Lời Mời Của Thần Linh

Chương 1: Truy tìm u linh (1): Mở màn



Đêm khuya.

Không biết là giữa hạ hay là cuối thu, bóng cây ngoài cửa sổ đung đưa, trong phạm vi trăm mét giống như vùng đất hoang vu, giông bão và mưa to như trút nước, trong khung cảnh sáng tối chập chờn đan xen này chỉ có duy nhất một khách sạn bỏ hoang bị bao quanh bởi cỏ dại.

Khách sạn rõ ràng đã rất lâu rồi không được sửa chữa, trang trí bên trong cũng rất lạc hậu, cơ sở vật chất cũ kỹ, không khí tràn ngập mùi của bụi ẩm.

Quan trọng nhất chính là cửa ra vào và cửa sổ đã bị đóng kín, không có lối thoát.

Trong đại sảnh của khách sạn có một cái bàn hội nghị rất dài, mỗi bên có sáu cái ghế, sau lưng ghế có gắn một tấm bảng tên bằng kim loại, mỗi một chỗ ngồi ứng với một cây nến trắng trên bàn.

Điều này có nghĩa là có tổng cộng 12 người chơi tham gia trò chơi này.

Và mọi người đã đến đông đủ.

Khách sạn này là một địa điểm trò chơi, khi đã tiến vào thì không ai có thể ra ngoài cho đến khi trò chơi kết thúc, nếu có người cố tình phá vỡ quy tắc của trò chơi, kết cục của kẻ đó chính là chết.

Cũng may là chẳng có ai ngu xuẩn mạo hiểm như thế cả, dù sao từ lúc bắt đầu bị trói buộc với hệ thống thì họ đã chuẩn bị tâm lý cho mọi thứ rồi.

Cho nên dù là người chơi mới hay tay chơi lão luyện thì đều có thể duy trì ý thức cơ bản nhất.

Không có ai trong số 12 người vội vàng ngồi xuống ghế cả, bọn họ đều lùi xa ra, cảnh giác nhìn những người khác.

Biết người biết ta, hiểu rõ tình huống, là chìa khóa mấu chốt của trò chơi.

So sánh với những người khác, chàng trai và cô gái trẻ đứng trong góc có vẻ hơi lạc lõng với bầu không khí ở đây.

Cô gái mặc một chiếc áo hoa phổ thông, quần jean và giày trắng, tóc dài, không trang điểm, dáng vẻ buồn bã sắp khóc, đang nhẹ nhàng hỏi thăm chàng trai.

“Húc Húc, sao em lại đến nơi này...?”

Từ đầu đến chân của chàng trai đều là hàng hiệu đắt tiền, vẻ mặt kiêu căng và cáu kỉnh, vừa mở miệng đã chửi bậy.

“Đệch mẹ, sao tôi biết chứ? Đang đi học thì bị kéo đến đây. Cái trò chơi chó má này liên quan gì đến tôi...!”

“Em đừng lo lắng, chúng ta sẽ nghĩ ra cách.”

“Nghĩ cách gì? Trò chơi này vào rồi còn có thể ra được sao? Mày có thể làm được gì ngoài nói mấy lời vô nghĩa này hả?”

“...”

Cô gái tủi thân mím môi, dường như sắp khóc.

Anh chàng đẹp trai mặc áo đen gần đó không nhìn được nữa, bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Người anh em, cậu đối tốt với bạn gái của mình một chút đi.”

“Ai là bạn gái của tôi? Nó là chị gái được hời của tôi.”

“Chị gái?”

“Đúng vậy.” Cô gái lo lắng gật đầu. “Em ấy là em trai ruột của tôi, đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, ai ngờ lúc tôi tiến vào trò chơi lại nhìn thấy em ấy... Tôi sợ muốn chết.”

“Tiêu chuẩn chọn người chơi của trò chơi này là gì ấy nhỉ?” Anh chàng đẹp trai mặc áo đen cảm thấy khó hiểu, “Chẳng phải chỉ có lúc cận kề với cái chết mới có thể nhận lời mời của hệ thống sao?”

