Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 22: Mắt thấy tử thần cận kề



Cổng phía Đông Quang Minh thành, Dương Minh vừa tới nơi, thấy rõ Hắc Long đã chờ sẵn, đối phương thoáng ngạc nhiên: "Dương Minh ngươi đột phá." Còn chưa đợi Dương Minh nói gì, hắn vui mừng: "Quá tốt, thực lực tăng lên, nhiệm vũ sẽ dễ thở hơn một chút."

Hai người giao lưu vài câu chuyện phiếm, chợt từ xa Xích Vũ Nghiệp cùng Lý Kim Huyền sóng vai đi đến, bọn họ chào hỏi vài câu, cuối cùng bốn người bốn ngựa không ai dục ai lập tức lên đường.

Quang đường dài vài chục dặm, ước tính đi hết hai ngày mới tới, chưa kể lộ trình tránh tai mắt đệ tử cổ tông, cho nên vài đoạn phải đi đường vòng, thời gian vô tình kéo dài.

Hết ngày đầu tiên, cả nhóm dừng tại vách núi, chọn lựa chỗ nghỉ thích hợp, cuối cùng một đêm an toàn trôi đi.

Sáng sớm, Dương Minh đã tỉnh từ đâu, hắn xếp bằng nhập định cảm thụ thể nội lưu chuyển chân khí, ánh mắt chớp chớp u quang nhìn sang Xích Vũ Nghiệp, trong đầu bất giác nổi lên sát ý.

Nếu như có cơ hội...

"Để xem vận khí tiếp theo của ngươi như nào, đừng để ta bắt được thóp."

Dương Minh lạnh lùng, hắn lập tức vận dụng thiên cơ có thể tiết lộ, trước mắt tầm nhìn vặn vẹo.

Chỉ thấy.

[Tính danh: Xích Vũ Nghiệp]

[Vận khí (Đen đủi): Một canh giờ sau bị nội môn trưởng lão Thiên Hoang cổ tông, Vũ Thế Quân phế đi hai chân, bản thân bị lôi về Quang Minh thành tra xét.]

"Vận khí đen đủi, quá tốt rồi..."

Dương Minh thoáng vui vẻ, nhưng đột ngột sắc mặt biến xấu, hắn ngẫm lại câu sau, nội tâm không khỏi run lên, như có linh cảm điều gì, ánh mắt liếc sang Hắc Long hai người còn lại, tiếp tục quán sát.

[Tính danh: Hắc Long]

[Vận khí (Đen đủi): Một canh giờ sau bị nội môn trưởng lão Thiên Hoang cổ tông, Vũ Thế Quân đánh trọng thương, bản thân bị lôi về Quang Minh thành tra xét.]

[Tính danh: Lý Kim Huyền]

[Vận khí (Đen đủi): Một canh giờ sau bị nội môn trưởng lão Thiên Hoang cổ tông, Vũ Thế Quân đánh trọng thương, bản thân bị lôi về Quang Minh thành tra xét.]

"Đây là..."

Dương Minh triệt để tin tưởng, bản thân vận khí e rằng tiếp tục ở lại, cũng không khác bọn họ nhiều lắm.

Vũ Thế Quân, nội môn trưởng lão, Vũ Thế Quân, Vũ...

Dương Minh lẩm bẩm trong đầu, ký ức chợt kéo về, phút chốc tinh quang hiện vụt lên, hắn ngỡ ngàng, này chẳng phải chính là gia gia của Vũ Mục Linh, thiếu nữ mà hắn giết trước đó, nếu như vậy, chẳng phải đối phương tìm hắn để báo thù, mục đích cuối cùng đều dừng tại người hắn.

"Không ổn, phải nghĩ cách rời đi."

Đã là nội môn trưởng lão, thực lực đều trên ngưng dịch, khởi bước địa nguyên cảnh, đối phương có thể phi hành chục dặm, thủ đoạn truy tung vô biên, đáng sợ nhất là thả ra thần thức dò tìm, nghe nói địa nguyên cảnh sở hữu thần thức rộng đến phương viên bán kính một dặm, bây giờ một người một ngựa có thể đi bao xa.

