[Đạo Mộ Bút Ký đồng nhân| Bình Tà] Lôi Vũ Dạ (Đêm Giông Bão)

Chương 2



Sau khi đi Tần Lĩnh về, Ngô Tà liền ở lại bệnh viện.

Di chứng của chấn động não ban đầu chỉ là cảm giác buồn nôn và váng đầu giờ đã trở thành ác mộng.

Tiếng kêu gào cuối cùng của lão Dương, thác nước đá đổ, từng cảnh tượng kinh hoàng lần lượt hiện về.

Mỗi lần tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy khắp người, trong phòng bệnh vắng vẻ chỉ nghe được tiếng tim đập dồn dập của mình.

Biết rằng lão Dương đi rồi, bất kể là đi như vậy, Ngô Tà vẫn cảm thấy chua xót.

"Lão Dương..."

Chỉ biết thở dài, sau đó xoay người cố gắng ngủ tiếp.

Ngày lại ngày trôi qua, thân thể dần bình phục, số lần tỉnh giấc giữa đêm cũng giảm đi.

Sau khi xuất viện, một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường.

Ngô Tà nghĩ vậy.

Nhưng Ngô Tà chính là người có thể chất gặp nguy hiểm tuyệt đối trốn không thoát, còn không có nguy hiểm cũng có thể tạo ra vận cứt chó.

Vài ngày trước khi Ngô Tà chuẩn bị được xuất viện.

Một cơn giông ập tới Hàng Châu.

Ngô Tà bị tiếng sấm làm tỉnh giấc từ trong ác mộng, đầu óc và tay chân còn chưa kịp vận hành đúng nhịp, tiếng sấm đã liên tiếp đánh xuống, cậu thậm chí còn không dám ló đầu ra khỏi chăn, càng khỏi nói đến chuyện bọc chăn chui vào góc giường như bình thường, vì thế cậu chỉ có thể yếu ớt dựa trong chăn, hai tay run rẩy bịt chặt tai.

Hình ảnh trong mơ vẫn quanh quẩn không dứt, lão Dương sau cuối chỉ kêu một tiếng "Lão Ngô", núi đá nổ vang trời, tất cả đều vang vọng bên tai, hòa với tiếng sấm ngoài kia.

Ngô Tà dường như bị nhấn chìm trong đủ loại âm thanh đó, mà trong chăn lại còn nóng bức, dần dần cậu cảm thấy ngộp thở.

Cố gắng nhẹ nhàng xốc chăn lên tạo một khe hở, nhưng thân thể cứ run lẩy bẩy, tay hoàn toàn không làm nổi.

"Ầm ầm", đột nhiên một tiếng sấm long trời.

"Aa!!" Ngô Tà hét lớn, nhảy dựng lên làm chăn rớt xuống đất, cả người Ngô Tà phơi ra trong không trung.

Ngay lập tức Ngô Tà cảm thấy hoa mắt.

Ngoài kia mưa to gió lớn, cửa sổ cũng rung lên, tia chớp lập lòe, trong nháy mắt lại một tiếng sấm vang dội.

Ngô Tà toàn thân xụi lơ, không nhúc nhích nổi, đành co ro lui về đầu giường, cố gắng vùi đầu vào hai đầu gối.

Cảm giác này, so với trong mộ thất tối đen, xung quanh là lớp lớp bánh tông còn đáng sợ hơn.

Dù sao, khi đó tốt xấu gì còn có thể trông cậy vào Muộn Du Bình tới cứu mạng.

Ngô Tà bắt đầu nhớ.

Muộn Du Bình...

Trong lòng nhớ tới ba chữ này, lại nhớ đến một đêm giông bão kia cùng cái ôm ấm áp.

Hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy mình, hơi thở ấm áp, và còn lời nói trấn an.

Đó là lần đầu tiên Ngô Tà yên ổn đi vào giấc ngủ giữa đêm giông tố.

Trong lồng ngực Muộn Du Bình.

Nghĩ đến đây, Ngô Tà vẫn chưa phát hiện trên mặt mình tự nhiên ửng hồng.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Mỗi một tiếng sấm như nổ vang bên tai.

"Aaaa! Tiểu Ca, cứu tôi!" Ngô Tà muốn hỏng luôn, bất chấp kêu ra tiếng, hoàn toàn không biết mình vừa nói gì.

Ngạc nhiên chính là, tựa như đêm đó, một đôi tay dịu dàng mà vững chắc ôm lấy Ngô Tà.

Hơi thở ấm áp quẩn quanh bên tai.

"Tôi ở đây."

Thanh âm lạnh nhạt, hai chữ ngắn gọn đã khiến Ngô Tà gần như sụp đổ yên ổn trở lại.

Giống như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, không kịp nghĩ nhiều, Ngô Tà còn không mở mắt, cứ thế ôm lấy người trước mặt, khuôn mặt cậu vùi vào lồng ngực rắn chắc, hận không thể quấn lấy người kia như con bạch tuộc.

"Tôi ở đây."

Cảm giác người kia siết chặt hơn, thanh âm vốn lạnh lẽo cũng ấm áp hơn.

Cuối cùng Ngô Tà cũng an tâm.

Trong cái ôm dịu dàng, chờ đợi tiếng sấm đi xa.

Không biết đã qua bao lâu, tia chớp không còn nữa, mưa cũng dần tạnh.

Ngô Tà vẫn luôn để ý tình hình bên ngoài bắt đầu cảm thấy sai sai.

