời của người chỉ dẫn. Trương Oanh Oanh muốn xem số 0 có thể làm được gì, chắc chắn sẽ bảo cô mặt dày xin ở nhờ một đêm.

Cô đi qua quãng đường dài đằng đẵng, rẽ trái theo lời nói.

【Dừng lại!】

Trước mắt là một ngôi nhà hai tầng có cổng lớn, bản thân đi cả ngày lại không biết có một ngôi nhà sang trọng đến như vậy.