Lòng Có Lăng Hi

Chương 20: Fan meeting 2



“Cậu không thể nằm nghỉ ngơi đàng hoàng trên giường bệnh được ư?” Hứa Chí Cường mặt lạnh như băng ngồi ở chỗ ghế lái, ánh mắt sáng quắc thông qua gương chiếu hậu quan sát biểu cảm của An Thụy Phong, thấy vẻ mặt anh thản nhiên như thường, Hứa Chí Cường căm giận nện tay lái một hồi, đập phải còi ô tô khiến xe phát ra tiếng ồn chói tai.

An Thụy Phong bị tạp âm này đánh thức, lười biếng mở mắt ra nhìn Hứa Chí Cường một cái, lại nhích nhích ra đằng sau, mơ màng nói: “Hiện tại em đang khó chịu lắm, anh đừng có nói to như thế.” Nói xong, anh tiếp tục nhắm mắt rồi nghiêng đầu tựa trên cửa sổ xe. An Thụy Phong khép hai chân lại, tay trái nâng tay phải đặt lên đầu gối, ống áo bên phải xắn đến tận khuỷu tay, trên cẳng tay quấn từng vòng từng vòng băng gạc.

Thuốc tê vừa hết, miệng vết thương đau như bị kim châm, thương tích gây ra sốt nhẹ, khiến anh khó chịu vô cùng.

Bác sĩ đề nghị anh nên tĩnh dưỡng mấy ngày, ít nhất cũng phải ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi tình hình, nhưng anh lấy cớ tiến độ quay phim không thể ngừng lại, công khai chuồn khỏi bệnh viện. Nếu không phải Hứa Chí Cường đi đưa cơm vừa vặn tóm được anh, chỉ e An Thụy Phong sẽ thật sự giấu giếm tất cả mọi người, lén lút đào tẩu từ phim trường tới thành phố Thượng Hải.

Hứa Chí Cường xưa nay đối xử với An Thụy Phong luôn là ngoài miệng nghiêm khắc, trong lòng cưng chiều, thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, hắn từ bên cạnh ghế lái lấy ra chai nước và thuốc hạ sốt, vươn tay đưa ra sau: “Uống thuốc đi.”

An Thụy Phong ngoan ngoãn nhận lấy, uống thuốc xong lại cuộn người thành một cục: “Anh Hứa, cám ơn anh.”

“Đã mệt thế này mà cậu còn nhất quyết muốn đi…” Hứa Chí Cường hung dữ trách mắng anh: “Vương Lập Lực bị gì vậy hả, lúc đánh với cậu sao không biết nặng nhẹ gì thế, nhìn coi làm cậu bị thương thành cái dạng gì rồi?”

“Không trách anh Lực được.” An Thụy Phong nói: “Khi đó anh không có mặt ở hiện trường nên không biết, lúc trên cáp treo tại em sốt ruột quá, không giữ được thăng bằng cho nên tự mình lao vào đao của anh ấy.” Nói xong anh còn nở nụ cười tự giễu: “Cũng may cảnh hôm nay anh Lực không cầm súng kíp, bằng không cánh tay này của em nhất định đã nở thành bông.”

Hứa Chí Cường lại nguýt anh một cái: “Có gì khác nhau à? Cánh tay cậu sắp bị thái thành miếng sushi cá hồi rồi, trên đường tới bệnh viện đầu đầy mồ hôi lạnh, làm mấy cô y tá nhỏ đau lòng muốn chết.”

An Thụy Phong không nói gì nữa, chẳng biết là do không có sức, hay là không muốn dây dưa tiếp vấn đề này. Hứa Chí Cường yên lặng mở cửa xe ra cho thoáng, thế nhưng cái mồm nghỉ chưa được 3 phút, hắn lại bắt đầu cằn nhằn.

—— “Xem cậu kìa, nửa tháng trước vừa nghe nói Lăng Hi muốn mở fan meeting tại Thượng Hải, là cậu mấy ngày liền đang ngủ cũng bật cười tỉnh dậy.”

