Lôi Đình Hành Động

Chương 1



Edit: Cheese

Thành phố Tĩnh Hoài là thành phố du lịch ven biển nổi tiếng quốc tế, nước biển ở đây có chất lượng cao nên hàng năm được rất nhiều du khách chọn làm nơi nghỉ dưỡng.

Về đêm, bãi biển luôn yên tĩnh và êm đềm, phảng phất tiếng sóng vỗ vào những tảng đá cách đó không xa. Thỉnh thoảng trong bóng tối, sẽ có ánh lửa yếu ớt và tiếng người, đó là những du khách gần đó đang tổ chức tiệc lửa. Hay sẽ có những cặp đôi đi dạo dọc bờ biển dưới màn đêm đen bao phủ, làn nước mát lạnh ùa tới mắt cá chân khiến người ta thoải mái thở dài.

Những lời thì thầm trầm thấp của đôi tình nhân trôi trong gió biển, người phụ nữ trong chiếc váy hoa rực rỡ cúi đầu, mím môi cười, ngượng ngùng đưa tay ra vỗ về người đàn ông mặc áo trắng ngắn tay bên cạnh.

Người đàn ông mỉm cười nắm lấy tay cô gái, hai người nhìn nhau, đột nhiên im lặng, từ từ tiến lại gần, hơi thở đan xen vào nhau. Bởi vì vị trí của hai người tương đối xa, ngay cả ban ngày cũng chỗ này không phải nơi thường có người qua lại, cách vài mét lại có một đống đá, cho nên người phụ nữ chỉ chần chừ một lúc, rồi từ từ nhắm mắt lại. Dường như đã đồng ý với những gì người bên kia sẽ làm tiếp theo.

Tuy nhiên, sau khi đợi khoảng 10 giây, cô gái không cảm thấy sự mềm mại trên môi.

Cô gái mở mắt nhíu mày bối rối, thấy người đứng đối diện với mình đang nhìn vị trí phía sau thì ngạc nhiên và khó hiểu, cánh mũi khẽ giật giật: "Có ngửi thấy mùi gì không?"

"Mùi gì?" Cô gái khịt mũi hai cái, mùi nước biển mặn và ẩm ướt cùng mùi tanh thoang thoảng xộc vào mũi.

Có vẻ như giống với mùi của hải sản thối.

Người đàn ông buông tay cô gái ra, từ bên cạnh đi vòng ra phía sau cô rồi đi về hướng phát ra mùi hôi. Đó là một bãi đá hỗn loạn, ngay cả khi thủy triều lên, có rất ít nước biển làm ngập nó, vì vậy nó trông khá khô.

"Cái gì..." Người đàn ông cẩn thận giẫm lên tảng đá nhẵn bóng, nhìn chằm chằm vào thứ trong khe hở với vẻ mặt kinh ngạc, anh ta từ từ cúi xuống và nhìn kĩ thứ đó qua ánh trăng mờ ảo, anh ta đã sợ tới mức giật mình, lăn từ trên đá và ngồi trên bãi biển: "Fuck!!!"

Đó là một cái xác, nói cái xác thì hơi quá. Rốt cuộc, mô trên bề mặt của cái xác đã trở nên không thể nhận ra. Thịt mục nát, để lộ xương bên trong, phản ánh một ánh sáng kỳ lạ trong ánh trăng.

Chính nơi đây đã bốc ra mùi hôi thối.

Người phụ nữ vội vàng chạy lại định đỡ người đàn ông dậy, cô có chút hoảng hốt hét lên: "Có chuyện gì vậy?"

"Gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát!"

............

Ánh sáng đỏ từ chiếc xe cảnh sát xuyên qua bầu trời đêm bên biển, hàng rào bao quanh hiện trường ngay sau khi cảnh sát đến. Một số đèn rọi lớn đã được đặt xung quanh bãi đá, đèn được bật lên sáng như ban ngày.

