Lôi Quân

Chương 40: Đệ nhất



Tại dưới cái này trạng thái, Giang Long như hóa thành man thần, gấp mười lần trọng lực cũng khó mà cản chân.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hắn mỗi bước đạp ra đều phát ra nặng nề tiếng vang, bậc đá đều bị đạp tới run rẩy.

- " Trời ạ, Giang Long vậy mà còn là thể tu. "

- " Đáng sợ, không chỉ thiên phú cực cao nhất phẩm linh căn, bản thân càng là khó tu luyện nhất thể tu, không hổ là Hàn Nguyên phủ đệ nhất thiên tài. "

- " Giang gia nếu không trêu chọc cái gì đại họa, sợ rằng nghìn năm không suy đi! "

Luyện thể chính là khó tu luyện nhất một đường, nó không chỉ yêu cầu thiên phú cực cao mà còn cần có sự kiên trì, bền bỉ.

Cùng cảnh giới, tu sĩ khác chỉ cần mất mười năm đã đột phá một tiểu cảnh giới, nhưng luyện thể tu sĩ tiến bộ so sánh chậm chạp hơn rất nhiều, thời gian đột phá có thể dài hơn gấp đôi, thậm chí thiên phú kém một chút người thời gian có thể gấp ba, bốn lần cũng có.

Tuy nhiên bù lại, cùng cảnh giới bên trong, thể tu tu sĩ thực lực gần như đều áp tu sĩ khác một đầu, thực lực mạnh mẽ có thể nghĩ tới.

Giang Long đi con đường này, tại trong mắt mọi người ở đây chính là có chút mạo hiểm, nếu là sau này cảnh giới không thể tiến, muốn tu luyện lại vậy đã quá muộn.

Chỉ có thiên phú, vậy còn chưa đủ!

Nhìn xem Giang Long, Dương Tuấn ánh mắt ngưng trọng.

Đối phương bản thân không chỉ là thể tu, hơn nữa tu vi còn cao hơn hắn một tiểu cảnh giới, riêng như vậy đã có cực lớn lợi thế.

- " Muốn tranh cái này đệ nhất, xem ra không dễ dàng a. "

Dương Tuấn nghiêm mặt, lúc này nếu không xuất toàn lực mà nói, đệ nhất danh hiệu vậy chỉ có thể nằm mơ.

Oành!

Nội thể linh nguyên lần đầu toàn lực vận chuyển, quanh thân lôi điện chi lực hộ thân gia trì, gấp mười lần áp lực theo đó nháy mắt giảm xuống.

Mượn lúc này, hắn không có chậm chạp, lập tức leo lên bậc đá cùng Giang Long tranh phong.

Hai người gần như song song mà đi, một bên cơ bắp thiết giáp tựa như man thần, một bên lôi điện bao phủ tựa như lôi thần.

Gấp mười lần trọng lực giờ phút này đối với bọn hắn giống như chỉ có gấp năm lần như vậy, gần như khó mà cản chân, tuy nhiên càng đi lên trọng lực sẽ càng gia tăng, từ gấp 10 lần đến 11, 12,... 15.

Đủ sức đem một cái tu vi yếu kém một chút tu sĩ chớp mắt nghiền thành thịt nát.

2100, 2200,... 2500!

Dương Tuấn cùng Giang Long trèo càng lúc càng cao, tốc độ để cho người khác lau mắt mà nhìn.

Phía sau Tạ Hồng Phương đám người đã sớm trợn mắt há mồm, đây chính là hơn chục lần trọng lực cũng không phải cái gì ba, bốn lần a.

- " Hai tên quái thai này! " Cao gia trưởng lão cắn răng mắng một tiếng.

Nghĩ đến nhà mình vị kia Cao gia đích trường tử, lão trong lòng thở dài, cũng mang danh thiên tài, nhưng Cao Thắng cùng trước mặt hai người này so sánh thực sự có chút không đáng nhắc đến.

Quả thật chính là đèn dầu trước trăng.

Mà Cao Thắng lúc này, từ bị vượt mặt chết lặng cảm giác, đến hiện tại đã có chút tỉnh ngộ.

Theo trước mắt mà nói, cái kia Giang Long cùng quỷ diện nhân chính là quái thai, hắn tự cảm thấy bản thân so sánh không được, nhưng trước mặt Diệp Trường Sinh đám người, hắn vậy nhận không thua kém, làm sao có có thể chịu thua.