Cùng lắm đi được vài dặm, khó lòng thoát khỏi.

Nội tâm dao động, Dương Minh điên cuồng suy nghĩ, chợt hắn vỗ đầu liên tục, đúng rồi, hắn còn hệ thống.

"Hệ thống, cho ta sử dụng một lần cơ duyên."

Cơ duyên không chỉ là tài nguyên, còn là đường thoát, chỉ dẫn sinh lộ trong tử lộ, hắn còn sáu lần liên tục như vậy.

[Kí chủ sử dụng một lần cơ duyên, hệ thống bắt đầu dò tìm, thời gian đếm ngược ba mươi giây.]

Thanh âm lạnh lẽo vang lên, đối với Dương Minh lúc này thân thuộc vô cùng.

[Thời gian dò tìm kết thúc.]

[Cơ duyên: Một gốc Xích Huyết thảo]

[Thuộc về: Đại Kiều (Tán tu)]

[Vị trí: Hướng Bắc cách ba nghìn sáu trăm bước chân]

"Cơ duyên này, thật sẽ giúp ta thoát được đối phương truy bắt?"

Dương Minh nảy sinh nghi ngờ, hắn ngẫm lại một hồi, bản thân do dự muốn rời khỏi, trong đầu lẩm bẩm hai chữ cơ duyên.

Cơ duyên.

Nếu như hắn đợi Vũ Thế Quân đến rồi phát động dò tìm cơ duyên, hiệu quả sẽ như thế nào, bản thân táo bạo cho ra suy đoán, rất đáng để thử.

Dương Minh sắc mặt phá lệ âm trầm, hắn đứng dậy đi ra ngoài, ba người đằng sau tỉnh từ bao giờ, bọn họ vốn tĩnh tâm nhập thiền, nhìn thấy Dương Minh hơi chút chú ý, sau đó quay về ban đầu.

Nơi này địa hình hiểm trở, hai bên vách núi sừng sững, duy nhất con đường xuyên thẳng ra ngoài, lúc này không đi, Vũ Thế Quân đuổi tới bằng vào địa nguyên cảnh thực lực, hắn căn bản không thể chống trả chút nào, huyết mạch lực lượng của Hắc Long, cuối cùng cũng như sâu kiến.

Một canh giờ sau, hắn chỉ có một canh giờ chuẩn bị.

...

Quang Minh thành nửa kia.

"Ngươi nói bọn chúng đã ra khỏi thành, cụ thể chỗ nào."

Vũ Thế Quân lạnh lùng chất vấn, chỉ thấy bên cạnh thuộc hạ bẩm báo chi tiết:

"Đại nhân, bên kia tình báo nói rằng, Dương Minh đi cùng ba người khác, trong đó có một tên là Hắc Long, gia gia của hắn là một vị thượng thiên ma..."

"Ta hỏi chỗ nào!!!" Vũ Thế Quân ngắt lời, không kiên nhẫn quát lên, hung thủ giết cháu ngay tại trước mặt, khí huyết của hắn đều muốn sôi sục lên, giờ phút bắt được lọc da róc thịt đối phương.

Tên kia hơi chút giật mình, vội vàng đáp lời: "Cụ thể không rõ lộ trình, nhưng mà phương hướng bọn họ muốn đi, e là tới giải nguy đám ma môn đang bị vây tại Quần Hùng sơn mạch, lộ trình đã gần một ngày, ước chừng được hơn chục dặm."

"Đủ rồi."

Vũ Thế Quân siết chặt nắm đấm, hắn cảm thụ mối thù sắp được báo, nội tâm không khỏi sôi sục đốc thúc, lập tức cơ thể khuấy đảo chân nguyên hùng hậu, trong nháy mắt như thuấn di một dạng, lưu lại tàn ảnh biến mất dạng.

Địa nguyên cảnh phi hành liên tục, một canh giờ có thể đi xa trăm dặm, thần thức trải rộng một dặm, với thực lực địa nguyên nhất trọng bây giờ của hắn, như vậy đã đủ đối phó tụ khí rác rưởi.

