Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 34: Phế vật quật khởi, Lý gia đại bỉ



Rời xa Thiên Vân thành vài chục dặm, Dương Minh cẩn nhận nhìn quanh, hắn chọn một chỗ vắng vẻ dừng chân, từ trong túi trữ vật đổ ra gần trăm cái giống nhau, bên trong đồng dạng chứa mấy vạn thi thể.

Dương Minh vừa mở ra chục túi, thi thể chồng chất như tòa núi, mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc, đáng tiếc Dương Minh không có hệ hô hấp, trước mắt hắn chỉ có dinh dưỡng mĩ vị, hai tay vươn ra chạm vào huyết nhục, tức khắc một cỗ hấp lực tỏa ra, tham lam hút lấy khí huyết, linh hồn chưa tan.

Trọng vẹn mười phút, núi thi thể co rút, cuối cùng bé đi phân nửa.

Dương Minh chưa dừng lại, hắn lấy liên tiếp chục túi khác, hành động tương tự, mất gần hai tiếng mới xong túi cuối cùng, Tiểu Hắc một bên trông thấy thèm nhỏ dãi, đáng tiếc nó sợ hung thần trước mặt, chỉ dám co ro một chỗ, hai mắt nhắm chặt quên đi hiện thực.

Khí tức quanh thân Dương Minh càng lúc càng lớn, kéo dài mấy phút mới ngưng.

"Bảng trạng thái." Dương Minh câu thông hệ thống trong đầu.

[Kí danh: Dương Minh]

[Trạng thái: Quỷ tu]

[Linh hồn mức độ: Ngưng dịch lục trọng]

[Nhục thân cường độ: Ngưng dịch cửu trọng thiên]

[Đánh giá: Lệ quỷ hạ thiên kì]

[Số lần tìm kiếm cơ duyên: 5(Thông qua tiến cấp linh hồn mức độ mà nhận được tương ứng số lần.)]

[Kĩ năng: Thiên cơ có thể tiết lộ, tìm kiếm cơ duyên theo nguyện vọng]

"Nhục thân không bao lâu nữa sẽ tới địa nguyên cảnh, lúc đó thật muốn cùng một tên địa nguyên cảnh giao đấu."

Dương Minh nhếch miệng cười, hắn lắc lắc cái đầu, cánh tay vươn ra nắm lấy Tiểu Hắc, hai chân bủng nổ tốc độ, lần nữa thân ảnh mất tăm.

Thiên Huy thành, tòa thành này thuộc tầng phòng vệ thứ ba, vị trí cách Thiên Vân thành khá xa, cho nên nơi đó tạo ngộ phải lúc lâu mới biết, hiện tại, phòng vệ siết chặt gấp đôi, trấn thủ tường thành đều có ngưng dịch bát cửu trọng ở.

Lý gia lãnh địa, ở vào một khu tiểu viện, quang cảnh đẹp đẽ, kiến trúc trang hoàng, bên trong một gian phòng.

Thiếu niên gương mặt tuấn tú ngồi xếp bằng, xung quang nguyên thạch chất thành tòa núi nhỏ, nguyên khí ầm ầm như thủy triều chảy vào thể nội, mắt thường có thể thấy, bàng bạc nguyên thạch liên tiếp ảm đạm hóa cục đá.

Trải qua hô hấp chục nhịp, thiếu niên dừng lại, núi nhỏ nguyên thạch hết thảy biến phế liệu, thiếu niên vươn tay gạt ra đống đá, thân hình nhảy xuống giường, một thân khí tức luyện thể cửu trọng hiển lộ.

Lý Vũ Nguyên cảm thụ cơ thể nguyên lực dồi dào, hắn ra khỏi phòng, tiến vào một sân luyện, tùy ý cầm một bả đao gần đó, trong đầu ghi nhớ khẩu quyết liên tục vận dụng, ánh đao sắc lẹm phóng xuất, phàm là mộc nhân đều bị chia năm xẻ bảy.