Cái tên Muộn Du Bình kia, làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ là vật chất hóa?

Nhưng cậu không tiếp xúc với cây Thanh Đồng, mà bản thân cậu cũng không có năng lực lớn như vậy, chẳng lẽ...

"Lão Dương?"

Thử gọi một tiếng.

Cảm giác người đang ôm mình chợt cứng ngắc.

Sau đó, một bàn tay giữ sau đầu Ngô Tà, bắt cậu ngẩng lên.

"Mở mắt."

Thanh âm lạnh nhạt dường như xen lẫn tức giận.

Ngô Tà hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn cẩn thận mở mắt.

Đối diện là một đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm.

Chỉ là, trong ánh mắt xưa nay vốn hờ hững, có mang theo một chút cảm xúc phức tạp.

Ngô Tà chưa kịp dùng các tế bào não còn lại suy nghĩ về tình cảnh của mình thì bàn tay đặt sau đầu hơi dùng sức kéo cậu.

Trên môi là xúc cảm lành lạnh.

Ngô Tà kinh ngạc mở to mắt.

Khuôn mặt ưa nhìn của Muộn Du Bình phóng đại trước mắt, đôi mắt nhắm hờ, hàng mi dài hơi hơi rung động.

"Ưm..."

Ngô Tà giãy dụa theo bản năng.

Buông ra.

Há miệng muốn kêu lên lại bị đầu lưỡi người nọ xâm nhập, nồng nhiệt mà quét qua mỗi một chỗ trong miệng, đầu lưỡi bị cuốn lấy, mút hết lần này đến lần khác.

Cánh tay sau lưng ôm càng chặt, không hề có ý định buông ra.

"Ưm...ưm...."

Hô hấp bị đoạt lấy, mặt Ngô Tà nghẹn đến đỏ bừng, không rõ vì thiếu dưỡng khí hay vì nguyên nhân khác.

Cảm giác được hơi thở Muộn Du Bình vây quanh, mỗi một tấc trong miệng đều bị càn quét, đầu lưỡi thỉnh thoảng bị quấy rối, khiêu khích khiến cho thân thể tê dại.

Trong đầu trống rỗng, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì.

Thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên, cả người mềm oặt ngã vào ngực Muộn Du Bình, tay bất giác nắm chặt quần áo hắn.

Nụ hôn kéo dài, Ngô Tà cũng muốn ngất xỉu, đầu lưỡi ở trong miệng khuấy đảo một trận mới lưu luyến rời đi, trước khi tách ra còn không quên hôn lên môi cậu.

Cả người được buông ra.

"Phù....Phù..."

Thở hổn hển, cậu ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt sáng đầy vẻ thỏa mãn.

Ngô Tà quên cả đỏ mặt, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Muộn Du Bình, một lúc sau cũng không có phản ứng.

"Nhớ kỹ."

Thân thể lại bị ôm lấy, thanh âm trầm thấp thì thầm bên tai.

"?" Nhớ kỹ? Nhớ kỹ cái gì? Ngô Tà đã không thể tự suy nghĩ.

"Không được nhớ nhầm."

"?" Ngô Tà vẫn không hiểu.

"Là tôi, không phải người khác."

Tiểu Ca, làm ơn mỗi lần nói chuyện đừng chỉ thêm hai chữ.

Ngô Tà ở trong lòng thầm oán thán.

Nhưng Muộn Du Bình không nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm lấy Ngô Tà.

Mặt Ngô Tà kề sát vào lồng ngực Muộn Du Bình, nghe tiếng tim hắn đập thật mạnh mẽ.

Thịch thịch...

Thanh âm có quy luật có tác dụng thôi miên hiệu quả, chỉ chốc lát sau, ý thức của Ngô Tà dần mơ hồ, dẹp tất cả nghi vấn ra sau đầu rồi rơi vào mộng đẹp.

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường bệnh, khiến cho Ngô Tà ngủ say phải tỉnh dậy.

Ngô Tà mở mắt ra, phát hiện mình thoải mái nằm trên giường, trên người là cái chăn ấm áp.

Trong phòng không có người khác.

Là mơ sao?

Ngô Tà hoảng hốt.

Chắc là mơ, cái tên Muộn Du Bình thần long kiến thủ bất kiến vĩ (1) làm sao lại xuất hiện được, còn đến đúng lúc kia, còn... còn làm cái chuyện đó.

Ngô Tà sờ sờ môi mình.

Không biết có phải ảo giác hay không, dường như môi hơi sưng.

Một cơn gió mát thoảng qua, sợi tóc lướt qua mặt Ngô Tà.

Ngô Tà quay đầu nhìn, cơn gió từ cửa sổ thổi vào, rèm cửa màu trắng bay phất phơ.

Ngô Tà nhớ rất rõ.

Tối qua cậu rõ ràng đã đóng cửa cẩn thận rồi.

- ---------------------------------

Chú thích:

(1) Thần long kiến thủ bất kiến vĩ – 神龙见首不见尾 – shén lóng jiàn shǒu bù jiàn wěi, nghĩa đen: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, dùng để chỉ người hành tung thần mật, không lộ chân tướng, hoặc là hình dung ngôn từ trừu tượng, khiến người khác khó hiểu khó nắm bắt. Câu này gần nghĩa câu: Thâm tàng bất lộ. (Nguồn: Hoasinh_Anhca)