Lòng Có Lăng Hi

Chương 22: Vị bạc hà



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Thụy Phong nhìn chăm chú vào đôi mắt Lăng Hi, quan sát toàn bộ thay đổi biểu cảm trên gương mặt cậu, vừa trông thấy Lăng Hi đỏ mặt, trong lòng anh trấn định hơn rất nhiều —— kỳ thực ban nãy anh muốn trực tiếp hôn môi cậu, nhưng lại hơi chút do dự, lo lắng sẽ dọa sợ đối phương, cuối cùng vị trí anh chọn hôn xuống là gò má gần bên môi.

Vị trí này vô cùng ám muội, lùi một bước là bạn bè, tiến một bước là tình nhân.

Sau khi hôn xong, trong lòng anh rất thấp thỏm, sợ rằng Lăng Hi sẽ coi đó là tượng trưng của tình bạn —— “Người nước ngoài có nghi thức hôn xã giao, anh là con lai về nước phát triển sự nghiệp nên cũng có thói quen này à?” Xem đi, anh còn giúp cậu tìm trước cả lý do luôn rồi.

Nhưng cũng may, Lăng Hi đỏ mặt.

Điều này cho thấy Lăng Hi căn bản không suy nghĩ tới phương hướng tình bạn.

Nghĩ tới đây, tâm tình của An Thụy Phong tốt lắm luôn, anh đưa tay sờ sờ mặt Lăng Hi, nói: “Sao nóng thế này, có thể rán được cả trứng gà.” Anh đem đổ chai nước còn dư phân nửa vào khăn tay, một lần nữa đắp lên trên mắt Lăng Hi: “Nhắm mắt lại, con ngươi vẫn còn đỏ lắm, chờ lúc nữa anh cùng em đi tới wc rửa lại cho sạch.”

Thái độ của anh vừa thân thiết tự nhiên, vừa vô cùng tùy ý, Lăng Hi nhất thời bị anh mê hoặc, cứng đờ người ngồi đó một chút cũng không dám động đậy, cậu há mồm muốn hỏi anh nụ hôn ban nãy có ý gì, nhưng lại chẳng biết nên hỏi thế nào. Bóng tối làm cảm quan của Lăng Hi tăng lên, bàn tay đang che trên mắt nóng bỏng đến mức có thể thiêu rụi CPU của cậu. Nếu như lúc này Lăng Hi còn mang món hàng công nghệ đen kia trên người, e rằng cái đuôi đã dựng thẳng tưng lên trời.

Cầm lại khăn tay, An Thụy Phong muốn kề sát vào mặt Lăng Hi lần nữa, Lăng Hi giật mình lui ra đằng sau, miệng nhanh chóng nói: “Không được không được, bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu.”

An Thụy Phong nói như đúng rồi: “Anh giúp em xoa xoa mắt thì có gì không tốt?”

Đây là lần đầu tiên Lăng Hi thấy An Thụy Phong chơi xấu, trước kia mỗi lần gặp nhau, An Thụy Phong luôn là nam thần ngọc thụ lâm phong kiểu mẫu, chỉ có lần này, anh biểu hiện ra tính xâm lược trước giờ chưa từng thấy.

An Thụy Phong của ngày hôm nay vẫn dịu dàng như xưa, chỉ là sự dịu dàng này, không cho phép chống cự.

Lăng Hi bắt lấy cánh tay anh muốn lý sự đến cùng, tóm một phát vừa vặn trúng ngay tay phải. Cánh tay phải của An Thụy Phong bị thương, trước khi vào phòng anh đã cố ý buông ống tay áo buông để che khuất băng gạc, nhưng vết thương rất đau, căn bản không chịu được sức lực của Lăng Hi, An Thụy Phong lúc này rên lên thành tiếng.

Lăng Hi cũng nhận ra xúc cảm dưới tay không đúng, trong lòng sốt ruột, mở cúc cổ tay đem ống áo vén lên, đập vào mắt chính là cánh tay phải bị quấn tầng tầng băng gạc. Thấy An Thụy Phong có vết thương, sinh vật một tuyến trình như Lăng Hi nào còn tâm trạng quan tâm đến chuyện mình bị chiếm tiện nghi, nâng cánh tay của anh lên nhìn một vòng, truy hỏi rốt cuộc làm sao lại bị thương.

