Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 20: Đông Lâm hoa viên



Thời điểm đả bại Cao Tuấn đã qua bốn ngày, Dương Minh kết thúc bế quan, hắn quyết định tới Thông Thiên tháp tầng một tiếp nhiệm vụ.

"Xin hỏi ngài là Dương Minh đại nhân."

Một nam hài đứng sẵn tại cổng, Dương Minh vừa bước ra khỏi môn, lập tức nam hài cung kính hỏi, Dương Minh thoáng chút ngạc nhiên, rất nhanh hắn gật đầu chấp nhận.

Nam hài vui mừng lấy ra một mai ngọc giản, cẩn thận đưa cho Dương Minh, vội vàng nói: "Đại nhân chủ nhân nhà ta có chuyện muốn bàn với ngài, bởi vì ngài thường bế quan khó gặp, cho nên lệnh cho ta giờ khắc đứng đây đợi ngài, trong ngọc giản có chứa thông tin ngài đọc qua sẽ rõ."

Tiếp nhận ngọc giản, Dương Minh chuyền chân khí vào, đưa lên trán, từng đạo tin tức như nước lũ tràn vào, hắn chợt nhếch miệng cười:

"Đã hiểu, chuyển lời chủ nhân ngươi, ta chấp nhận."

Nam hài nhận được đáp án, gấp rút rời đi.

Chủ nhân của nam hài là một ma tướng khác, đối phương tên Hắc Long, bài danh số tám mươi trên Thiên Phạt bảng, tu vi võ giả tụ khí lục trọng đỉnh phong, đối phương tiếp nhận một nhiệm vụ khó, muốn mời kẻ mạnh tham gia.

Dương Minh bởi vì tạo ra chiến tích, lại khiến hai vị thiên ma tranh chấp, danh khí lên như diều gặp gió, Hắc Long muốn mời hắn gia nhập, cũng là chuyện dễ hiểu.

"Nhiệm vụ cấp bính rất khó, tương đương một vị tụ khí bát trọng gánh vác."

Dương Minh lẩm bẩm trong miệng, hắn nhìn theo phương hướng, chính tại nơi Hắc Long đề cập, mời không chỉ mình hắn, còn thêm vài người, chưa rõ thực lực bọn họ ra sao, có chút mong chờ.

Đông Lâm hoa viên, tương đối nổi danh tại Quang Minh thành, diện tích gần chục mẫu, trồng đủ loại cây quý hiếm, có một ít đạt tới nhất phẩm linh dược, còn như nhị phẩm, đều được trận pháp cấp cao bảo hộ, không dễ gì tìm thấy, nơi này canh phòng nghiêm ngặt, muốn ra vào đều phải cấp bậc ma tướng trở lên.

Dương Minh dựa trên ngọc giản lưu lại thông tin, thoáng chốc đã đến chỗ hẹn, cảm thụ không khí lưu chuyển hương thơm, bất tri bất giác than nhẹ:

"Thiên địa linh khí thật nồng."

Gió mát tươi mới thổi qua, trong đầu bao nhiêu mệt mỏi đều bị khu trừ.

Ngay tại Dương Minh còn đang cảm thán, từ xa đi tới hai người, một nam một nữ, thực lực biểu hiện không hề thấp, bọn họ nhìn thấy Dương Minh, lập tức cất tiếng hỏi:

"Ngươi chính là Dương Minh đang nổi gần đây, tụ khí tứ trọng đả bại Cao Tuấn sao."

Nữ tử mở lời trước, khuôn mặt kiều mị, nàng cười lên rất hấp dẫn người khác, nhưng mà đối diện Dương Minh lạnh nhạt không chút dao động, hắn nhìn thoáng qua hai người, sau đó liên tưởng ngọc giản viết qua.

"Đúng là ta, các ngươi cũng được Hắc Long mời tới."

"Kim Huyền sư muội, chúng ta đi thôi, chỉ mới đả bại Cao Tuấn chưa đủ để ta bận tâm."