—— “Lần trước đạo diễn nói chúng ta cần đóng thêm hai cảnh, cậu quay đầu liền kể lể với tôi rằng đạo diễn quá nghiêm khắc. Kết quả thì sao, mấy ngày nay cậu chủ động chạy đi tìm đạo diễn, hỏi xem mỗi ngày có thể quay thêm một cảnh không, chỉ vì muốn chiều hôm nay được rảnh!”

—— “Sáng nay cậu dậy sớm hơn cả gà, đi đến phòng hóa trang rồi thì sao, ngạc nhiên chưa, ngay cả bác gái lao công còn chưa thèm tới!”

—— “Tay bị thương, thuốc tê chưa tan hết đã chạy ra ngoài, nhỡ đâu miệng vết thương nứt ra thì làm sao? Cậu phải hiểu bản thân mình là nghệ sĩ, trên người không được phép có bất kỳ một vết thương nào!”

—— “Tôi hỏi thật, cậu rốt cuộc muốn cái gì?”

Mấy vấn đề trước đều như nước đổ đầu vịt với An Thụy Phong, anh biết thừa Hứa Chí Cường mồm miệng chua ngoa tâm đậu hũ, không để cho hắn nói thoải mái, hắn sẽ hóa thân thành Đường Tăng tụng kinh nguyên đoạn đường. Chỉ có vấn đề cuối cùng là An Thụy Phong không cách nào ngó lơ, anh ngồi thẳng người dậy, âm thanh rất nhỏ, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định chấp nhất: “Muốn thứ em thích.”

Bốn chữ, hùng hồn đanh thép, dứt khoát niêm phong miệng Hứa Chí Cường.

Đây không phải lần đầu tiên Hứa Chí Cường nghe thấy An Thụy Phong thốt ra câu này khỏi miệng, nhưng mỗi lần nghe thấy, từ sâu trong nội tâm hắn lại cuồn cuộn nỗi niềm đau đớn mang tên “cải trắng tươi nhà mình bị heo gặm”. Hứa Chí Cường có quan tâm anh thế nào cũng không phải mẹ đẻ, hơn nữa khi anh trai đưa An Thụy Phong tới Tân Quý ký hợp đồng, điều khoản trên đó rất lỏng lẻo, Hứa Chí Cường căn bản không thể dùng thân phận người đại diện của mình để yêu cầu An Thụy Phong chấm dứt nhớ thương trong lòng.

Hắn quyết định sau khi chở An Thụy Phong tới nơi cần tới xong, hắn sẽ chạy đến công viên chơi trò tông xe điện 2 tiếng liền cho sướng thân!

Đâm người này húc người kia!!!

An Thụy Phong ở trên xe mơ mơ màng màng ngủ một lúc, tới khi tỉnh lại mặt trời đã ngả về tây, anh nhìn đồng hồ, phát hiện còn chưa tới một tiếng nữa là fan meeting sẽ khai mạc. Fan meeting trạm Thượng Hải không thuê quán bar giống mấy trạm khác, mà thuê sân bóng rổ ở bên trong một trường đại học, nghe người ta đồn, có phú bà thần bí một hơi mua đứt 100 vé, nhắn lại rằng rất yêu thích Lăng Hi, muốn mang vé này làm quà cho fans của cậu. Sau khi thảo luận, công ty đại diện của Lăng Hi quyết định thay đổi sân khấu, từ quán bar có thể chứa 300 người đổi thành sân thể dục chứa được 500 người. Chẳng qua ngôi trường đại học kia nằm tọa lạc sát khu phố buôn bán tô giới, nếu như muốn tới được đó, gần như phải đi qua toàn bộ thành phố Thượng Hải.

“Còn xa lắm không anh?” An Thụy Phong sốt sắng hỏi.

Hứa Chí Cường nhẫn nhục chịu đựng mở GPS lên, liếc mắt nhìn: “Khoảng 5-6km nữa, phóng thêm một lúc là tới, tiền đề là không bị kẹt xe.”

Tiếc rằng tài xế Hứa mồm quạ đen, nói gì trúng nấy, bọn họ còn chưa lái xe vào khu buôn bán đã bị chặn lại ngay trên cầu vượt.

