Lời Mời Của Thần Linh

Chương 14: Zombie vây thành (2): Thuốc ức chế



Mạnh Kình nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, giống như ai đó đang bị truy đuổi, cô mở cửa ra một khe nhỏ, âm thầm nhìn trộm.

À, là một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, mặc áo sơ mi kẻ sọc đỏ, tóc không nhiều lắm, có lẽ trước khi vào trò chơi thì ông ta là lập trình viên (...)

Tất nhiên, điều này không quan trọng.

Trong khu chung cư kiểu cũ này, hành lang một tầng lầu có hơn chục hộ dân sinh sống, mỗi khi đi ngang qua một cánh cửa, ông ta đều gõ vài cái, hiển nhiên là hy vọng có người mở cửa cứu mình.

Sau lưng ông ta, có hai con zombie quần áo rách rưới, đôi mắt trống rỗng trợn tròn, mồm chảy máu, bọn nó vừa kêu gào vừa đuổi theo ông ta.

“Cứu tôi với! Cứu tôi với!!!”

Nhìn biểu hiện của ông ta, có lẽ là bị dọa sợ chết khiếp luôn rồi.

Cô ước lượng khoảng cách giữa ông ta và zombie, rồi mạnh mẽ kéo ông ta vào phòng, sau đó “rầm” – Đóng sầm cửa lại.

Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa điện cuồng của hai con zombie.

Theo quán tính, người đàn ông trung niên suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, ông ta nhắn nhó, chống lưng hồi lâu mới đứng thẳng lên được, phản ứng đầu tiên của ông ta là phàn nàn.

“Nhãi con, sao cô không chào hỏi tiếng nào mà đã kéo ông đây vào vậy hả? Lỡ gãy eo thì làm sao đây?”

Mạnh Kình chắp hai tay trước người, dáng vẻ rất mất tự nhiên, cô hơi cúi đầu với ông ta, tỏ ý xin lỗi.

“Rất xin lỗi… vừa rồi tôi sợ ngài bị zombie bắt nên không kịp chào hỏi, ngài không sao chứ?”

Cô lễ phép như vậy, hơi ngoài dự liệu của người đàn ông trung niên, sắc mặt của ông ta dịu lại, ánh mắt nhìn cô cũng hơi vi diệu.

“Được rồi, tôi biết cô không cố ý, tôi không trách cô.”

“Vâng.”

“Cô cũng là người chơi à? Chỉ có một mình thôi hả?”

Mạnh Kình ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, tôi cũng không biết chủ đề lần này là zombie, nên tôi hơi sợ ạ.”

Mắt ông ta láo liên, hỏi tiếp: “Vậy cô chọn thân phận gì? A, B hay C?”

“Chọn C ạ.”Cô không cần nghĩ ngợi đã trả lời, “Tôi nào dám chọn A với B… chọn người bình thường là an toàn nhất.”

“Đúng thế, tôi cũng nghĩ vậy đó.” Người đàn ông trung niên không nghĩ rằng cô nói láo, ông ta buông lỏng cảnh giác, và nổi lên tâm tư khác, “Không sao đâu, đừng sợ, trò chơi Thần Linh chính là thế đó, quy tắc gì cũng có thể gặp phải, nếu cô không yên tâm thì tìm một đồng đội đáng tin cậy để bảo vệ cô đi.”

“Tìm đồng đội đáng cậy ở đâu đây…?” Mạnh Kình rất nể tình mà bước xuống bậc thang theo ý ông ta, “Vậy… Ngài có đồng đội không?”

“Tôi không có, tôi là một con sói cô độc, chỉ thích độc lai độc vãng.” Ông ta đắc ý nhướng mày, “Nhưng nếu cô cần, tôi có thể thành đồng đội của cô, để cô không bị người khác khi dễ.”

“Có thật không? Như vậy có làm phiền ngài không?”

Giọng điệu của cô vừa mừng rỡ vừa e lệ rụt rè, khiến lòng hư vinh của người đàn ông trung niên tăng vọt, ông ta nheo đôi mắt nhỏ của mình lại, cười lộ ra hàm răng vàng khè do ám khói thuốc lá.

“Không phiền, không phiền, cô bé xinh đẹp đáng yêu như cô nên được bảo vệ mà.” Ông ta vươn tay ra, dung tục tùy tiện nhéo nhéo mặt cô, “Hơn nữa, lúc nãy cô đã giúp tôi, theo lý thì tôi phải cảm ơn cô mới phải chứ, nhân cơ hội này chúng ta hãy xây dựng quan hệ…”

Vốn dĩ ông ta định men theo cổ cô mà sờ xuống tiếp, nhưng Mạnh Kình không cho ông ta cơ hội này.

Cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay ông ta, tay còn lại lấy dao gọt hoa quả giấu trong áo khoác, đâm vào ngực ông ta nhanh như chớp.

Để phòng con dao đâm không đủ sâu, cô đẩy ông ta lên vách tường, lợi dụng quán tính va chạm khiến lưỡi dao đâm sâu vào cơ thể của ông ta.