Đối nghịch nữ tử thân thiện, nam tử vô cùng kiêu ngạo, hắn một đầu tóc huyết sắc, lông mày như hỏa diễm rực cháy, sau lưng đeo bảo kiếm bọc bằng vải, đối với chiến tích của Dương Minh thì khịt mũi coi thường.

Dương Minh không nói gì, hai mắt tập chung một chút.

[Tính danh: Xích Vũ Nghiệp]

[Vận khí (Bình thường): Một canh giờ sau nghỉ ngơi tại phủ đệ của mình.]

[Tính danh: Lý Kim Huyền]

[Vận khí (Bình thường): Một canh giờ sau dùng cống hiến đổi lấy đan dược, trở về mật thất bế quan tu luyện.]

"Như vậy Dương Minh huynh đệ, hai chúng ta đi trước."

Lý Kim Huyền bất đắc dĩ cười trừ, nàng cùng Xích Vũ Nghiệp mau chóng rời đi, Hắc Long chỗ hẹn tại hoa viên trung tâm, Túy Liên các.

Nhìn hai người rời đi, Dương Minh thu lại tâm tư, bọn họ đích xác cùng hắn làm nhiệm vụ này, thiên cơ có thể tiết lộ, trước mắt nên bỏ ngoài tai lời dèm pha, không đáng tốn sức tranh luận, loại này Xích Vũ Nghiệp, sau gặp tại chiến trường, nếu có thể hắn sẽ thẳng tay loại bỏ.

Trung tâm Đông Lâm hoa viên, mỹ lệ gấp mấy lần bên ngoài, đủ loại hoa sắc màu, cây cối đều là cổ trụ ngàn năm sinh trưởng, không thiếu nhất phẩm linh dược mọc lên đầy, chính giữa có hồ nước nuôi mị ngọc ngư, ánh kim lấp lánh phản chiếu quang cảnh vô cùng bắt mắt.

Túy Liên lầu các xây cạnh hồ nước, bao gồm ba tầng lầu, Dương Minh đi lên tầng thứ hai, tại bàn gần cửa sổ ngồi sẵn ba người, hai trong số đó là Lý Kim Huyền cùng Xích Vũ Nghiệp, còn lại nam tử một đầu tóc đen dài quá hai vai, khuôn mặt chữ điền râu ria lởm chởm, phối hợp quần áo xám màu trông vô cùng luộm thuộm.

Đối phương hẳn là Hắc Long, Dương Minh không có vận dụng thiên cơ tiết lộ, suy luận một chút liền biết, hắn đến bàn ba người, ngồi xuống chỗ trống còn lại.

[Tính danh: Hắc Long]

[Vận Khí (Bình thường): Một canh giờ sau đi gặp thiên ma Hắc Mộc Liên bàn chút chuyện, sau đó quay về phủ của mình.]

Ba người mang đến tin tức chả có gì dùng, Dương Minh thu hồi chú ý.

Nhân số đã đến đông đủ, Hắc Long hài lòng gật đầu, hắn đứng lên giới thiệu bản thân, sau đó nói cho Dương Minh biết hai người còn lại, mười phút trôi qua, bốn người coi như có hiểu biết.

Vũ Kim Huyền thực lực tụ khí thất trọng sơ kì, Xích Vũ Nghiệp thực lực tụ khí thất trọng trung kì, Hắc Long thực lực tụ khí lục trọng đỉnh phong, Dương Minh thực lực tụ khí tứ trọng đỉnh phong.

Xích Vũ Nghiệp ít nói từ đầu, rốt cuộc không nhịn được, hướng Dương Minh khiêu khích:

"Dương Minh không biết có muốn cùng ta so tài mấy chiêu, yên tâm ta sẽ áp chế tu vi vừa xuống tụ khí bốn trọng, coi như đôi bên công bằng."

