[Đạo Mộ Bút Ký đồng nhân| Bình Tà] Lôi Vũ Dạ (Đêm Giông Bão)

Chương 1



Ngô Tà rất sợ sấm sét.

Là một nam tử hán, còn là nam tử hán được nhiều nữ sinh ngưỡng mộ, là nam tử hán đã từng hạ đấu cũng đã từng đánh bánh tông mà lại sợ sét đánh thì đúng là chuyện rất mất mặt.

Tuy mất mặt thật, nhưng Ngô Tà lại không có cách vượt qua, thậm chí còn chả thèm nghĩ cách vượt qua.

Đối với Ngô Tà, khoảnh khắc hú hồn nhất không phải là bị huyết thi đuổi theo phía sau (tác giả: vì có Tiểu Ca ở đó mà), mà là lúc tiếng sấm rền vang.

Mỗi khi một tia chớp cắt ngang bầu trời, Ngô Tà cảm thấy muốn ngừng thở, cả người như tiêu tán theo tia chớp.

Lúc tiếng sấm vang lên, Ngô Tà luôn không nén được tiếng thét chói tai, ví như hiện tại.

"Má ôiiiiii!!!!"

Ngô Tà xốc chăn chui lên giường, bọc chăn trùm kín người, bịt hai tai đang run rẩy, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, nhanh nhẹn đến không thể tin được.

Đang bận cầu mong cho sấm sét qua nhanh nên Ngô Tà hoàn toàn quên đi một chuyện.

Lúc này, trong phòng cậu còn có người khác.

Ngay gần mép giường có một người đang nằm, ngoại hiệu Muộn Du Bình, tên thật Trương Khởi Linh.

Giờ phút này, Trương Khởi Linh nhìn người đang run run trên giường, trong ánh mắt không gợn sóng bỗng hiện lên một tia gian xảo.

Ông trời dường như không nghe thấy lời cầu nguyện của Ngô Tà, sấm chớp không chỉ không chấm dứt mà còn tới tấp hơn, thậm chí càng ngày càng lớn.

Trái tim đáng thương của Ngô Tà bắt đầu đập hơn 200, hơn nữa còn có xu thế đập càng nhanh và mạnh, Ngô Tà chỉ sợ cứ như vậy thì trái tim nhỏ bé sẽ bùm một phát ngừng luôn.

Nếu vậy thật, không bằng bị sét đánh chết luôn cho rồi.

Không hiểu tại sao, cái suy nghĩ vừa rồi hiện lên trong đầu, cả người Ngô Tà không nhịn được mà run rẩy kịch liệt, cảm giác sợ hãi tột độ lan ra toàn thân, vô cùng đau đớn.

Đột nhiên, một bàn tay tái nhợt vươn ra.

Ngô Tà còn chưa kịp kêu lên đã bị bàn tay kia lôi ra.

"Ầm!!!"

Tiếng sấm nổ to như ngay bên tai.

"Á!"

Ngô Tà hét lớn, cứ thế nhắm mắt rúc đầu vào một lồng ngực ấm áp.

Một bàn tay vững vàng mà ôn nhu ôm lấy người cậu.

Có nhiệt độ trấn an. Tiếng sấm từ từ đi xa.

Ngô Tà dần bình tĩnh, lúc này mới phát hiện, người đang ôm chặt cậu là Muộn Du Bình!

"Muộn...í, Tiểu Ca, anh đang làm...làm gì vậy?"

Thanh âm của Ngô Tà nhỏ bé yếu ớt.

"Cậu sợ sấm."

Thanh âm bình thản, giọng điệu lại khẳng định.

Thôi rồi! Bị phát hiện rồi! Cuối cùng Muộn Du Bình cũng biết rồi!

Khuôn mặt Ngô Tà thoắt cái ửng hồng.

"À thì, đúng vậy, cái này, anh phải biết con người ai mà chẳng sợ thứ gì đó, sợ sấm sét không kỳ lạ đâu, không hề, haha."

Cười khan vài tiếng, Ngô Tà mới nhận ra cậu vẫn đang bị Muộn Du Bình ôm, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng lại hiện lên mấy tia hồng hồng khả nghi.