Có người nói phía đằng trước xảy ra một vụ nổ ống hơi nước, toàn bộ khu vực đều bị phong tỏa, tất cả xe cộ đều phải đi đường vòng. Giờ cao điểm ngày cuối tuần, có rất nhiều người đều muốn đi tới khu buôn bán, chỉ cần chạy thêm 1,5 km nữa là sẽ tới cổng khu, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều bị kẹt ở chỗ này, đông đến mức nước chảy không lọt, bốn làn đường rộng rãi chỉ trong chớp mắt đã biến thành bãi đậu xe cỡ lớn.

An Thụy Phong xưa nay chưa từng nóng nảy như bây giờ.

Anh nghiêng người về phía trước thăm dò, hỏi Hứa Chí Cường: “Còn biện pháp nào khác không anh?”

Hứa Chí Cường đưa điện thoại của mình cho anh: “Pass màn hình khóa là 1234.”

An Thụy Phong lướt mở máy.

Hứa Chí Cường: “Kéo sang trang bên hai lần, có một folder chứa app thường dùng.”

An Thụy Phong: “Em thấy rồi.”

“Mở ra.”

“Vâng.”

“Bên trong có ứng dụng gọi máy bay…”

Vẻ mặt An Thụy Phong đầy nghi hoặc: “Đào đâu ra ứng dụng này?”

“Hóa ra cậu cũng biết thế à!!” Hứa Chí Cường thông qua gương chiếu hậu lườm anh một cái: “Đại ca, cậu mở to mắt ra mà nhìn, hiện tại kẹt cứng thế này, chúng ta còn đang ở trên cầu vượt đó, tôi muốn mở cửa hóng gió còn mở không được nữa là. Trừ phi cậu gọi được một chiếc trực thăng tới, bằng không chúng ta chỉ có thể chờ ở đây thôi!”

Ngay lúc hắn đang quở trách An Thụy Phong mơ mộng hão huyền, thì chiếc xe đằng trước rung rung rồi di chuyển thêm khoảng 5m, ánh mắt Hứa Chí Cường sáng rực, khởi động xe muốn vọt lên trên, bỗng chiếc ô tô bên phải lại đột ngột chuyển hướng, nhất quyết muốn chen vào chỗ trống phía trước mặt hắn! Hứa Chí Cường bóp mạnh phanh, thế nhưng tránh không được, hai chiếc xe quẹt vào nhau, mà càng hỏng bét hơn là, chiếc xe đi phía sau không kịp hãm phanh, “rầm” một tiếng đâm vào đuôi xe hắn…

Ngon rồi, ba chiếc xe tông nhau liên hoàn, Hứa Chí Cường bị kẹp ở chính giữa đừng hòng nghĩ tới chuyện đi được.

Ba vị chủ xe đi xuống cãi nhau, Hứa Chí Cường chủ động gọi điện báo cảnh sát. Hắn hết sức vui mừng vì bữa nay hắn lái xe ô tô sẫm màu, thành thử người ta không nhìn thấy rõ người ngồi trong xe, bằng không An Thụy Phong chắc đã bị người ta vây xem như quốc bảo.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lông mày An Thụy Phong càng nhíu càng chặt, anh bất chấp vươn tay mở cửa sau, nhưng vừa hé ra được một cái khe nhỏ đã bị Hứa Chí Cường phát hiện, hắn trực tiếp đóng sập cửa vào, thậm chí còn dùng đầu gối chặn cửa ô tô, khiến cho An Thụy Phong không cách nào ra được.

“Anh Hứa!” An Thụy Phong hạ cửa sổ xe, kéo kính xuống được có chút xíu, chỉ vỏn vẹn lộ ra đôi mắt thì cả cái cửa tức thì bị che kín.