Lúc này, có thêm hai chiếc xe cảnh sát đang đậu ở ven đường phía trên bãi biển, cách đó không xa đám du khách bị động tĩnh lớn thu hút không khỏi thì thầm bàn tán.

"Theo những gì cảnh sát đến hiện trường trước, không còn sót lại gì cả." Tằng Vĩnh Gia, một cảnh sát thuộc đội đặc nhiệm bước xuống xe, sau đó hất cằm nói với đồng nghiệp trong pháp y và đội kỹ thuật đã xuống xe cảnh sát phía sau.

Pháp y Trịnh Kiên có vẻ là một người đàn ông rất lịch sự, hơn 30 tuổi, đeo kính không gọng, gật đầu nhẹ về phía anh, cầm hộp dụng cụ và đưa thực tập sinh ra phía bãi đá.

Ngược lại, Đinh Kỳ từ đội kỹ thuật đến gần một cách kỳ lạ: "Lão Thường đâu?"

Tằng Vĩnh Gia buông tay ra: "Lão Thường đang đợi Cục trưởng Lưu. Tôi đoán một lúc nữa có thể cùng nhau đi tới đây. Rốt cuộc, hiện tại tổ chuyên án của chúng ta tạm thời là Cục trưởng Lưu phụ trách. Bên này gấp quá, nên tôi đưa người tới đây trước."

"Gần đây tôi có nghe thấy một chút tin đồn, đại đội chuyên án của anh sắp kết thúc chuỗi ngày ' không người lãnh đạo' này!" Đinh Kỳ vừa sắp xếp các thiết bị vừa làm mặt quỷ.

Tằng Vĩnh Gia chỉ cười, không đưa ra ý kiến.

Ngay sau đó cả hai cùng nhau đi bộ đến hiện trường, băng qua rào chắn cảnh sát, nhìn thấy pháp y Trịnh Kiên đang ngồi xổm ở đó để quan sát tình trạng của nạn nhân. Đối phương nghe thấy tiếng động nhướng mắt nhìn lên một chút, sau đó liền mở miệng: "Mô cơ thật sự không còn nhiều, xương cốt lộ ra một vùng lớn."

"Thi thể đã quá lâu? Hay là do nước biển cọ rửa?" Tằng Vĩnh Gia nhìn cái đầu thô ráp mắc kẹt trong khe đá, tóc trên đỉnh đầu dường như rất ít do da đầu bị lột, khuôn mặt rướm máu và hốc mắt hõm vào, hoàn toàn không thể nhận ra.

Trịnh Kiên dùng tay đeo găng lật phần xác chết treo trên xác chết, rồi lắc đầu: "Không có dấu vết của việc ngâm nước biển, thời gian chết khoảng ba ngày. Đánh giá từ hình dạng của xương chậu, người chết là một người đàn ông. "Nói xong, anh ta híp mắt và cẩn thận xem xét phần xương sườn lộ ra và dấu vết trên xương đùi:" Mô cơ trên cơ thể người chết bị phân hủy và rơi ra một cách bất thường, một số xương chẳng hạn như xương ngón tay đã bị mất".

"Dụng cụ gì đã được dùng để tạo ra các vết trên xương, bây giờ cậu có thể phán đoán sơ bộ được không?" Tằng Vĩnh Gia hỏi.

Giọng nói của cậu ta còn chưa kịp dứt, phía trên không xa liền có âm thanh truyền đến từ vành đai xanh (*), từ bên trong lóe lên một vài bóng đen, một số bóng đen dừng lại và nhìn qua phía này, hai mắt sáng rực vào ban đêm. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

(*) "Vành đai xanh" là thuật ngữ chỉ những vùng đất tự nhiên chưa hoặc ít chịu tác động của con người, thường ở gần hoặc ngoài rìa những khu đô thị.