"Này, Tiểu Ca, anh..." Ngô Tà luống cuống chân tay muốn đẩy Muộn Du Bình ra.

Nhưng Ngô Tà vừa bị dọa đến nhũn cả hai tay làm sao có thể so với cánh tay cầm Hắc kim cổ đao, thử đẩy vài lần, không hề nhúc nhích.

"Này, Tiểu Ca..." Ngô Tà khó xử ngẩng đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn Muộn Du Bình.

Nhìn nhau. Trầm mặc.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một lực đẩy rất mạnh, Ngô Tà lại một lần nữa vùi đầu vào lồng ngực người kia.

"Nhắm mắt."

Thanh âm lạnh nhạt vang lên, hơi thở ấm áp quấn quýt bên tai.

Ngô Tà đối với mệnh lệnh của Muộn Du Bình đã thành phản xạ phải chấp hành, vì thế không chút do dự mà nhắm mắt.

"Sét đánh."

Ngô Tà run lên, hai tay vô thức ôm lấy Muộn Du Bình, ngón tay nắm chặt lấy quần áo mềm mại.

"Không sao, tôi ở đây, đừng sợ."

Thanh âm cố ý đè thấp cùng hơi thở ấm áp dịu dàng bên tai Ngô Tà.

Cùng lúc đó, sấm sét ầm ầm giáng xuống.

Nhưng chìm trong thanh âm trầm thấp này, tiếng sấm như đang ở một nơi xa xôi nào đó, không còn quá đáng sợ nữa.

Lần đầu tiên Ngô Tà ở giữa tiếng sấm mà mỉm cười.

Ngày hôm sau, mưa tạnh, không khí trong lành thoảng mùi đất sau cơn mưa len lỏi vào phòng.

Nắng vàng nhè nhẹ chiếu lên mặt Ngô Tà, hàng mi dài khẽ chớp rồi từ từ mở mắt ra.

?!

Trong đầu Ngô Tà lúc này chỉ có một dấu chấm hỏi và dấu chấm than to đùng.

Cậu thế mà lại bị Muộn Du Bình ôm vào lòng ngủ một đêm?!

Cảm nhận được cử động của Ngô Tà, Trương Khởi Linh bất mãn nhíu mày, tay lại càng ôm chặt hơn, khuôn mặt cọ cọ trên vai Ngô Tà, nhưng vẫn không dậy.

"Tiểu, Tiểu Ca."

Ngô Tà cân nhắc một hồi, cuối cùng nhìn thấy chuôi Hắc kim cổ đao lộ ra dưới gối mới hạ quyết tâm, nhẹ nhàng đẩy Muộn Du Bình ra.

Sau đó, tiếp tục bị ôm chặt, lại đẩy đẩy, lại bị ôm chặt, cứ lặp lại như vậy mấy lần, cuối cùng Muộn Du Bình cũng tỉnh dậy trong ánh mắt bất lực của Ngô Tà.

Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm, bắt lấy cơ hội thoát khỏi cái ôm của Muộn Du Bình.

"Tiểu Ca, chuyện tối qua, cảm ơn anh."

Ngô Tà mặt đỏ tai hồng nói, nhớ lại những gì xảy ra tối qua, nói cậu không cảm động là nói dối.

"Nhưng mà Tiểu Ca, nếu có lần sau, anh không cần làm vậy đâu."

Suy nghĩ một chút, Ngô Tà vẫn quyết định nói ra.

"Tại sao? Như vậy rất tốt."

Bởi vì cậu không thích như vậy sao? Trương Khởi Linh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đi.

"Vì tôi, tôi..." Ngô Tà ấp úng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói, "Nếu như thành thói quen thì không tốt."

Cái ôm của anh quá mức ấm áp, khi đã thành quen thì làm sao buông bỏ được.

"Vậy cứ thành thói quen đi."

Thanh âm thản nhiên, mơ hồ xen lẫn ý cười.

Nếu như cậu đã quen, làm sao có thể rời khỏi vòng tay của tôi.