Hứa Chí Cường nhỏ giọng, sắc mặt đen kịt: “An Thụy Phong, tôi khuyên cậu đừng có phát rồ.” Hắn chỉ dòng xe cộ đông nghẹt không cách nào nhúc nhích phía sau, giọng nói lạnh te: “Cậu muốn bắt chước phim drama nhảy xuống xe đi bộ hả? Chỗ kia cách đây gần 6km đấy, cậu còn đang phát sốt nữa, nếu ngất ra giữa đường thì tính sao?”

“…” An Thụy Phong im re không nói tiếng nào.

“An Thụy Phong, cậu nhìn cho kỹ xem mình đang ở đâu! Cậu là ngôi sao đấy! Trên chiếc cầu này có tới hơn 1000 chiếc ô tô, cậu có tin cậu vừa xuống khỏi xe, chưa đầy 3 phút sau trên weibo đâu đâu cũng có video của cậu không?”

Hứa Chí Cường hít một hơi thật sâu: “Tôi giấu công ty giấu cả đạo diễn, lén lút mang cậu đi bởi nể mặt chúng ta là bạn bè. Xin cậu đừng ép tôi phải đặt cậu vào vị trí công việc, hôm nay nếu cậu cố tình muốn xuống xe, sau này chúng ta thực sự chỉ có thể giải quyết mọi việc theo cách chung.”

An Thụy Phong cắn răng, anh rất muốn tùy hứng một lần, nhưng anh hiểu rõ sự tùy hứng của mình sẽ mang đến phiền phức cho công ty và người đại diện. Về mặt lý trí anh biết nên lựa chọn thế nào mới là đúng, thế nhưng trong nội tâm, anh lại không muốn phụ lòng chờ đợi tha thiết của Lăng Hi. Một mặt là anh Hứa ca đối xử tốt với mình, một mặt là người yêu anh cố gắng theo đuổi, An Thụy Phong nhất thời rơi vào tình cảnh khó xử.

Thấy ánh mắt An Thụy Phong tràn ngập mâu thuẫn, Hứa Chí Cường hiểu rõ sự giãy giụa trong lòng anh, hắn yên lặng thở dài, lắc đầu một cái: “Nếu cậu thật sự không chọn được… vậy hãy cứ để tôi làm người xấu đi.”

Hứa Chí Cường ấn nút khóa trên chiếc điều khiển từ xa, bốn cánh cửa đồng thời bị khóa chặt, cửa sổ xe cũng kéo lên, che đi ánh mắt màu xám thâm thúy.

Mấy giây sau, từ bên trong xe truyền ra một tiếng chửi, An Thụy Phong đấm mạnh vào cửa sổ xe.

***

“Đây là chuyện không cách nào tránh khỏi mà.” Trước khai mạc 20 phút, Lăng Hi nhận được điện thoại xin lỗi của An Thụy Phong. Trong điện thoại, An Thụy Phong nói với cậu rằng cảnh quay hôm nay ở phim trường kết thúc hơi muộn, bọn họ lái xe đi đúng giờ cao điểm, anh không cách nào tới tham dự buổi fan meeting của Lăng Hi được.

Giọng nói của An Thụy Phong rất trầm, lại hơi khàn khàn, nghe có vẻ tinh thần không được tốt.

“Giọng nói của anh sao lạ vậy?” Lăng Hi nhạy cảm phát hiện ra: “Anh không khỏe chỗ nào à?”

“Đâu có, chỉ là đang nghĩ lâu rồi không gặp nhau, rõ ràng cậu đang ở Thượng Hải, nhưng tôi lại chẳng thể nghe cậu hát, cảm thấy rất tiếc nuối.” An Thụy Phong lấy lại tinh thần, nói: “Cậu có nhớ tiết mục lần trước tôi đã cắt ngang bài《ZERO》của cậu không? Tôi vẫn luôn muốn được nghe cậu hát hoàn chỉnh một lần.”

“Ừ, tôi biết.” Lăng Hi cũng cảm thấy tiếc nuối vô cùng,《ZERO》là ca khúc chủ đề trong album của cậu, trước khi tổ chức fan meeting lần này, cậu lôi kéo tất cả mọi người trong đội nhạc đệm tập đi tập lại nhiều lần, chính là vì hi vọng trong buổi fan meeting có thể hát một cách hoàn hảo nhất cho An Thụy Phong nghe.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết phải tới khi nào An Thụy Phong mới may mắn nghe được.