Mọi thứ đều xảy ra chỉ trong chớp mắt.

“Chẳng phải ông muốn cảm ơn tôi à? Xem như đây là quà tạ ơn đi.” Cô vừa mỉm cười vừa nói, “Dù sao chết trong tay tôi vẫn tốt hơn bị zombie gặm sống mà, đúng không?”

“...”

Nụ cười đông cứng lại trên khuôn mặt khô khốc nhăn nheo, người đàn ông trung niên không thể tin được cúi đầu xuống, ngũ quan bắt đầu nhăn nhó, trong cổ họng phát ra tiếng ồm ồm nhưng lại không thể nói nên lời.

Ông ta như một vũng bùn nhão ngã xuống đất, để lại một vệt máu nhớp nháp trên tường.

Mạnh Kình mở balo của ông ta ra, lấy đi dao gọt hoa quả, sau đó liền nhìn thấy một thông báo mới trên đồng hồ đeo tay.

【Cao ốc văn phòng Starlight, phòng 2010, thuốc ức chế +1.】

OK, nếu nhận được tin tức về thuốc ức chế, chứng tỏ cô giết đúng người rồi.

Cô đứng dậy đi ra ngoài, hai con zombie kia vẫn còn ở ngoài đó, vừa nhìn thấy cô, chúng lập tức xông đến.

Chúng nó dán chặt lấy cô rồi ngửi ngửi, mãi cho đến khi xác nhận cô là đồng bọn chúng nó mới không vui bỏ đi.

Mùi hôi thối lưu lại rất lâu, Mạnh Kình trầm mặc một lát, sau đó cô ghét bỏ lau vết máu đen dính trên mặt, xoay người đi về hướng ngược lại.

Mục tiêu của cô rất rõ ràng, dựa theo bản đồ, đến cao ốc văn phòng Starlight.

***

Mạnh Kình cảm thấy lựa chọn của mình khá sáng suốt.

Mặc dù người mang gen lặn bị giới hạn 24 tiếng đồng hồ và dễ bị người chơi khác nhắm đến, nhưng ban đêm sẽ không bị zombie tấn công, tiết kiệm được thời gian chạy trốn và ẩn náu nên có thể hoàn thành nhiệm vụ mau hơn.

Tuy nhiên, để hạn chế bị nghi ngờ, cô phải luôn chú ý đến xung quanh, ví dụ như lúc lái xe motor chạy trên đường, cô phải đánh lái theo hình chữ S, thỉnh thoảng lạng qua lách lại để tránh zombie.

Có người chơi bị zombie đuổi theo hốt hoảng chạy lung tung, gấp đỏ mắt muốn cướp xe của cô, sau đó bị cô tăng tốc đâm trực diện.

Chiếc motor này là do cô vất vả lấy được từ một tiệm sửa xe, cho nên không thể dễ dàng tặng không cho người khác.

Bản đồ thành phố hiển thị trên đồng hồ rất chi tiết, vị trí mục tiêu cũng không khó tìm, cô tốn gần 1 giờ để đến cao ốc văn phòng Starlight.

Đêm khuya, ánh trăng mờ ảo phủ lên tòa cao ốc một lớp áo lạnh lẽo, mỗi một ô vuông cửa sổ của tòa cao ốc dường như tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, nhìn từ xa hệt như vô số đôi mắt đang rình mò trong màn đêm, khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Quảng trường bên ngoài tòa cao ốc, có một nhóm zombie đang tụ tập cắn xé thi thể trên mặt đất.

Lợi dụng màn đêm, Mạnh Kình lách qua những nơi có cây xanh để tránh zombie, đến cửa phụ của tòa cao ốc.

Có một con zombie vừa vặn đứng ngay trước cửa phụ, trên mặt nó đầy vết tím xanh, nó đang dốc sức cọ lưng vào tường, khiến cho bức tường dính đầy máu đen và những mảnh thịt vụn.

Cô đối mặt với zombie, có lẽ theo thời gian trôi qua thì khí tức của người mang gen lặn càng đậm hơn, khiến zombie phân biệt rất dễ dàng, đối phương vừa đến gần cô thì liền né sang nơi khác, tỏ vẻ không hề hứng thú.

Nhờ vậy mà cô thuận lợi tiến vào cao ốc văn phòng.

Vì phòng văn 2010 ở tầng 20 nên không thể đi bộ lên được, cô đi lòng vòng mãi cho đến khi tìm thấy thang máy.

Lúc đó trong thang máy còn có hai người, một nam thấp gầy, một nữ tóc ngắn, cô nhanh chóng chạy vào.

Ba người, mỗi người đứng ở một góc thang máy, dò xét lẫn nhau và giữ khoảng cách thích hợp nhất định. Đối với quy tắc của trò chơi này, cẩn thận là yếu tố rất cần thiết.

Ai ngờ, vào lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một đôi tay to lớn thô kệch đột nhiên vươn vào trong, ngăn cánh cửa lại.