“Đó chỉ là một trong những tiêu chuẩn mà thôi, phạm vi mời của hệ thống rất rộng.” Một người đàn ông lịch thiệp nho nhã mặc áo sơ mi trắng đeo kính gọng vàng rất tự nhiên tham gia vào chủ đề này, “Người sắp chết, người vô cùng nghèo, người bị dồn đến bước đường cùng, về mặt lý thuyết thì đều có thể tham gia vào trò chơi, thậm chí tôi còn nghe nói rằng nếu cha mẹ nhận được lời mời thì có thể tình nguyện ký hợp đồng, đưa con cái vào trò chơi, từ đó thu được một khoảng tiền đền bù lớn từ hệ thống.”

Anh chàng áo đen kinh ngạc: “Cha mẹ nhà nào lại đưa con cái vào trò chơi chứ...?”

“Thành thật mà nói, tôi đã thật sự gặp rồi.”

Hai chị em nhìn nhau, người chị cực kỳ hoang mang: “Tôi và Húc Húc không phù hợp với bất kỳ điều kiện nào trong số này, hình như chúng tôi vô cớ bị đưa vào trò chơi, lúc tiến vào cũng không có giải thích lý do.”

Người đàn ông đeo kính mỉm cười: “Vậy thì tôi không biết, có lẽ hệ thống cũng sẽ ngẫu nhiên chọn người chơi, hoặc có lẽ còn có quy tắc ẩn nào đó vẫn chưa báo cho người chơi.”

“Dạ... cảm ơn anh.”

Sắc mặt của người em dường như hơi kỳ lạ, cậu ta vội vàng dừng chủ đề này lại, không kiên nhẫn nói:

“Được rồi, mặc kệ vào thế nào đi, dù sao cũng không ra ngoài được, trò chơi này chơi thế nào vậy...? Có ai dạy tôi không?”

Anh chàng áo đen đề nghị: “Hay chúng ta ngồi xuống trước đi?”

Như để đáp lại lời anh, giây tiếp theo, màn hình LED ở trung tâm sảnh khách sạn sáng lên, một hàng chữ đậm và đỏ như máu đột ngột xuất hiện.

【Tất cả người chơi, vui lòng ngồi chính xác theo bảng tên của mình.】

Cùng lúc đó, đèn trong đại sảnh mờ đi, những ngọn nến trắng trên bàn hội nghị dài được thắp lên, bảng tên kim loại trên 12 cái ghế cũng sáng lên ánh sáng xanh nhàn nhạt.

Những người chơi đang đứng xem náo nhiệt vội hoàn hồn lại, vội vàng tìm bảng tên của mình.

Sau khi bọn họ ngồi xuống ghế, ngăn kéo dưới bàn tự động mở ra, để lộ mười hai tấm thẻ màu vàng đen và mười hai chiếc chìa khóa có khắc số phòng tương ứng với mỗi người.

Trên màn hình lớn hiện ra đoạn một văn bản:

【Trò chơi [Truy tìm u linh] bắt đầu, mời người chơi đọc thẻ thân phận của mình.】

【Lưu ý: Đừng để người khác nhìn thấy.】

...

Đây là hệ thống 【Thần Linh】, một trò chơi tạo ra thế giới mới cho hàng chục triệu người đang tuyệt vọng.

Thu thập đủ 12 lá bài của thần thì có thể hoàn thành được một ước nguyện, đạt được cuộc sống mới; một khi bị loại trong trò chơi, bản thân trong hiện thực sẽ vĩnh viễn chết đi thông qua một cách thức hợp lý.

Cầu thang dẫn đến thiên đường quá chật hẹp, một khi bước nhầm thì sẽ thất bại.

Sau đó rơi xuống địa ngục vô tận.

Ký khế ước đồng nghĩa với chấp nhận quy tắc, không thể xé bỏ giữa chừng.

