Loạn Thế Đại Ma Đầu

Chương 8: Huyết tẩy Thanh Vũ thành



Bạch bạch bạch bạch.

Cao Nguyệt Ẩn liên tục vỗ tay, trong mắt hắn, thời khắc Dương Minh nuốt xuống, một cỗ hắc khí đột ngột xuất hiện sau đó ảm đạm phai mờ, cảm giác quen thuộc này, chỉ đệ tử Âm Phong ma môn mới có, mang ý nghĩa, thiếu niên trước mặt đã là nửa tên ma binh.

Chỉ thấy xung quanh ma tướng tán thưởng:

"Luyện thể cửu trọng, cơ hội lớn trở thành ma tướng, chúng ta cũng nên chúc mừng đúng không."

"Không tồi, một khi trở thành ma binh, sau đó đột phá tấn cấp ma tướng, đúng là vận khí rất tốt, nhớ năm đó ta tốn mất ba năm mới được, khà khà, tay vẫn còn dư vị rất nhiều huyết nhục đồng môn ma binh sư huynh sư tỷ, cảm xúc lại quay về, ôi, ta lại rơi lệ rồi."

Cái gì cũng có giá đánh đổi, thoát khỏi ma môn khống chế, tiêu hao bảy lần tìm kiếm cơ duyên, trước mắt Dương Minh đã không còn lá bài tẩy, hắn chậm rãi đứng lên, hoạt động một chút chân tay, sau đó thi lễ:

"Đa tạ các vị ma tướng đại nhân quan tâm, ngày sau còn phải nhờ các vị chiếu cố nhiều rồi."

Âm Phong ma môn quy định, phàm là ma binh đều phân tới dưới quyền ma tướng, Dương Minh là do Cao Nguyệt Ẩn mang về, vậy hắn là thuộc hạ đối phương, hợp lí không ai dị nghị.

Cao Nguyệt Ẩn cùng các ma tướng bàn chuyện đại sự, ma binh Dương Minh một bên nghe ngóng, hắn biết được, để phát động kế hoạch này, Âm Phong ma môn không tiếc binh lực, điều động gần ngàn ma binh, sáu mươi ma tướng, còn do ba thiên ma dẫn đầu, đội quân đủ để càn quét một tòa thành lớn.

Giống như hắn, nửa đường trở thành ma binh, cũng không nhiều nắm, đếm đếm gần trăm cá nhân mà thôi.

Làm Dương Minh bất ngờ nhất, vẫn là Lâm gia biết trước từ lâu, bọn họ bố cục chục năm, đều là vì ngày hôm nay.

"Vì vậy, Lâm Phong lúc đó mới không gia nhập Thiên Hoang cổ tông, đích xác trùng hợp thời gian."

Dương Minh liếc sang Lâm Phong, ánh mắt híp lại, đối phương chưa có tà ma chi khí, hẳn chưa tiếp nhận huyết sắc ngô công, nếu như gia nhập Âm Phong ma môn, e là khởi bước ma tướng, địa vị còn trên cả hắn nhiều.

Lòng người khó đoán, chưa rõ Lâm gia tại sao làm vậy, Thiên Hoang cổ tông quanh năm đè ép ma môn một đầu, không khó nhìn ra thế lực ai hơn, hà tất mạo hiểm chục năm, hao phí thiên tư môn hạ làm gì.

Có thể.

Lâm gia bị đồng hóa từ bên trong, Thanh Vũ thành cách xa cổ tông, nếu như vài người có vấn đề, cũng khó phát hiện kịp thời, dần dần thấm vào, lúc phát hiện đã quá muộn, tràng cảnh là như bây giờ.

Đúng lúc bầu trời bao phủ mây đen, tà khí khắp nơi tụ hợp, trong thành người dân triệt để hoang mang, thế lực hai nhà bắt đầu cảm thấy nguy cơ, bọn họ phái ra đệ tử điên cuồng điều tra, cho đến những người đã vào Lâm gia, bặt vô âm tín, chưa từng ai ra.

Phó gia đại sảnh, gia chủ Phó Cửu Bá tức giận vỗ bàn, hai mắt ngập tràn nộ hỏa, hắn trầm giọng:

"Lâm gia điên rồi sao, bọn chúng đang làm cái gì, tại sao tà ma chi khí đều từ nơi đó phát ra, muốn cấu kết ma đạo sao, Thiên Hoang cổ tông nhất định không tha cho chúng."

"Gia chủ bớt giận."

"Gia chủ bớt giận, bây giờ cả Phó gia đều trông chờ ở ngài, nếu như xảy ra chuyện gì e rằng đại họa ập đến."

Đại họa ập đến.

Phó Cửu Bá phút chốc thở dài.

Đại họa vốn đã ập đến, đến nỗi hắn cũng không rõ, có thể ngăn cơn sóng dữ thành công, Phó gia an ổn năm mươi năm, nay lại gặp thử thách.

Lâm gia nếu đã phản chính theo tà, không nói rõ lí lẽ, hắn cũng theo ước định mà làm, quản cái gì câu nệ tiểu tiết.

"Truyền lệnh của ta, trên dưới đệ tử Phó gia nghe lệnh, từ bây giờ cấm ra khỏi phủ, cố thủ trong nhà, ai dám trái lệnh phạt theo quân pháp, tiếp tục tái phạm tước đoạt danh môn, đuổi ra khỏi phủ."

"Gia chủ có tin cấp báo, Thiên Dao các bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, trên dưới thành viên biến mất không dấu vết."

"Gia chủ có tin cấp báo, Minh Long thương hội đột ngột biến mất."

"Gia chủ có tin cấp báo, phía Bắc cửa thành xuất hiện một đám người hắc bào, không rõ đối phương lai lịch, bọn chúng gặp người là giết, tàn bạo vô cùng."