Trịnh Kiên ngẩng đầu lên, sau đó nhìn về phía Tằng Vĩnh Gia và Đinh Kỳ vô tội buông tay: "Như các anh biết đấy, tôi hiếm khi đưa ra phán đoán vô căn cứ khi khám nghiệm tử thi sơ bộ tại chỗ. Nhưng mà, lần này tôi thực sự khuyên các anh nên mang tất cả chó mèo hoang quanh đây về cục trước, có lẽ chúng đều gọi là 'công cụ'. Tôi nghĩ dấu vết trên xương của nạn nhân giống dấu răng hơn, sau này các anh so sánh và xem cái nào là 'tiểu khá ái' mà các anh đang tìm kiếm".

Tằng Vĩnh Gia nghe vậy chuyển sự chú ý của mình từ những con chó hoang đó sang Đinh Kỳ, đối phương nhún vai: "Đội ngũ kỹ thuật của chúng tôi sẽ phải thu thập bằng chứng tại chỗ khi bác sĩ pháp y kết thúc, công việc này còn phải làm khó đội của anh" Nói xong, Đinh Kỳ không kìm được một tiếng 'phụt', có phần hả hê.

"..." Tằng Vĩnh Gia hít một hơi thật sâu, lộ vẻ tuyệt vọng.

Mười phút sau, một chiếc xe màu xám tương đối mộc mạc dừng lại bên cạnh hai chiếc xe cảnh sát vừa rồi, có ba người xuống xe. Hai người đàn ông và một người phụ nữ, một trong hai người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, còn người kia có vẻ như ông ta ở độ tuổi hơn năm mươi. Người lớn tuổi kia có một mảng hói ở giữa đỉnh đầu, hình như đã lắng đọng theo năm tháng. Người phụ nữ bên cạnh trông trẻ hơn họ rất nhiều, với mái tóc dài đen xoăn buộc hờ hững, mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lam.

Cô ấy cao và mảnh khảnh, mặc dù đi giày thể thao nhưng trông cô vẫn cao khoảng 1m7. Trên má cô có một chút phấn hồng, đôi mắt cô sáng ngời, như thể cô vừa tập thể dục vất vả.

Sau khi Thường Bân xuống xe tiến lên hai bước, đứng ở ven đường ngửa cổ nhìn xuống, thoạt nhìn không thấy Tằng Vĩnh Gia ở đâu. Sau khi chớp chớp mắt, anh ta nhìn thấy vành đai xanh cách hơn mười mét hiện ra một bóng người chật vật cong eo, tư thế quỷ dị đi về phía trước, mục tiêu là bóng đen nhỏ bé chạy ra ngoài trước người đàn ông vài giây.

Đáng tiếc cái bóng đen nhỏ bé kia lại linh hoạt không thôi, lại lần nữa trở về vành đai xanh trong nháy mắt rồi biến mất.

Tằng Vĩnh Gia vì quán tính mà nằm trên bãi biển, thở dài quay đầu nhìn trời, nhưng khi lật người lại thì sửng sốt hình như có người bên cạnh, vừa mở mắt ra liền thấy ba khuôn mặt ngưng đọng nhìn cậu ta một cách tò mò.

Thường Bân nhấp môi, tựa hồ là cố nén cười.

"..." Tằng Vĩnh Gia lúng túng đứng dậy, trừng mắt nhìn Thường Bân một cái sau đó chào hỏi người lớn tuổi nhất: "Cục trưởng Lưu, đã trễ thế này còn đến đây." Cậu ta vừa nói vừa mỉm cười, quét ánh mắt tò mò qua người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp.

"Tối nay tôi đến đây với hai mục đích. Thứ nhất là để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra tại hiện trường, thứ hai là cử cho anh đội trưởng mà tôi đã hứa cách đây một thời gian. Trong tương lai, đội đặc nhiệm sẽ có những người trực tiếp lãnh đạo, vì vậy các người đừng làm phiền tôi!" Đội trưởng Lưu cười 'haha' và chỉ vào người phụ nữ bên cạnh mình:" Đây là Hạ Thù, người sẽ phụ trách công việc chung của đại đội các anh trong tương lai. Đáng lẽ phải báo tin vào ngày mai, nhưng tối nay lại có một vụ án. Tôi nghĩ tốt hơn là nên nhậm chức sớm, tốt hơn là anh nên tìm hiểu về trường hợp này sau."

