Lỡ Yêu Em Rồi

Chương 1: Hành động nhỏ



Cũng như mọi ngày, một cô gái mái tóc ngang vai nhuộm màu hạt dẻ đang chạy vội từ nhà ra trạm xe buýt cô là Trần An Lạc. Hôm nay cô ăn mặc khá đẹp nhìn vô cùng dễ thương.

Cô chạy thộc mạng cuối cùng cũng kịp chuyến xe,nhanh chóng lên xe và kiếm chỗ ngồi.

Tại cổng trường Đại học Bách khoa, Lý Hiển - bạn thân của cô đang đi đi lại lại,đang sốt ruột và lo lắng.Thường ngày cô đi rất sớm, nhưng hôm nay đã sắp muộn giờ ăn sáng rồi vẫn chưa thấy cô đâu.

Bỗng Lý Hiển nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ đằng xa,cô quay lại thì bắt gặp Trần An Lạc trán đầy mồ hôi,hơi thở gấp gáp..Cô mới cất giọng trách mắng

"Cậu sao thế hả? Có biết tớ lo cho cậu lắm không?" Lý Hiển vừa nói vừa bĩu môi,tay lần mò trong cặp lấy một chiếc khăn giấy cho An Lạc lau mồ hôi

"Tớ xin lỗi, hôm nay tớ dậy muộn.Thôi không giận nữa nhá Hiển Hiển... mình đi ăn sáng thôi" An Lạc vừa nói vừa nũng nịu, cô nhìn đồng hồ và nói với cô bạn.

... Hai cô nàng bước vào trong Canteen, vẫn như thường ngày hai người lấy mỗi người một ổ bánh mì pate và một hộp sữa Milo....

An Lạc ăn nhanh chóng rồi rít một hơi hộp sữa đã hết. Quay lại nói với Hiển Hiển

" Tớ định đi làm thêm ở ngoài, sắp tới kỳ thi tốt nghiệp rồi, cậu có đi với mình không?"Cô vừa nói vừa nhìn chăm chú cô bạn thân này.

"Có lẽ cậu phải cô đơn rồi".Như chợt nhớ ra điều gì cô lại nói tiếp "Hôm qua Ba mẹ tớ bắt tớ đi xem mắt rồi, kể từ hôm nay mình sẽ rất bận rộn..huhu"

"Thật sao?' An Lạc không tin vào tai mình, không biết có phải nghe nhầm không.

"Bà này không có thời gian đùa với cậu.. hức ". Lý Hiển bực bội nói với Trần An Lạc.

Hai người ăn xong cũng là lúc giờ học chuẩn bị bắt đầu.

Trần An Lạc tạm biệt cô bạn xong cũng bước nhanh vào lớp, cũng sắp tới kỳ thi tốt nghiệp nên cô rất chăm chú nghe giảng, vì cô thông minh nên học cũng rất nhanh.Cô tranh thủ những lúc rảnh rỗi học và tìm hiểu thêm.

Sau những tiết học mệt mỏi trên lớp, cuối cùng cũng hết giờ,An Lạc vừa bước xuống cầu thang, chợt điện thoại reo lên

"Alo"

"An Lạc à! Là bác đây "Đầu dây bên kia là một giọng phụ nữ.

"Dạ cháu chào bác ạ, lâu rồi cháu không gặp bác.Dạo này bác vẫn ổn chứ? " Cô cũng không quên hỏi thăm vị bác gái này.

Vì từ nhỏ đã ở cô nhi viện, nên khi cô gặp bác ấy,cô cảm nhận được sự ấm áp của bác nên trong lòng đã coi bác như người mẹ của mình.

"Bác đã đỡ nhiều rồi,ờm... chiều cháu có bận việc gì không? Bác muốn gặp cháu một chút"Người phụ nữ nói cười đầy ấm áp qua điện thoại.

"Dạ được ạ.Bác gửi địa chỉ cho cháu nhé!" Cô cũng vui vẻ đồng ý.

"Ừ cám ơn cháu.Tạm biệt cháu "

" Vâng cháu chào bác ạ"

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với người phụ nữ xong, Lý Hiển cũng mới đi ra,cô cùng Lý Hiển ra về.Lý Hiển hơi tò mò về cuộc trò chuyện của cô vừa nãy ở cầu thang nên quyết định hỏi luôn.

"Nè.. nãy cậu nói chuyện với ai mà có vẻ thân mật thế? hí hí". Cô vừa nói cười vừa nháy nháy mắt với An Lạc.

"À là người lần trước tớ vô tình cứu đó.Bác ấy hẹn tớ chiều ra ngoài gặp "Cô cũng thẳng thắn nói với cô bạn mà không cần giấu giếm.

"Ừm... thế cậu định xin việc làm thêm ở đâu?"

"Tớ định xin làm ở thư viện gần đây.

...Sao có phải không muốn đi hẹn hò nữa hả 😄?"...

Cô vừa nói cười, vừa trêu chọc Lý Hiển. Làm Lý Hiển cũng bất giác cười theo,hai cô gái xinh đẹp vừa trò chuyện vừa cười với nhau trên hè phố,thu hút bao ánh nhìn.Nhà Lý Hiển ở ngay gần trường cách 1km, nhà trọ của Trần An Lạc thì khá xa.Tạm biệt cô bạn, Trần An Lạc ra bến xe bus chờ chuyến tiếp theo, rất may cô không phải chờ lâu đã có xe chạy tới,cô bước nhanh lên xe.

Bỗng có một Bà lão bước lên xe,bề ngoài cũng có vẻ đã ngoài sáu mươi, bà lão vịn từng chiếc ghế đi vào thì đã hết chỗ ngồi.Những người ngồi trên ghế ai cũng trẻ tuổi cả, nhưng hiển nhiên chả có một người nào nhường ghế cho bà cụ.Bởi vì đi xe bus trên đường đi có cũng khá nhiều ổ gà, nên không ai muốn phải đứng lắc lư cả.

Trần An Lạc ngồi ở ghế tít trong cùng, từ xa cô đã nhìn thấy bà cụ,cô đứng lên đến bên và dìu bà cụ ngồi vào chỗ của mình, còn cô thì đứng. Bà cụ thấy thế cũng tỏ vẻ hài lòng và biết ơn.

"Cám ơn cháu gái, cháu thật tốt bụng" bà vừa cười vừa nói với cô vô cùng thân thiện.

"Không có gì đâu bà, việc nên làm cả ạ"Cũng khiêm tốn trả lời,nở nụ cười trên môi rất tươi.

Cũng đi được một đoạn cô quay lại hỏi bà cụ

"Nhà bà ở đâu? Cháu sẽ đưa bà về"

Bà cụ hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, nhưng bà cũng không muốn làm phiền cô nên đã từ chối

"Nhà của lão cũng không xa mấy, cũng sắp tới rồi.Cảm ơn ý tốt của cháu" Mặc dù nói chuyện nhưng bà luôn để ý đến cô

Gần tới nhà trọ của mình Trần An Lạc chào tạm biệt bà cụ rồi đi xuống xe. Cô về đến phòng trọ cũng đã một giờ chiều,cô nhanh chóng bỏ hết túi xách trên người ra và đi vào phòng tắm.Tắm rửa xong cô ăn tạm chút mì gói trong tủ rồi tiếp tục tìm việc.