Hắc Long thấy thế muốn can, Dương Minh nào có để cho xảy ra, hắn cười lạnh trong đầu, ngoài mặt lập tức đồng ý: "Vừa hay ý của ta, nhưng mà nếu ngươi áp chế như vậy, ta sợ trận chiến không còn thú vị."

"Cuồng vọng lắm, ra ngoài đi."

Xích Vũ Nghiệp tự thân chân khí dao động, thân hình chớp mắt đã tại sân trước, hành động này hấp dẫn nhiều người nhìn sang.

Dương Minh không chịu kém cạnh, như thể thuấn di một dạng, thoáng cái đứng thẳng đôi diện, y phục thẳng tắp, khí thế hiên ngang vô cùng.

Tầng hai Túy Liên các, Hắc Long sắc mặt âm trầm, hắn liếc sang nữ tử mà bất đắc dĩ: "Là ngươi cố tình khiêu khích hắn ta."

Lý Kim Huyền từ đầu vẫn luôn quan sát, nàng chỉ cười nhẹ một tiếng, phá tan không khí ngột ngạt: "Đừng bi quan như vậy, ta cũng muốn xem thực lực hắn tới đâu, chỉ mới đánh bại kẻ hèn Cao Tuấn mà muốn chung đội chúng ta, không khỏi si tâm vọng tưởng."

Nàng chủ động bắt chuyện Dương Minh từ đầu, thuần túy là để kích động Xích Vũ Nghiệp, sau đó tích tiểu thành đại, cuối cùng sẽ có màn này, khó tránh khỏi một trận so tài, bất kể kết quả, nàng đã đạt được mục đích.

Oanh minh tiếng vang.

Rốt cuộc dưới sân nổ ra giao đấu, Xích Vũ Nghiệp không có rút kiếm, hai tay hóa thành song quyền, tự tin đón chặn khí thế như rồng đang tới, thời khắc va chạm, hắn tự tin mà nói:

"Đừng nghĩ chỉ ngươi mới luyện nhục thân."

Quyền đối quyền, khí thế chèn ép khí thế, Dương Minh giống như mặt trời ban trưa, tỏa ra ánh quang chói lóa, quyền thế đánh ra vũ bão, một chiêu lại một chiêu vô cùng tinh diệu, đánh vào những chỗ phòng hộ yếu nhất, Xích Vũ Nghiệp ban đầu cầm cự không lui, thế nhưng kéo dài về sau, sắc mặt hắn biến đổi, hai tay đau nhói, da thịt xuất hiện vết rách.

Bất giác nội tâm hơi chút hoảng loạn.

"Là ngươi ép ta."

Xích Vũ Nghiệp rút ra thiết kiếm, hắn không còn lưu thủ, kiếm thế tái hiện liên miên bất tuyệt ánh quang đón chặn thế công.

Ám dạ nguyệt trảm.

Dương Minh vừa bị chặn đứng quyền thế, một đạo ánh kiếm hình bán nguyệt trạng màu đen xuất hiện, ánh kiếm phảng phất có linh tính một dạng, dưới Xích Vũ Nghiệp thôi động chân khí cực hạn, điên cuồng bành trướng, hóa thành một đạo hình cung dài tới ba mét chém về phía Dương Minh.

Một chiêu này nếu để bị trúng, e rằng tầm thường tụ khí bát trọng đều muốn chật vật một hồi.

Trên lầu vẻ mặt Hắc Long biến sắc, hắn vội vàng hô lớn: "Xích Vũ Nghiệp mau ngừng tay lại, mọi chuyện có thể giải thích."

Nhưng mà đã muộn, ánh kiếm chỉ cách Dương Minh vài chục phân.

Khuôn mặt Xích Vũ Nghiệp hiện ra nụ cười nồng đậm, tràng cảnh Dương Minh đứt đoạn tay chân như muốn phản chiếu trong mắt, đại cục đã định, thắng lợi muốn thuộc về hắn.