Phút chốc, mấy chục mộc nhân trên sàn đều hỏng, tạp dịch đệ tử vội vàng mang thay mới, trong thời gian chờ đợi, Lý Vũ Nguyên ánh mắt nhìn về gốc đại thụ gần đó, lập tức đao quang ánh lên, một chém gọt qua thân cây, cao tới mấy chục mét cây địa thủ đổ rạp về một bên.

Thu lại đao, Lý Vũ Nguyên âm thầm hài lòng, huyền giai hạ phẩm võ học, cuồng phong đao pháp của hắn rốt cuộc bước tới tiểu thành.

Nhắc đến, trong thời gian này, bằng vào một thân tu chất đột ngột tăng mạnh, trong bốn ngày hắn đột phá thất trọng, tin tức lan rộng Lý gia, đích thân gia chủ tới kiểm tra, cuối cùng đưa ra kết luận, bốn năm ngủ sâu tuyệt thế tư chất tỉnh giấc.

Bằng vào ngộ tính kinh người, hắn lĩnh ngộ không biết bao nhiêu võ học hoàng giai, hết thảy đều được đại thành, cao nhất hai môn huyền giai đao pháp đều đã nhập môn, chỉ bằng thế này đủ để quét ngang tám thành đệ tử khác.

Đã từng coi khinh người đều lần lượt đổi mặt, không ít sùng kính Lý Vũ Nguyên.

Đương nhiên, còn có người chưa tin, khiêu chiến hắn, kết quả một đao đoạt mạng, trưởng bối xem xét kết luận qua loa, không truy cứu Lý Vũ Nguyên, thành ra ai muốn khiêu chiến hắn đều đã chết rất thảm, cuối cùng hình thành bóng ma, không ai dám thách thức.

Từng đoạn thời gian, Lý Vũ Chính mượn cớ Lý Vân Hà mất tích, kiếm cớ gây chuyện Lý Vũ Nguyên, kết quả Lý Vũ Nguyên bằng vào thực lực luyện thể bát trọng, bất phân thắng bại luyện thể cửu trọng, chiến tích từ đây càng thêm chói lọi.

Hiện tại Lý Vũ Nguyên đột phá luyện thể cửu trọng, thực lực tăng mạnh, nội tâm bành trướng, hắn rất muốn lần nữa khiêu chiến đệ đệ của mình.

"Ừm, đến rồi sao."

Lý Vũ Nguyên đứng thẳng dưới hiên, nhìn thấy người tới một tên gia nô, người này vẻ mặt hoang mang lo sợ, vừa tới liền quỳ xuống van xin:

"Đại nhân, tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, mong đại nhân bỏ qua cho, tiểu nhân thực sự chưa muốn chết."

"Tại sao lại chưa muốn chết, ta có làm gì ngươi à."

Lý Vũ Nguyên mỉm cười, từng bước tiến tới gia nô, hắn hơi cúi người, ánh mắt lộ ra vài tia ôn hòa, để cho gia nô chợt mừng rỡ, đối phương run rẩy: "Đại nhân, vậy ta không cần phải giao đấu đúng không?" Chỉ thấy hắn vừa nói dứt câu, ánh đao run lên, huyết diễm hóa cầu vồng, gia nô chia đôi thân thể, xung quanh tạp dịch nhìn thấy, không khỏi một trận buồn nôn.

Lý Vũ Nguyên đứng lên, hắn lạnh giọng:

"Ta không muốn nhìn thi thể ở đây, chuyển nó vào nhà kho, nhớ kĩ đừng có làm trái lệnh ta."

Tức khắc ba bốn tên sợ hãi thu dọn tàn cuộc, có không chịu nổi nôn ra tại chỗ, người này liền bị Lý Vũ Nguyên chán ghét, lại một đao bỏ xuống, thành hai bộ thi thể.

"Lập tức làm nhanh, ta không muốn chậm trễ."