Cậu ta nhìn Thường Bân một cách mơ hồ, sau khi xác nhận đây không phải là một trò đùa, vẻ mặt của Tằng Vĩnh Gia trở nên hơi phức tạp. Nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cậu ta gật đầu cười với Hạ Thù rất lịch sự: "Đội trưởng Hạ".

Hạ Thù cười, cùng cậu ta bắt tay, cô là một người phụ nữ xinh đẹp, nước da không tính là trắng nõn, có lẽ nguyên nhân bởi vì cô từ nhỏ lớn lên ở thành phố Tĩnh Hoài, nhưng khóe mắt và lông mày đều mang nồng đậm vẻ phong tình.

Cục trưởng Lưu giải thích thêm hai câu, liền kêu Hạ Thù về xe, không biết lại dặn dò cái gì.

"Hạ Thù? Là ai? Một người như vậy xuất hiện ở đâu?" Tằng Vĩnh Gia kéo Thường Bân đến biên vành đai xanh, một bên dùng khóe mắt quan sát chuyển động của hai người ở xa, một bên thấp giọng nói chuyện phiếm. Rốt cuộc, vị trí đội trưởng đội của họ đã bị bỏ trống từ lâu, có nhiều ý kiến ​​xung quanh việc vị trí này sẽ thuộc về ai. Những người có trình độ từ quận và huyện đều đã bị họ đoán ra, nhưng họ chưa bao giờ nghe đến cái tên 'Hạ Thù'.

"Có phải kiến thức hạn hẹp không?" Thường Bân khoanh tay trước ngực, rung đùi đắc ý: "Cái này là theo ý Cục trưởng Lưu, chính là phi thường không đơn giản!".

"Như thế nào không đơn giản?"

Thường Bân dừng lại, đảo mắt: "Dù sao thì đó cũng là điều mà cục trưởng Lưu đã nói với tôi, ông ấy cũng nói rằng chúng ta sẽ tìm hiểu trong tương lai, nếu cậu muốn hỏi về điều đó, cậu cũng có thể hỏi Kỷ Thần".

"Tổ trưởng Kỷ?" Tằng Vĩnh Gia nghe những lời này có một lời khó nói hết, cậu ta không biết tại sao Kỷ Thần lại tham gia vào chuyện này. Cậu ta không nói nữa, quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe màu xám đang lái đi, Hạ Thù đứng đó vẫy tay, ngay cả bộ đồ thể thao rộng rãi cũng không che được dáng người xinh đẹp của cô.

"Cậu nghĩ như thế nào?" Thường Bân tiến lại gần hỏi.

"Tôi nghĩ như thế nào?" Cậu ta trong tiềm thức lặp lại, sau đó hơi nhíu mày nghiêng đầu: "Tôi đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút ấn tượng với tôi..." Không biết có phải là bởi vì vừa rồi nói hai chữ này trên môi, như thể một góc không quan trọng nào đó của ký ức đang từ từ mở ra phong ấn.

"Cậu chỉ đang nhìn vẻ đẹp của người khác nên đang nghĩ đến chuyện lôi kéo làm quen đúng không?" Thường Bân "cắt" một cách khinh bỉ, quay người chạy lại đám Đinh Kỳ lúc này đang vô cùng tò mò.

Tằng Vĩnh Gia không nhúc nhích, cậu ta vẫn đứng đó suy nghĩ. Lúc này, Hạ Thù đột nhiên nhìn về phía cậu ta, lười biếng chớp chớp mắt, khóe môi khẽ cong lên.

Oanh!

Lúc này, trong đầu cậu ta như có thứ gì đó bùng nổ khiến cậu ta choáng váng, không biết phải phản ứng thế nào, dấu vết ký ức đó cuối cùng cũng vỡ tan và nảy mầm khỏi tâm trí cậu ta.

"Fuck, là cô ấy...?!!!"

- -----------------