Xuỵt.

Chỉ có người chiến thắng mới có thể trở về nhân gian.

******

【Luật chơi [Truy tìm u linh]】:

① Trò chơi có tổng cộng 12 người chơi: gồm 3 u linh, 4 dân thường, 5 người quyền năng là thợ săn ma, thầy bói, thẩm phán, người gác đêm, người môi giới linh hồn.

② Đúng 9 giờ tối mỗi ngày người chơi tập trung tại đại sảnh, trước 10 giờ, người chơi bỏ phiếu chọn ra u linh, kẻ có số phiếu cao nhất sẽ bị hành quyết ngay tại chỗ; nếu số phiếu cao nhất bằng nhau, sẽ không hành quyết mà lập tức tiến vào đêm bình an.

③ Từ 12 giờ đêm đến 6 giờ sáng là thời gian phe u linh giết người, mục tiêu do u linh chọn sẽ bị cưỡng chế ra khỏi phòng, nếu trước khi thời gian kết thúc có thể thoát khỏi truy sát thì đêm tiếp theo sẽ không bị chọn làm mục tiêu, ký ức đêm bị truy sát sẽ bị xóa đi.

④ Từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối là thời gian hoạt động tự do, người chơi có thể tìm kiếm các thẻ bài kỹ năng đặc biệt được giấu trong khách sạn (trong thời gian này người chơi không thể bước vào phòng của người khác, ngoại trừ phe u linh vào ban đêm), nếu người giữ thẻ bài kỹ năng tử vong, thẻ bài sẽ ngẫu nhiên chuyển cho một người cùng phe.

⑤ Toàn bộ phe u linh bị hành quyết, hoặc tổng số người chơi ≤ 6 và số người thuộc phe dân thường ≤ số u linh còn lại, trò chơi kết thúc.

(Lưu ý: Phe dân thường gồm dân thường và người quyền năng).

【[Truy tìm u linh] Giới thiệu thân phận:】

Dân thường: Không có kỹ năng đặc biệt, nên họ cùng đồng lòng bỏ phiếu loại bỏ u linh thật sự.

U linh: Mỗi đêm phe u linh có thể giết một người trong thời gian quy định.

Thợ săn ma: Khi thợ săn ma bị bỏ phiếu loại bỏ, có thể chỉ định một người chơi bị loại theo mình; nếu thợ săn ma chết trong đêm truy sát, kỹ năng sẽ mất hiệu lực.

Thầy bói: Mỗi đêm có thể soi một người chơi xem người đó có phải là u linh không.

Thẩm phán: Có thể chọn xử tử một người chơi trong đêm, kỹ năng chỉ có thể sử dụng một lần, nếu đêm đó bị u linh chọn làm mục tiêu thì không thể sử dụng kỹ năng.

Người gác đêm: Mỗi đêm có thể chọn bảo vệ một người chơi (không thể chọn bản thân), nếu người chơi đó bị u linh chọn làm mục tiêu thì cửa phòng sẽ không mở ra.

Người môi giới linh hồn: Là gián điệp của u linh, nếu bị thầy bói soi thân phận thì sẽ hiện ra là dân thường, không thuộc cả hai phe, nhưng chỉ khi phe u linh chiến thắng, thì bản thân người đó mới chiến thắng.

...

Trò chơi này tương tự với phiên bản sửa đổi một chút của Ma Sói.

Nhưng điểm duy nhất khác với Ma Sói chính là nếu bị loại bỏ thì sẽ thật sự chết đi.

Vì thế, so với suy luận logic tỉ mỉ, thì nó giống một cuộc đọ sức tâm lý và nhân tính hơn.

Ngọn nến sáng lên, sau khi 12 người chơi ngồi xuống và đọc xong thẻ thân phận thì ngăn kéo trước mặt đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Ánh sáng yếu ớt tạo ra bầu không khí căng thẳng, khiến hô hấp của mọi người nặng nề hơn bình thường một chút, bọn họ ngồi đó, im lặng nhìn nhau, cố gắng tìm ra những sơ hở từ biểu cảm của đối phương.