Hai người tán dóc thêm mấy câu, bầu không khí vẫn chẳng sinh động hơn, lần gặp mặt này không chỉ có An Thụy Phong mong chờ, mà ngay cả Lăng Hi cũng tính từng ngày trên đầu ngón tay, thế nhưng hiện tại bởi vì đột nhiên có chuyện, hết thảy đều bị lỡ hẹn.

“Tôi không thể nói chuyện tiếp được, anh Ngô thúc giục tôi rồi.” Lăng Hi lưu luyến nói, trong thâm tâm cậu vô cùng hi vọng An Thụy Phong là đang lừa mình, chỉ mong khi cậu vừa bước lên sân khấu sẽ nhìn thấy An Thụy Phong đang ngồi trên chiếc ghế VIP mà cậu dành riêng cho anh. Nhưng cậu biết, An Thụy Phong chắc chắn không bao giờ mang chuyện lỡ hẹn ra đùa.

“Ừ, cố lên nhé.”

“Tôi biết rồi.”

Hai người đều chẳng nói gì nữa, thế nhưng cũng không ai muốn cúp máy trước tiên.

Qua mấy phút, An Thụy Phong chủ động nhắc cậu: “Mau đi đi, tôi nghe được cả tiếng anh Ngô gào rít qua điện thoại kìa.”

Lúc này Lăng Hi mới lề mề cúp điện thoại.

Chờ tới khi cậu từ phòng rửa tay đi ra, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Ngô Hữu Bằng sắp đông thành đá: “Giờ nào rồi mà chú còn lén lút nói chuyện điện thoại?”

Lăng Hi nghiêng đầu qua chỗ khác, như thể một học sinh trung học bị mẹ tóm được thóp.

“Cậu ta nói gì?” Ngô Hữu Bằng không cần đoán cũng biết Lăng Hi nói chuyện với ai.

Lăng Hi nghịch nghịch dây đàn trong tay, không vui nói: “Anh ấy bảo không tới được.”

“Anh biết ngay mà, mồm miệng đàn ông chẳng bao giờ tin được.”

“…” Lăng Hi cố nén ham muốn lèm bèm cãi trả.

Cậu thấy Ngô Hữu Bằng đang cầm một khay bánh, vừa ăn vừa giáo huấn mình, trên khay có rất nhiều miếng bánh gato nho nhỏ hình vuông đủ màu đủ vị. Lăng Hi cực kỳ tò mò hỏi: “Anh Ngô, bánh đâu ra vậy anh?” Cậu vươn tay muốn chôm một miếng, lại bị Ngô Hữu Bằng vỗ bay.

“Chú phải lên sân khấu, không được ăn đồ ngọt!” Ngô Hữu Bằng lại thịt tiếp một miếng: “Vừa có hơn chục người tới đưa tiệc trà cho hậu cần, anh thấy trên đồng phục có thêu tên một nhà hàng năm sao —— chú đừng dùng loại ánh mắt ấy nhìn anh, anh không có tiền để tổ chức tiệc trà cho chú đâu —— người giao hàng nhắn là fan chú gửi, không lộ mặt nhưng có để lại tên.”

“Tên là gì?”

“Phong Lâm Tế Ngữ, chắc chắn người này chính là phú bà một hơi mua đứt 100 vé fan meeting của chú đó.”

Ánh mắt Lăng Hi sáng rực: “Chữ ‘phong’ nào vậy anh?”

Ngô Hữu Bằng nhớ lại một chút, sắc mặt bỗng chốc khó coi vô cùng: “Phong trong Lá Phong.” Hắn cảm thấy miếng bánh gato kia mắc nghẹn ở cổ, nuốt không trôi…

Có thể sử dụng chữ này, độ khả thi của việc người kia thuộc fans nhà An Thụy Phong là rất lớn. Vừa nghe thấy An Thụy Phong không đến fan meeting, Ngô Hữu Bằng tí nữa thì bắn pháo hoa ăn mừng, kết quả quanh đi quẩn lại, không ngờ vẫn chẳng tránh khỏi anh…

Ngô Hữu Bằng nào có biết, Phong Lâm Tế Ngữ không chỉ là fan ruột, fan bự của An Thụy Phong, mà nhỏ còn là phó trưởng nhóm FC Thượng Hải nữa.

