Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 11: Quyết đấu man vương



Man nhân vương hoảng hốt, hắn mặc kệ thủ hạ còn nghi hoặc, lập tức lao đến lều trại gần nhất, mạnh mẽ xé ra mảng lớn vải vụn, như mất đi che chắn, một mùi tanh nồng trào ra, không khí có phần ngột ngạt vô cùng.

Tầm mắt thu hẹp.

Bên trong thi thể lãnh lẽo, huyết dịch chảy ra tí tách rơi xuống, trước ngực mỗi người đều bị đào mất trái tim, vẻ mặt bọn họ không có biểu cảm, giống như chết trong lúc ngủ, hoàn toàn không nhận thức được.

Mà.

Man nhân vương triệt để phẫn nộ, đồ đằng trên lưng đột ngột chuyển màu, từng luồng nhiệt hỏa ngập trong mắt, hắn trầm giọng:

"Toàn bộ chiến sĩ bộ lạc nghe đây, man nhân chúng ta bị kẻ gian hãm hại, rất nhiều người đã tử nạn, hôm nay bằng bất cứ giá nào, đều phải bắt được hung thủ, xé xác hắn, uống máu hắn tế cho anh linh những người đã mất."

Sắc trời bắt đầu xuất hiện quang mang yếu ớt, hừng đông ánh lên đỏ nhạt.

Man nhân vương ra lệnh:

"Chiến sĩ trinh sát, lập tức sử dụng năng lực, truy ra dấu vết kẻ địch."

Man nhân liên tục kích hoạt đồ đằng, năng lực trinh sát thuộc về đại bàng đồ đằng, thiên cẩu đồ đằng, đại xà đồ đằng, chưa tới mười phút đã có kết quả, man vương nhìn hướng sâm lâm u tối, ánh mắt căm thù cực độ:

"Ngày hôm nay, ngươi có trốn tới chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm ra."

Truy!!!

Trên dưới hai mươi chiến sĩ man nhân hưởng ứng, lấy man nhân vương làm dẫn đầu, bọn họ theo sát, chiến ý hừng hực.

...

Bên kia Dương Minh thu được trái tim, toàn bộ cho vào không gian trữ vật, bản thân hắn quay về chỗ cũ đợi cho trời sáng, tâm thần nhập định, tà ma chi khí ánh lên u quang chớp động.

Thoáng cái trôi qua mười phút, nguyên bản Dương Minh nhắm mắt ngồi yên, bất chợt mở ra hai mắt, đôi tai tập trung nghe ngóng, đạt tới luyện thể cửu trọng, tố chất thân thể vốn đã đề thăng cực hạn, khoảng cách năm trăm bước chân đổ về nghe rõ mồn một.

Hắn hơi thoáng kinh ngạc:

"Dựa theo thanh âm trầm trọng như vậy, hẳn là man nhân bộ lạc, bọn chúng truy ra ta sao, phương hướng này."

Làm sao truy ra được, chỉ dựa vào mắt thường, trong rừng rậm u tối.

Trừ khi.

Bất chợt Dương Minh tỉnh ngộ, hắn chợt cười ra tiếng, dựa vào đồ đằng đích xác có năng lực này, hẳn dựa trên mùi vị dư âm vết máu dính vào, hắn vẫn chưa rửa qua cơ thể, khả năng này vốn rất cao.

Cách đây không xa, chỉ vài trăm bước chân, nơi đó có thác nước chảy xiết, Dương Minh không nghĩ nhiều, hắn lập tức xuất phát rời bỏ chỗ cũ.

Thời gian không đến nửa nén hướng, đám man nhân chiến sĩ ầm ầm kéo đến, đứng đầu man vương biểu hiện dữ tợn, hắn huy quyền phá nát từng tầng lá cây ngụy trang, bên trong lộ ra hốc nhỏ trống rỗng, độ ẩm y nguyên còn mới.

"Vương, hắn đã rời đi, nhưng mà chưa đi được xa, với tốc độ của chúng ta nhất định bắt kịp."

Man nhân chiến sĩ bẩm báo, man nhân vương trầm ngâm chốc lát, tiếp tục truy, cả đám đồng dạng đuổi theo.

Mà tới nơi, dòng thác trắng xóa đổ dài bất tận, tiếng nước ầm ầm va đập ghềnh đá, lòng sông sôi sục như thể rít gào dữ tợn, bọt nước li ti bắn văng tung tóe, sương khói mịt mù lan tỏa khắp một cánh rừng.

Trước mặt đã là đường cụt, man nhân vương gầm lên:

"Đường cụt rồi, hắn ở đâu."

"Vương hắn ở ngay bên trái, khoảng cách mười mét."

Một chiến sĩ man nhân gấp gáp hô lớn, kéo theo tất cả nhìn sang, nơi đó bụi cây rậm rạp, tán lá che khuất chỉ thấy màu xanh.

"Dám động vào bộ lạc của ta, có là ma quỷ cũng đừng hòng thoát."

Sức lực ba trâu bốn hổ.

Đồ đằng trên lưng sáng lên, hai bả vai gia trì lực lượng, bắp chân cuồn cuộn cơ thịt, man nhân vương bằng vào tốc độ khủng khiếp, trong một sát na tiếp cận vị trí, hắn gầm lên dữ tợn điên cuồng huy quyền ra trước, bất kể vật nào chắn lại đều bị phá tan, đại địa rung chấn một hồi, khói bụi cuồn cuộn.

"Bắt được ngươi rồi."

Man vương hai mắt tỏa sáng, cánh tay gân guốc nắm lấy một vật lôi ra, tức khắc nội tâm vui vẻ, nhưng mà để hắn giật mình.

"Áo rách!!!"