Có vẻ như không có ai có ý định mở miệng nói chuyện trước cả.

Nhưng dường như hệ thống đã sớm đoán được tình huống này, quy tắc trên màn hình lớn biến mất, thay vào đó là một nhắc nhở mới:

【Bắt đầu từ số 1, hãy giới thiệu bản thân theo thứ tự.】

Đây là quy trình bắt buộc, không thể cứ im lặng mãi được.

Người chơi số 1 là một cô gái trẻ thanh tú với mái tóc ngắn màu vàng, làn da trắng lạnh và rất gầy, thoạt nhìn có vẻ là một người đẹp lạnh lùng và ít nói.

Cô ấy bình tĩnh ngước mắt lên, nói ngắn gọn: “Chu Mạch, nhà thiết kế thời trang.”

Số 2 là một anh chàng đeo khuyên tai và mặc áo khoác sành điệu, anh ta nhướng mày, uể oải nói: “Lục Hải, ông chủ nhỏ điều hành một quán bar.”

Hai người cố ý vô tình nhìn nhau, rồi đồng thời dời ánh mắt đi.

Số 3, Lý Phong, là một người đàn ông chừng 30 tuổi mặc âu phục, tóc chải chuốt bóng mượt, toát ra khí chất ưu tú của một người thuộc tầng lớp thượng lưu, mặc dù chưa chắc anh ta thuộc tầng lớp đó.

Số 4, Vũ Thiến Thiến, là một cô bé mới lớn mặc một cái váy ngắn JK màu hồng nhạt, buộc tóc hai chùm.

Số 5, Trương Bắc Thiên, ngoại hình phổ thông, mặc áo xám trông hơi ủ rũ xuề xòa, hệt như con nợ thiếu nợ mười vạn, rồi vợ bỏ của chạy lấy người.

Số 6 và số 7 là cặp chị em dẫn đến chủ đề bàn tán trước đó, em trai là Mạnh Húc, chị gái là Mạnh Kình.

Đáng nói là Mạnh Kình, cô gái này thực sự hiền lành nhát gan, ăn nói cũng nhỏ nhẹ, hoàn toàn trái ngược với người em trai kiêu căng ngạo mạn của mình, thật không biết tại sao hai chị em ruột cùng cha cùng mẹ này lại khác biệt nhiều như thế.

Số 8, Triệu Nham, đầu hói, có hình xăm, thoạt nhìn là người đàn ông cường tráng không dễ trêu vào.

Số 9, Hoa Việt, là một người đàn ông lịch thiệp, đeo một cặp kính gọng vàng và mặc áo sơ mi trắng.

Số 10, Tôn Giai Hủy, là một chị gái trưởng thành trang điểm đậm, quyến rũ và điệu đà.

Số 11, Địch Tử Uyên, là anh chàng đẹp trai áo đen vừa an ủi hai chị em, anh thật sự rất đẹp, mi mục thanh tú, môi đỏ răng trắng, ngũ quan như ngọc không hề có khuyết điểm, gần như thuộc loại nhan sắc mà người ta không thể nào bắt bẻ nửa chữ, nếu ở thời hiện đại thì có thể tiến vào giới giải trí, trở thành một minh tinh dựa vào nhan sắc mà hô mưa gọi gió, nếu ở thời cổ đại thì có thể nổi danh khắp kinh đô với với dung nhan như người trời của mình.

Số 12, Phùng Dao, là một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học, hay mỉm cười thân thiện.

...

Sau khi tất cả giới thiệu xong, mọi người nhìn nhau, bầu không khí lại rơi vào lúng túng.

Một lúc sau, người đàn ông đầu hói tên Triệu Nham hỏi với giọng điệu thô lỗ:

“Ê, tôi nói này, tối nay không cần bỏ phiếu đúng không? Vậy có thể lên lầu ngủ trước được không?”