Đám người cố nén khó chịu, nhanh chóng làm việc, Lý Vũ Nguyên theo sau, đến đoạn thi thể để vào nhà kho, hắn liền tiến vào, trước ánh mắt tất cả chồng củi thành đám, ánh lửa lóe lên chớp chớp quang mang, hơi nóng chậm rãi lan tỏa.

Lúc này hắn quay sang đám người quát lớn: "Còn đứng đấy làm gì, cút đi dựng lại mộc nhân cho ta."

Chờ cho xung quanh im ắng, Lý Vũ Nguyên gài chốt cửa, tiến lại hai bộ thi thể mà vươn tay ra, khí huyết theo đó chảy vào thể nội, một dòng nước ấm xoa dịu toàn thân, đói khát trong người chậm rãi thối lui.

Ném hai bộ thi khô vào đống lửa, chờ cho cháy thành tro, Lý Vũ Nguyên mới an tâm rời đi, từ khi hắn quật khởi, danh tiếng lên như diều gặp gió, đồng dạng mang theo rất nhiều tiếng xấu, nổi bật cuồng nhân đốt thi danh hiệu mới đạt được, trên dưới Lý gia hiện tại truyền lưu như vậy.

Có điều, Lý Vũ Nguyên chẳng mấy bận tâm, trong mắt hắn chỉ có thực lực mới quan trọng, những kẻ nhiều chuyện toàn là yếu đuối đáng thương.

"Hôm nay là ngày đặc biệt."

Lý Vũ Nguyên bước ra nhà kho, khói bụi bên trong kéo ra cuồn cuộn, mịt mù một phương, hắn rời đi tiểu viện, tầm mắt rộng mở, thấy rõ từng tên Lý gia đệ tử khắp nơi tụ về một hướng, phương hướng võ trường.

Lý gia đại bỉ bốn năm một lần, ngày này năm trước, chính hắn kiểm trắc ra phế vật danh, vĩnh viễn không thể tu luyện.

"Kia là Cuồng nhân đốt thi, mau tránh hắn ra, đứng gần sợ tên điên này làm ra trò quỷ gì."

"Nghe nói hắn ta giết chết không dưới mười tên gia nô rồi, nghe kể lại đều bị một đao chẻ đôi, thực sự đáng sợ."

"Đúng là tên điên, người thường mấy ai làm vậy, gia nô có đắc tội gì hắn à."

"Ta nhìn hắn không vừa mắt từ lâu, lát nữa trên lôi đài đừng để cho ta gặp hắn, nếu không nắm đấm này lại không có mắt."

Một đám giả tạo, thời điểm hắn bị chèn ép sống khổ sở, có ai đứng ra bảo vệ, có ai tranh luận đúng sai, hiện tại giết đi mấy tên giúp việc gia nô liền bị chỉ trích, thế giới đã bất công, chính hắn sẽ sửa lại cho đúng.

Lúc này người tới phá một ngàn, có võ giả có phàm nhân, đa số phàm nhân đều dưới mười tuổi, tới đây chỉ để kiểm trắc thiên phú, chân chính tâm điểm là trận đấu phía sau.

Lý Vũ Nguyên chờ đợi ba tiếng, mắt nhìn lần lượt nam nữ lên đài kiểm trắc thiên phú, cho đến người cuối cùng tuyên cáo kết thúc, nội tâm xuất hiện rung động, hắn nhìn sang xa xa Lý Vũ Chính, chợt nhếch miệng cười gằn, đối phương phát giác nhìn sang, hai mắt va chạm, sát khí trùng thiên.

"Đệ đệ, thời thế thay đổi, ngày hôm nay, ngươi khó thoát khỏi kết cục, bị ta một đao chém bại."

Thần Nguyên Kỷ Một bộ hắc ám văn học, tàn nhẫn, máu tanh, tư tương nam chinh cùng đại bộ phận nhân vật bên trong đều thiên về tiêu cực.

Không cẩu huyết, không buff quá đà.