...

Phó Cửu Bá nghe đến đây, sắc mặt đại biến, hai đại thế lực coi như ngọn cỏ cứu cánh, giờ đây đều đã không còn, thậm trí cửa thành đều có ma đạo công vào, e rằng...

Đại nạn không chỉ Phó gia, cả cái Thanh Vũ thành, khó mà giữ.

"Gia chủ chớ bi quan, ngài là ngưng dịch cảnh cường giả, nhất định giữ được an toàn Phó gia."

"Gia chủ cường đại, nhất định bảo hộ được Phó gia."

Một đám trưởng lão đồng dạng một câu, Phó Cửu Bá có phần hối hận, Phó gia quyết sách quá nghiêm, ngày thường tẩy não liên tục, mỗi một thế hệ tư tưởng đều tin rằng, chỉ cần gia chủ còn tại, Phó gia chưa tận.

Hôm nay đại nạn cận kề, cả đám bình chân như vại, bọn chúng không rõ rằng, ma đạo có bao nhiêu đáng sợ, chúng đã dám cả gan công thành, nhất định đằng sau còn có cường giả, thậm chí, không hề thua kém ngưng dịch cảnh là hắn, đáng sợ nhất, không chỉ một tên ma đạo ngưng dịch cảnh, cộng thêm Lâm gia mờ mờ ám ám.

Phó Cửu Bá đứng hẳn dậy, hắn vội vàng ra lệnh:

"Các ngươi có thời gian nửa nén hương, đem toàn bộ con cháu dòng chính đến đây, ngày hôm nay Phó gia quyết định lui về tổ địa, ẩn cư năm năm không ra, thế cục ổn định, lúc đó chúng ta sẽ trở lại."

Chuyện này, gia chủ người không sao chứ.

Phó gia chúng ta lui về tổ địa, chẳng phải quá mức...

"Câm miệng, làm ngay đi."

Phó Cửu Bá tức giận quát lớn, riêng hắn cũng không rảnh rỗi, phần mình thu xếp người nhà, quyết định đã tung ra, không có chuyện thu lại, chưa từng hối hận.

Một đám nguyên lão bất đắc dĩ, bọn họ bất mãn rời khỏi đại sảnh.

"Tà ma chi khí."

Phó Cửu Bá giật mình, hắn nhìn phía về đại môn, nguyên lão thi thể đứt đoạn, trong mắt ngập tràn hoang mang, thế mà trong lúc hắn phân tâm, trảm sát toàn bộ tụ khí võ giả, cho dù chỉ là một đám võ giả khí huyết suy bại.

"Giả thần giả quỷ, ra đây cho ta."

Phó Cửu Bá quát lớn, nguyên lực chấn động mạnh mẽ, tay đánh ra một chưởng, tức khắc không gian phía trước vặn vẹo, bất ngờ nhiều ra thân ảnh lạ lẫm, đối phương đầu trọc, tay cầm đại đao, y phục thêu thùa ma quỷ cười đùa.

Hắn đặt chân lên thi thể nguyên lão, miệng cong một đạo vòng cung, giọng nói vô cùng ngạo khí:

"Âm Phong ma môn, thiên ma Bá Đao xin chào Phó gia chủ."

Thiên ma, Âm Phong ma môn, Phó Cửu Bá chấn động, tức khắc thân hình run lên, toàn thân vận chuyển chân nguyên cực hạn, không nói lời nào liền động thủ.

Ngưng dịch cảnh cường giả, ngự không phi hành, tay không phá vật, chân nguyên hiển hóa hư ảnh võ học.

Phó Cửu Bá tu luyện một loại quyền pháp, huyền giai trung phẩm võ kĩ, di sơn đảo hải, lực áp quần hùng. Hắn tung ra quyền pháp cực hạn, đằng sau mơ hồ hiện ra hư ảnh núi nhỏ, tốc độ nhanh như thiểm điện, phút chốc vụt tới trước mặt đối phương.

"Nợ máu trả bằng máu, Âm Phong ma môn các ngươi đều là rác rưởi."

Song quyền nện xuống lưng đao, Bá Đao lập tức nhíu mày, thân thể bất giác lui lại vài bước, sau đó lại tới trọng quyền, lực đạo khủng bố vô cùng, thế nhưng, Phó Cửu Bá ngày càng âm trầm, sắc mặt phút chốc trở nên xấu đi, hắn tung ra toàn lực như vậy, đối phương lựa chọn chính diện đón đỡ, lại không rơi xuống hạ phong.

Quả đúng là thiên ma uy danh không sai.

Rắc một tiếng phá lệ bén nhọn, Phó Cửu Bá hoảng sợ, ánh đao chói mắt xuyên qua song quyền phòng ngự, lưỡi đao sắc lẹm gọt qua bả vai, huyết dịch tuôn trào nhuộm đỏ mảng tường.

"Chết tiệt! Thực lực quá chênh lệch."

Phó Cửu Bá ôm miệng vết thương lùi sâu, hắn liên tục thở dốc, ánh mắt không còn như ban đầu điên cuồng, thoáng một chút mê mang mệt mỏi, bất lực thắc mắc:

"Tại sao Âm Phong môn các ngươi phá vỡ ước định, không sợ Thiên Hoang cổ tông trả thù sao?"

Thiên ma Bá Đao chỉ lạnh lùng cười, hắn vung đao lên, toàn lực một chém, đao khí xuyên thủng kiến trúc, Phó gia đại sảnh ầm ầm sụp đổ, Bá Đao quay người không nhìn lại.

Bên ngoài.

Thanh Vũ thành chìm sâu trong hỗn loạn, thi thể chồng chất như núi, máu chảy thành sông, oán than ngập trời.