(một tuyến trình: thuật ngữ trong ngành tin học, một tuyến trình là một lệnh được đưa ra bởi người dùng để thực thi một công việc nào đó trong hệ điều hành. Tóm gọn là: chỉ làm được từng công việc một lúc)

An Thụy Phong thấy không giấu nổi nữa, bèn thành thật khai ra, cuối cùng còn nói với cậu, vết thương của anh được dùng loại chỉ tự tiêu tốt nhất, bác sĩ bảo đảm rằng sau khi vết thương lành sẽ không để lại sẹo. Dù sao diễn viên đều dựa vào vẻ ngoài để kiếm cơm, nếu như cánh tay của An Thụy Phong có sẹo nhất định sẽ ảnh hưởng đến công tác sau này.

Lăng Hi lo lắng hỏi: “Anh bị thương, bác sĩ có khuyên anh phải bổ sung dinh dưỡng không?”

“Đương nhiên có chứ, vừa hay bộ phim điện ảnh của anh sắp đóng máy rồi, từ nửa tháng trước anh đã bắt đầu chậm rãi khôi phục chế độ ăn uống, chỉ là trong khoảng thời gian đợi cắt chỉ không thể nhận thêm công tác khác, vốn dĩ anh Hứa có nói trước khi tham gia đoàn phim《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》phải giúp anh nhận làm khách quý trong một chương trình gameshow, hiện tại đành bỏ lỡ vậy.”

“Anh vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi, nếu như cánh tay không khôi phục được thì làm sao bây giờ.”

An Thụy Phong nói: “Nếu như sau này anh không nhận được công tác, vậy em nuôi anh chứ sao.”

BÙM! Lăng Hi một tuyến trình bị ép tiến hành hoạt động song tuyến trình.

“Không phải câu đối đáp này trên mạng đang là trend à?” An Thụy Phong giở nụ cười tuyệt chiêu của mình ra, quyến rũ tới mức khiến tất cả các hoàng tử trong truyện cổ tích phải xếp hàng tự sát tập thể: “Em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách xinh đẹp như hoa.”

Lăng Hi nhìn đại minh tinh trước mặt, quả thực rất xứng với danh hiệu “xinh đẹp như hoa”, nghẹn đến mức đầu đầy mồ hôi, tay chân cũng không biết đặt chỗ nào mới tốt. Một lúc sau, cậu cắn răng nói: “Em, em sẽ cố gắng…”

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của An Thụy Phong, anh cứ tưởng Lăng Hi sẽ không đáp lại lời nói đùa của mình, bụng đầy xấu hổ chẳng dám ngẩng đầu, kết quả lại nghe được một câu “hứa hẹn” như thế. Đương nhiên, loại hứa hẹn tưởng thật mà đùa này căn bản không đáng tin, nhưng cứ trêu chọc mãi, chung quy một ngày nào đó sẽ từ đùa mà thành thật.

Tiếp đó hai người đều không nói gì nữa, thế nhưng bong bóng nhỏ vẫn tràn ngập xung quanh, bong bóng nhỏ vốn dĩ đang màu đỏ cam ngượng ngùng dần dần đổi thành màu phấn hồng yêu đương. Lăng Hi yên lặng buông ống tay áo của An Thụy Phong xuống, rất cẩn thận để không đụng tới vết thương của anh, sau đó nghiêm túc đem cúc áo cài lại, dáng vẻ cậu cúi thấp đầu chăm chú cài cúc thực sự trông rất ngoan ngoãn đáng yêu, An Thụy Phong chỉ nhìn thôi đã thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

“Anh…” Lăng Hi vừa ngẩng đầu muốn nói chuyện, cửa phòng hóa trang bỗng dưng bị đẩy ra.

—— Người đại diện Ngô vừa đi ra ngoài xem xét, giống hệt một vai phụ chuyên đi phá hỏng việc tốt của cặp đôi chính, lựa đúng lúc mà xuất hiện.

Chờ Ngô Hữu Bằng nhìn rõ tình huống bên trong phòng, hắn suýt bị dọa nhảy dựng.

Ở trong mắt Ngô Hữu Bằng, người vành mắt đỏ bừng là Lăng Hi, hai gò má ửng hồng là Lăng Hi, muốn nói lại thôi cũng là Lăng Hi, nắm tay người ta không muốn buông vẫn cứ là Lăng Hi!

Cảnh tượng này mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều giống hệt hiện trường Lăng Hi thổ lộ!

Trước tiên chưa kể đến việc An Thụy Phong đột nhiên từ đâu chui ra, Ngô Hữu Bằng trừng mắt nhìn Lăng Hi, trong lòng sông cuộn biển gầm: hắn mới đi ra ngoài có mười mấy phút mà thôi, sao thế giới này lại thay đổi nhanh như thế? Con chó ngố nhà mình vì cái gì tự dưng thông suốt, quyết định come out tìm kiếm chân ái rồi?