Cứ như vậy, đoàn người bắt đầu nỗ lực ganh đua.

Đây không chỉ là tranh đoạt thượng cổ di tích tiên cơ, mà còn là so tài giữa các phương thiên kiêu.

...

Thượng cổ di tích bên ngoài, vẫn có không ngớt tu sĩ chạy đến.

Mặc dù biết tiến vào bên trong có thể chính là một cửa sinh chín cửa tử hoàn cảnh nhưng không có người chùn bước.

Cầu phú quý trong nguy hiểm!

Lúc này, từ rừng rậm đi ra một đoàn năm người, tất cả đều ăn mặc hắc bào, mặt đem mặt nạ.

Trong đó, đi đầu hắc y nhân mang chính là bạch diện mặt nạ, còn lại phía sau bốn người mặt nạ phân biệt là ưng, hầu, sói, miêu.

Sau khi đi ra rừng rậm, năm người lập tức hướng thẳng đến thông thiên quang trụ đi đến, hiển nhiên bọn họ mục tiêu chính Trấn Hải Tông thượng cổ di tích.

Cả năm đều đem khí tức nội liễm, từ bên ngoài trông vào liền có chút không đáng chú ý.

Bịch!

Đột nhiên có tiếng chạm vang lên, đi ở sau cùng miêu diện hắc y nhân bị một người trung niên vô tình đi qua đụng trúng.

Hừ!

Thấy vậy, miêu diện hừ lạnh một tiếng, từ sau mặt nạ phát ra mềm mại mà lạnh lùng nữ tử giọng nói: -" Muốn chết! "

Vẫn tiếp tục đi về phía trước trung niên nghe thấy vậy dừng lại, quay đầu nhìn xem nàng, khuôn mặt mặt chằng chịt sẹo phát ra dữ tợn quát:

- " Tiện nhân, ngươi vừa nói cái gì, nói lại cho đại gia xem. "

Dứt lời, hắn trên thân luyện khí sáu tầng khí thế phóng xuất ra, bên cạnh gần chục cái đồng bọn cũng xúm lại, mặt đầy sát khí, tựa như chỉ cần có hiệu lệnh liền sẽ lập tức lao vào chém giết.

Nhưng là đối mặt đông người như vậy, miêu diện vẫn như cũng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng quét quanh toàn trường.

Đang lúc nàng chuẩn bị có động tác, đột nhiên một trong đầu vang lên một cái hùng hậu, uy nghiêm thanh âm:

- " Hắc Miêu, cho ta thành thật một chút, đây cũng không phải Thanh Cương phủ, đừng có làm loạn, bằng không đừng trách ta không nể tình. "

Nghe thấy giọng nói một khắc, nàng trong lòng run lên, ánh mắt nhìn về bạch diện hắc y nhân có chút sợ hãi, đây chính là phát ra từ đáy lòng sợ hãi.

Thu hồi ánh mắt, Hắc Miêu lại nhìn về phía mặt sẹo trung niên, ngữ điệu cũng thay đổi rất nhiều nói: -" Đại gia thứ tội, là ta không đúng, đây là chút lòng thành, mong ngài bỏ qua. "

Nói xong nàng lập tức lấy ra năm viên hạ phẩm linh thạch đưa cho đối phương.

Thấy vậy, mặt sẹo trung niên ánh mắt sáng lên, không chút nghĩ ngợi lập tức giật lấy, sau khi xác nhận là thật mới hài lòng thu lại.

Đến lúc này, hắn cái đầu ngẩng cao, miệng đầy khinh thường quát lớn:

- " Hôm nay đại gia tâm tình tốt nên tha cho ngươi một mạng, mau cút đi! "

Đơi Hắc miêu năm người rời đi, mặt sẹo trung niên cùng đồng bọn lập tức cười lớn, ánh mắt cũng lóe lên tham lam.

Một cái dáng người gầy gò, gánh sau lưng cự phủ nam tử khẽ nhích lại nói: -" Đại ca, ta thấy mấy kẻ này chỉ là một đám có tiền sợ chết, chúng ta có hay không… "

Tại tiên hiệp tàn khốc thế giới, cướp bóc chuyện này nhưng chính là một sự tình quá đỗi bình thường.

Chỉ cần con cừu tỏ ra yếu thế, lập sẽ có con sói đói chú ý tới.