Mọi người đợi thêm vài giây, thấy màn hình lớn không hiển thị thông tin gì khác, đoán chừng có thể rời khỏi chỗ ngồi.

Thấy vậy, người đàn ông mặc âu phục tên Lý Phong chất vấn: “Mấy người đi đâu thế? Không thảo luận sao? Tuy đêm nay không bỏ phiếu nhưng u linh sẽ giết người, mấy người có thể thông minh hơn chút được không?”

“Anh thông minh, anh muốn thảo luận cái gì đây?” Người phụ nữ tên Tôn Giai Hủy cất tiếng trào phúng, “Hiện tại người đóng vai người quyền năng chưa dùng kỹ năng, chẳng có thông tin gì thì thảo luận cái gì đây? Chẳng lẽ anh muốn thừa nhận mình là u linh?”

“Cô nói thế là ý gì? Tôi là đang suy nghĩ giúp phe dân thường, cách nói của cô giống hệt u linh...”

Tôn Giai Hủy cười lạnh: “Đừng giả vờ nữa, phản ứng đầu tiên của người chơi đóng vai u linh đó là rửa sạch hiềm nghi về mình, chĩa mũi nhọn vào người khác, anh thấy mình có giống thế không?”

“Nói hươu nói vượn, cô dựa vào cái gì mà quấy nhiễu suy nghĩ của người khác thế?”

“Vì tôi ghét loại đàn ông tự cho mình là đúng như anh, nên mới nói móc đấy.”

“Đúng là đồ điên!”

Những người chơi còn lại hiển nhiên không có ý định tham gia vào cuộc cãi vã không cần thiết giữa hai người này, họ đều đi lên lầu, chỉ có anh chàng áo đen Địch Tử Uyên kia, anh luôn ấm áp nhiệt tình, lúc đi ngang thì khuyên nhủ vài câu.

“Hai vị, đừng cãi nhau nữa, tiết kiệm sức lực mà nghỉ ngơi, suy nghĩ ván tiếp theo nên tiến hành như thế nào.”

Tôn Giai Hủy quay đầu sang một bên, vẻ mặt chán ghét lập tức biến thành nháy mắt đưa tình, cô ta đặt móng tay nạm kim cương của mình lên vai anh.

“Được thôi em trai, nể mặt cậu đẹp trai nên tôi nghe lời, không cãi nhau với anh ta nữa vậy.”

Địch Tử Uyên nghiêng người, muốn giữ khoảng cách với cô ta mà vẫn giữ phép lịch sự.

Anh cười khan: “Được, ngủ ngon.”

Nói là ngủ ngon, nhưng chỉ sợ ban đêm khó có thể an giấc.

Nửa giờ sau, tất cả người chơi đều cầm chìa khóa, bước vào phòng của mình.

Chiếc đồng hồ quả lắc ở sảnh khách sạn đang sắp điểm 12 giờ đêm.

Trò chơi lúc này mới chính thức bắt đầu.

******

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Quyển đầu tiên là về chủ đề Ma Sói, quy tắc có chút thay đổi, có khá nhiều người chơi, mọi người hãy đọc kỹ.

Hơn nữa đây là trò chơi sinh tử, thua hoặc bị loại tương đương với trực tiếp tử vong, cho nên phần lớn có yếu tố nhân tính, không thể hoàn toàn dựa theo tư duy trò chơi thông thường trong thực tế mà phân tích.

Nhắc nhở thân thiện:

Nữ chính quỷ quyệt, máu lạnh, điên cuồng, nhất định không phải người tốt, nếu các bạn thích hình tượng nữ chính hoàn mỹ lương thiện thì hãy cân nhắc, xin đừng dùng tiêu chuẩn đạo đức và tam quan cá nhân để chỉ trích một nữ chính trong một quyển truyện chủ đề về vô hạn lưu.

Cảm ơn rất nhiều.