Hắn lại nhìn vẻ mặt của An Thụy Phong chốc lát, không giống Lăng Hi tâm tình gì cũng lộ ra hết trên mặt, An Thụy Phong biết che giấu suy nghĩ thật trong lòng, Ngô Hữu Bằng dò xét nửa ngày cũng chẳng nhìn ra được gì. Trong lòng Ngô Hữu Bằng rất bồn chồn, nhanh chóng quyết định: mặc kệ tình cảm giữa bọn họ đã chọc thủng tầng giấy che đậy mỏng manh kia hay chưa, lần này hắn phải làm người xấu, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, nhất định không thể để hai người này gặp nhau.

… Có điều phân đoạn diễn của bọn họ trong《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》tháng sau đã bắt đầu quay, hi vọng tới lúc đó sẽ không xảy ra thêm sự cố gì nữa.

“Uầy, Lăng Hi vừa nãy còn nói với tôi là cậu không tới, ai ngờ đến thật rồi này! Nghe bảo cậu đang quay ở phim trường bên kia, chắc vất vả lắm hả?” Ngô Hữu Bằng giả bộ khách sáo.

“Cũng tàm tạm, vất thì vất thật, có điều em cũng học hỏi được rất nhiều điều.” An Thụy Phong gật đầu: “Trước đó trên đường quá đông, từ trên cầu đi xuống chân cầu cũng mất đến 2 tiếng đồng hồ. Vốn dĩ đã hẹn sẽ tới nghe fan meeting của Lăng Hi, kết quả lại tới muộn.” Anh liếc nhìn Lăng Hi, cầm tay cậu: “Có điều ca khúc muốn nghe nhất, cuối cùng em cũng nghe được rồi.”

Ngô Hữu Bằng cảm thấy ê hết cả răng, hắn nhanh chóng đổi đề tài: “Lão Hứa đâu, sao không thấy ổng?”

“Anh Hứa chờ em ở bên ngoài, trong trường học không cho đỗ xe, với lại chút nữa anh ấy phải đưa em quay về phim trường, thế nên không xuống xe.”

… Kỳ thực là Hứa Chí Cường không muốn đi theo làm kỳ đà cản mũi đôi cẩu nam nam này.

Ngô Hữu Bằng nghe thấy thế, vội vàng nói: “Ôi ôi, ngày mai cậu còn phải đóng phim đúng không? Cậu xem hiện tại đã 11 giờ tới nơi rồi, ngồi thêm lúc nữa tôi sợ các cậu sẽ về muộn quá.”

Hắn hạ lệnh đuổi khách, An Thụy Phong đương nhiên nghe hiểu, hôm nay anh đã nhận được kinh hỉ bất ngờ, điều này khiến lòng anh cảm thấy mỹ mãn, đủ để chống đỡ sống qua một tháng. Một tháng sau, hai người bọn họ đều sẽ gia nhập đoàn phim, anh đã đánh tiếng trước với người phụ trách bên đó, tới lúc đấy anh và Lăng Hi sẽ được xếp ở chung một phòng, cùng ăn cùng ngủ, anh không tin mình còn không tóm được đuôi Lăng Hi.

Ngô Hữu Bằng nhận nhiệm vụ hộ tống An Thụy Phong ra ngoài, Lăng Hi bật dậy tính chạy theo, bị Ngô Hữu Bằng trừng mắt nhe răng, cậu đành vô cùng tủi thân ngồi xuống.

“Lăng Hi này, tháng sau gặp lại ở đoàn phim nhé.” An Thụy Phong nho nhã lễ độ vẫy tay với cậu, đem hình bóng Lăng Hi khắc sâu trong đáy mắt.

Chờ anh đi rồi, Lăng Hi ngồi trước gương giống như người mất hồn, vươn tay sờ sờ nơi vừa bị hôn. Nói là gò má, kỳ thực An Thụy Phong hôn ngay sát khóe môi, nếu di chuyển sang bên cạnh vài cm nữa, liền chạm tới đôi môi cất ra tiếng ca tươi đẹp.

Thấy xung quanh hông có ai, Lăng Hi liền vươn đầu lưỡi ra liều mạng liếm, dáng vẻ y hệt LOGO Fujiya.

Liếm xong, cậu tỏ vẻ cái gì cũng không xảy ra, thản nhiên rụt lưỡi, giấu đầu hở đuôi huýt sáo một đoạn giai điệu linh tinh.

Thế nhưng mỗi lần lấy hơi, cậu đều nghĩ —— Chà, té ra bữa nay môi An Thụy Phong có vị bạc hà.

CHÚ THÍCH

[1] Ghế dựa chân cao [2] LOGO Fujiya