- " Dê béo đưa tới cửa làm sao không thịt, đi, chúng ta theo sau. " Mặt sẹo trung niên hắc hắc cười một tiếng,

Tuy nhiên vừa bước ra chưa tới chục bước, mặt sẹo trung niên sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn lại chỉ thấy nó hai tay đã biến thành màu đỏ, sau đó hóa đen, cuối cùng da thịt bắt đầu nhanh chóng thối rữa rụng xuống, chỉ còn lại xương cốt.

Aaaaa!

- " Đau quá,... đau chết ta rồi! "

Mặc sẹo trung niên nằm trên đất không ngừng dãy dụa, hứng chịu chết đi sống lại cảm giác, sắc mặt cực kỳ thống khổ.

Thấy hắn như vậy, xung quanh gầy gò nam tử cùng những người khác lập tức lùi lại sợ bị vạ lây.

- " Đại ca ngươi bị làm sao vây? "

- " Độc, độc,... linh thạch có độc. "

- " Khốn kiếp ả tiện nhân, có chết làm ma ta cũng không tha cho ngươi… "

Chưa ra năm phút, tiếng kêu gào đã im bặt, trên mặt đất đã chỉ còn một bộ hài cốt, mặt sẹo trung niên bóng dáng đã không thấy.

Đứng trước kinh dị cảnh tượng như vậy, mặt sẹo trung niên mấy cái đồng bọn trong lòng run lên, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, nghĩ đến cái kiêu miêu diện, từng người sợ hãi không thôi.

Ực!

Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đám người lập tức xoay người bỏ chạy, lúc này cho dù có mười cái lá gan bọn hắn cũng không dám xông vào thượng cổ di tích, sợ bị cái kia thần bí hắc diện miêu nhớ thương lên.

Xông di tích còn có cơ hội sống, nhưng nếu gặp cái kia hắc diện miêu vậy thì chắc chắn chết rồi.

...

2700, 2800, 2900!

Đi tới đây, Giang Long cùng Dương Tuấn hai người tốc độ đã không còn như ban đầu nhanh.

Không chỉ riêng thể lực, linh nguyên bị tiêu hao, mà còn đến đây đã không còn cái gì mười lần, mười một lần trọng lực, mà chính là gấp mười chín lần đáng sợ trọng lực.

- " Quỷ diện, ngươi quả nhiên không để ta thất vọng. " Giang Long sảng khoái cười lớn tiếng nói.

Thân là Hàn Nguyên phủ đệ nhất thiên tài, từ nhỏ đến lớn Giang Long vẫn luôn ép Hàn Nguyên phủ thế hệ thiên tài một đầu, không người có thể cùng hắn ganh đua.

Lúc này, gặp người có thể cùng hắn ngang hàng, trong lòng nhưng hưng phấn không thôi.

- " Hắc, ngươi cũng không kém. " Dương Tuấn gật đầu đáp lại.

Nếu nói về thiên phú, Dương Tuấn cùng với Giang Long có thể nói là ngang nhau, một bên là hiếm gặp dị linh căn, còn một bên cũng là không kém nhất phẩm.

Nhưng nếu xét về tu vi vậy Dương Tuấn kém hơn mộc bậc, cùng Giang Long ngang hàng đi tới đây, hắn dựa vào chính là thần cấp công pháp, nếu để Giang Long cũng tu luyện mà nói, vậy vượt Cổ Lực trận đệ nhất danh hiệu Dương Tuấn muốn đoạt còn khó hơn lên trời.

Tuy nhiên, đấy chỉ là nếu, lúc này Dương Tuấn vậy nắm chắc đệ nhất.

Oành! Oành!

Đợi đi tới bậc đá thứ một nghìn chín mươi lăm lúc hai bên lập tức bạo phát.

Giang Long toàn thân cơ bắp phồng lên càng thêm to lớn, trực tiếp dẫm mạnh trên không lộn một vòng, ý đồ muốn vượt lên.

Thế nhưng Dương Tuấn so sánh càng nhanh hơn một bậc.

Chỉ thấy hắn sau lưng lôi quang nở rộ, một đôi cánh hư ảnh xuất diện, chớp mắt đã vượt qua thứ ba nghìn bậc đá, thoát ly cổ lực trận.

Đệ nhất tới tay!

P/S: Cầu đánh giá, tặng hoa, bình luận để giúp tác có thêm động lực, đa tạ!