10 phút sau, Lăng Hi ôm đàn guitar bước lên sân khấu trong lời giới thiệu của MC và tiếng vỗ tay của khán giả. Lần biểu diễn này tổ chức tại sân bóng rổ thuộc một trường đại học, kiến trúc hình bầu dục rất rộng rãi, sân khấu được dựng ở vị trí 1/3 hình bầu dục, khán đài ở đối diện đã chật ních người ngồi, chẳng khác nào một cánh quạt vây xung quanh Lăng Hi.

Fan meeting quy mô nhỏ, không sắp xếp số ghế, cũng không có sự khác biệt chỗ ngồi theo giá vé giống như quy định. Tất cả đều dựa vào tự giác của fans, người tới sớm thì ngồi đằng trước, xí được vị trí ngon. Cũng may fans nhà Lăng Hi đều rất hiểu chuyện, chưa bao giờ xuất hiện vụ việc đánh nhau trong sân. Lần này ghế trên khán đài khá cao, chờ tới khi tất cả mọi người tìm được chỗ ngồi yên ổn, thì đều phát hiện trên bãi đất trống đối diện sân khấu có đặt một chiếc ghế sofa lẻ loi.

Toàn trường chỉ có một chiếc duy nhất, nhưng lại không có người ngồi.

Chờ Lăng Hi hát xong tầm 5-6 ca khúc, lại bắt đầu đến tiết mục tự do đặt câu hỏi. Cậu ôm đàn guitar ngồi ở trên chiếc ghế gỗ cao cao, hai chân đung đa đung đưa.

Có fan hỏi chuyện liên quan đến chiếc sofa trống không kia.

Lăng Hi gãi gãi mặt, giơ micro lên: “Tôi có một người bạn rất thân, tuy rằng chúng tôi quen biết nhau chưa lâu, nhưng quan hệ lại tốt lắm luôn, người đó chăm sóc tôi cực kỳ chu đáo, tôi thực sự vô cùng biết ơn. Gần đây anh ấy có tới Thượng Hải đóng phim, rất vất vả, tôi bèn mời anh ấy tới buổi fan meeting của mình, bởi vì đó là người bạn vô cùng quan trọng, nên tôi đã hứa sẽ giữ cho anh ấy một chiếc ghế VIP. Mọi người thấy đó, chỗ này rộng như thế, hơn nữa anh ấy là một ngôi sao rất nổi tiếng, tôi sợ nếu xếp ngồi cùng mọi người, thì các bạn chỉ mải ngắm anh ấy mà không ngắm tôi. Vì thế nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định để anh ấy ngồi ở vị trí đối diện mình.”

Cậu chỉ chỉ chỗ ngồi trống không kia, tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng tập trung lên chiếc ghế sofa vừa thoải mái vừa hoa lệ ấy, bắt đầu tưởng tượng xem người thế nào mới có thể trở thành bạn bè của Lăng Hi, sau đó lại nghĩ tiếp, rốt cuộc là dạng bạn bè gì đáng giá để Lăng Hi chuẩn bị một chiếc ghế sofa đặc biệt.

“Có điều thật đáng tiếc, bởi vì kẹt xe nên tối nay anh ấy không đến được.” Nói tới chỗ này, Lăng Hi cúi đầu, âm thanh rất khàn, nghe không hiểu sao có chút ấm ức: “Nói thật, trong giới này, muốn tìm một người bạn chân tâm thực sự không dễ dàng, tôi rất vui vì có thể gặp được anh, tuy rằng chúng tôi cũng từng đấu khẩu, nhưng chưa bao giờ thực sự cãi nhau. Anh ấy là một đại minh tinh, nhưng chưa bao giờ làm cao, anh ấy thực sự rất dịu dàng, rất bao dung. Tôi biết trên mạng có nhiều fans gọi tôi là ‘mặt trời nhỏ tỏa năng lượng tích cực’, nếu như tôi là mặt trời nhỏ của các bạn, vậy anh ấy chính là vũ trụ của tôi.”