"Vương hắn di chuyển tới bên trái, cách đấy chín bước chân."

Rầm rầm.

Man nhân vương như thể thuấn di, liên tục huy quyền, lực đạo khủng bố so với trước chỉ có hơn, hắn lần nữa lôi ra một đồ, hai mắt phút chốc chằng chịt tơ máu, tức giận thét lớn:

"Lại là y phục, Vương Tư Đồ, ngươi trinh sát kiểu gì đấy, hắn ta rốt cuộc ở đâu."

Đáp lại đằng sau im phăng phắc, để cho man vương quay đầu nhìn, chỉ thấy Dương Minh nhếch miệng cười, tùy ý ném đồ vật trong tay sang một bên, đằng sau la liệt man nhân thi thể.

Dương Minh chỉ vào dưới chân, cất giọng nỉ non:

"Ngươi nói tên này, chậm rồi, hắn vừa chết xong."

Ban nãy hắn đã nhảy vào dòng nước, gột rửa toàn bộ thi thể lưu lại mùi vị, sau đó ném đồ đang mặc đến một chỗ, chỉ chờ đợi man nhân tiến đến mắc bẫy, kéo dài thời gian khiến chúng phân tâm, như vậy hắn đã có thể thuận tiện giải quyết từng tên một.

Các bước thuận lợi đáng kinh ngạc, vẫn là hắn đánh giá cao man nhân đầu óc.

Man nhân vương sắc mặt điên cuồng, hắn tức tối: "Ngươi thuộc đám khỉ ở phía Bắc, tại sao lại xâm nhập chỗ này, giết người của ta, nhưng mà không còn quan trọng, hôm nay ta bắt buộc khiến ngươi sống không bằng chết, lột da uống máu, tế anh linh man nhân chiến sĩ đã tử trận."

Toàn bộ đồ đằng trên người cùng lúc phát sáng, man nhân vương hình thể bạo trướng một vòng, hai mắt mất đi con ngươi, ý thức lâm vào điên dại.

Khí thế tản ra đủ để Dương Minh ngạc nhiên, không để cho hắn suy nghĩ, man nhân vương điên cuồng lao tới, từng bước chân đều khiến đại địa run rẩy, đối đầu với một man nhân, còn là thực lực chỉ kém một trọng, cương ngạnh so về nhục thân chẳng khác nào tìm đường chết.

Thân pháp mau lẹ lập tức tránh thoát, man nhân vương vồ hụt trong tích tắc xoay người đổi hướng, tốc độ khủng bố để cho Dương Minh giây lát không theo kịp.

Lúc trước đột phá quá nhanh còn chưa tìm thấy đối thủ thích hợp, hiện tại đáng giá cho ta vận dụng toàn lực.

Không thể tránh né, Dương Minh lựa chọn đón đỡ, quyền đối quyền, liên tục phát ra thanh âm trầm đục, xương cốt cứng rắn như sắt thép, nặng nề như sơn hà, Dương Minh cảm thấy hai tay tê dần, bất đắc dĩ lùi sau vài nhịp, gương mặt phá lệ ngưng trọng.

"Man nhân đầu óc không tốt, sức lực lớn đến biến thái, cứng đối cứng với hắn là một hạ sách, tiếp tục kéo dài như này đối với ta rất bất lợi."

Cần tập trung toàn trí toàn lực giải quyết tên này.

Man nhân vương điên cuồng tấn công, chưa hề ngưng lại một phút giây, càng ngày trong các thế công Dương Minh nhận thấy sơ hở, hắn một bên chật vật đón đỡ, một bên nhằm vào yếu hiểm, tích lũy dần dần theo thời gian.

"Khỉ con tan xương nát thịt đi."

Quyền tới nặng nề vô cùng, Dương Minh tiếp tục đón đỡ, hai tay chi chít vết thương giơ lên tiếp nhận, lực đạo khủng bố đánh sâu xuống mặt đất, cẳng chân run lên một hồi thật lâu, nhưng mà Dương Minh nở một nụ cười, ánh mắt phá lệ sắc bén.

Cút!

Oanh minh một tiếng, Dương Minh phá được trọng quyền, hai tay tụ lực trực tiếp phản công, man nhân vương nghi hoặc giây lát, sau đó cười lớn huy quyền đối cứng.

Phanh phanh, liên tiếp từng quyền đối từng quyền, da thịt xương cốt va đập vang nên từng đợt trầm đục, ban đầu đôi bên giằng co bất phân thắng bại, thế nhưng man vương trên người vết thương tụ tập yếu điểm, cộng thêm hao tổn lý trí sức lực, cuối cùng rơi vào thế yếu, phút chốc sơ sẩy Dương Minh lập tức tận dụng.

Toái thạch quyền, chỉ là một môn võ kĩ hoàng giai hạ phẩm, thế nhưng ưu điểm tụ lực phá hoại dồn vào một chỗ, tốc độ đánh ra không gì sánh bằng.

Xương cốt trước ngực kêu lên răng rắc, nắm đấm cứng như sắt thép xuyên thủng vòng ngực, năm đầu ngón tay tàn nhẫn nắm chặt trái tim, để rồi rút ra kéo theo huyết dịch phun xối xả, man nhân vương không tin vào mắt mình, cơ thể yếu dần cuối cùng triệt để mất đi hơi thở.

Nặng nề thi thể ngã ra mặt đất, Dương Minh đồng dạng ngồi bệt xuống, sức lực nguyên khí tiêu hao nặng nề, đến nỗi hắn chỉ có thể hô hấp bằng miệng, từng đợt mệt mỏi cuộn trào trong óc, tầm mắt mờ dần chậm rãi chìm vào hắc ám.