...

"Ba mươi phút trôi qua rồi."

Dương Minh đếm ngược từng giây, không dám lơ là một nhịp, hắn ngồi trên mỏm đá, hai mắt ngưng thần.

Hắc Long đi từ bên trong ra, vươn vai một cái, thấy Dương Minh như vậy không khỏi thắc mắc: "Dương Minh huynh đệ, ngươi ngồi đấy làm gì vậy."

"Không có gì, nhìn trời mà thôi." Dương Minh tùy ý đáp lại, trong đầu tiếp tục đếm.

Thời gian chầm chậm trôi qua, chớp mắt đã thêm mười phút, lại thêm mười phút, cuối cùng ba phút.

Dương Minh lập tức câu thông hệ thống trong đầu.

"Hệ thống, sử dụng một lần dò tìm cơ duyên."

[Kí chủ sử dụng một lần cơ duyên, hệ thống bắt đầu dò tìm, thời gian đếm ngược ba mươi giây.]

[Thời gian kết thúc, cơ duyên: Một gốc nhị phẩm linh dược.]

[Vị trí hướng Bắc, quãng đường bốn dặm.]

"Hệ thống cho ta sử dụng một lần dò tìm cơ duyên."

[Kí chủ sử dụng một lần cơ duyên, hệ thống bắt đầu dò tìm, thời gian đếm ngược ba mươi giây.]

[Thời gian kết thúc, cơ duyên: Kiếm pháp huyền giai hạ phẩm.]

[Vị trí hướng Nam trong một túi trữ vật, cách đây hai dặm.]

"Tiếp tục sử dụng." Dương Minh điên cuồng.

[Kí chủ sử dụng một lần cơ duyên, hệ thống bắt đầu dò tìm, thời gian đếm ngược ba mươi giây.]

[Thời gian kết thúc, cơ duyên: Một gốc nhị phẩm linh dược.]

[Vị trí hướng Bắc, quãng đường một dặm.]

"Đều là rác rưởi, chết rồi những thứ này có tác dụng gì, cho ta tiếp tục dùng."

...

[Kí chủ sử dụng dò tìm cơ duyên cuối cùng, hệ thống bắt đầu dò tìm, thời gian đếm ngược ba mươi giây.]

[Thời gian kết thúc, cơ duyên: Một lá truyền tống phù cấp thấp.]

[Vị trí: Mười bước chân, trong ngực áo của võ giả Hắc Long.]

Hai mắt như thiểm điện nhìn về Hắc Long, chỉ thấy đối phương đứng trên mỏm đá bên cạnh, không biết nhìn gì vẫn luôn tập trung.

"Không ngờ tới sinh lộ vẫn ngay tại bên cạnh, thiên đạo đúng là trêu ngươi."

Sắc mặt Dương Minh lạnh lùng, thời điểm hắn sắp lại gần đối phương, từ xa đột ngột kéo đến một luồng uy áp, chỉ trong nháy mắt bao phủ phương viên một dặm, kinh người uy áp chèn ép vạn vật không thể thở nổi.

"Ma môn súc sinh, trốn đi đâu."

Bá đạo giọng nói kèm theo phẫn nộ, triệt để truyền tới tai mỗi người.

Sắc mặt Hắc Long chấn kinh, hắn còn tại hoang mang chưa hiểu chuyện gì, Dương Minh không biết lúc nào đã tại bên cạnh, bàn tay nhanh như thiểm điện đánh vào trước ngực hắn.

Thế tới không kịp tránh, đến khi nhận ra Hắc Long giật mình kêu lên: "Dương Minh ngươi làm gì."

Chỉ thấy trong tay Dương Minh đang cầm lá phù màu vàng, bên trên viết ra chi chít cổ tự, nhìn một màn này Hắc Long biến sắc, giơ tay muốn đoạt lại, đáng tiếc Dương Minh nhanh hơn một nhịp, trực tiếp truyền vào lá phù chân khí bản thân, chưa đến vài giây cổ tự khởi động, chớp mắt thân ảnh thiếu niên hoàn toàn biến mất.