Chẳng mấy mà thời gian tự do đặt câu hỏi đã kết thúc, Lăng Hi nghỉ ngơi đủ rồi, lại tiếp tục ôm đàn, gảy lên một khúc nhạc dạo.

Ngô Hữu Bằng đứng dưới đài nghe toàn bộ tâm sự của Lăng Hi, chân liền mềm nhũn, hắn phải dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng vững được.

Con mình mình hiểu nhất, Ngô Hữu Bằng thề, dựa theo tình trạng gần đây của hai người bọn họ, Lăng Hi e rằng, đại khái, chắc là rất có hảo cảm với An Thụy Phong. Thế nhưng với cái chỉ số thông minh chưa tiến hóa hết của Lăng Hi, nhất định cậu đã nhận nhầm phần tình cảm mơ hồ ấy thành tình bạn, nếu như lúc này Lăng Hi có hát bài《Tình Bạn Bền Vững》thì hắn cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên đâu. (♫♪)

THẾ NHƯNG! Hiện tại đầu óc Lăng Hi còn chưa thông suốt đã có thể biến fan meeting thành buổi come out, một khi cậu thật sự thông suốt rồi, chưa biết chừng còn biến fan meeting thành lễ kết hôn luôn ấy chứ…

Hắn còn trẻ, không muốn viết giấy chứng hôn sớm thế đâu…

Ngô Hữu Bằng đứng dưới đài tự mình buồn phiền, tóc tai bị hắn cào loạn lên; Lăng Hi trên sân khấu tự dưng tắt tiếng, vốn dĩ đang hát dở bỗng nhiên im bặt, cậu không mở miệng, đàn guitar cũng ngừng lại.

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn về phía Lăng Hi, không hiểu trong hồ lô của cậu bán thuốc gì.

Lăng Hi vỗ vỗ micro, nháy mắt mấy cái: “Xin lỗi cho tôi dừng một chút. Tự dưng tôi nghĩ tới một chuyện, anh ấy tuy rằng không thể tới fan meeting của tôi, thế nhưng tôi vẫn có thể hát cho anh ấy nghe mà.”

Fans hâm mộ hỏi cậu ‘Nghe kiểu gì’.

Lăng Hi bèn dùng hành động trả lời bọn họ.

—— Cậu ở ngay dưới mắt mọi người, ngồi trên sân khấu chỉ thuộc về mình cậu, lấy điện thoại di động ra gọi cho An Thụy Phong.

Lăng Hi không bật loa ngoài, thế nhưng điện thoại cậu đặt bên tai lại rất gần micro, mọi người dường như nghe được tiếng nhạc chuông《ZERO》phát ra từ đó. Fan hâm mộ không hẹn mà cùng nín thở tập trung, ngay cả lấy hơi cũng không dám, hội trường toàn bộ yên lặng như tờ.

Điện thoại được kết nối, không đợi An Thụy Phong kịp mở miệng, Lăng Hi đã cướp lời nói trước.

“Là tôi, tôi biết anh muốn hỏi cái gì, buổi fan meeting của tôi còn chưa kết thúc, hiện tại cũng không phải lúc nghỉ giữa giờ, tôi chỉ vừa nghĩ ra, tuy rằng anh không thể đến đây, nhưng tôi vẫn có thể khiến anh nghe thấy tiếng ca của mình.” Lăng Hi không quan tâm chút nào tới việc xung quanh có những 500 fans đang vây xem: “Anh có muốn nghe《ZERO》tôi hát vì anh hay không?”

Huyết áp Ngô Hữu Bằng nháy mắt tăng vọt. Hắn cảm thấy hiện tại mình nên tìm một gian phòng nhỏ để viết sẵn giấy chứng hôn.