Lòng Có Lăng Hi

Chương 48: Phiên Ngoại 1: NUÔI CHÓ



Lăng Hi và An Thụy Phong đã ở bên nhau được ba năm, danh tiếng của An Thụy Phong càng ngày càng lớn, thường thường quay một bộ phim sẽ mất tới mấy tháng xa nhà, còn Lăng Hi thì lại mang đế quốc trà sữa Linh Linh Hi đi ủy thác, cậu mời một chuyên viên quản lý giúp mình trông nom công ty thực phẩm, mỗi ngày đều nằm ở nhà an tâm chờ đếm tiền.

Lượng công tác chênh lệch của cả hai dẫn tới việc Lăng Hi cảm thấy cô quạnh, mỗi ngày nhìn thấy An Thụy Phong bận rộn, còn mình lại nhàn rỗi tay chân, thực sự rất tẻ nhạt.

Thế là vào một ngày tiểu biệt thắng tân hôn nào đó, Lăng Hi nói ra sự phiền não của mình, cậu muốn có một sinh vật đáng yêu, mắt to tròn, biết làm nũng để giảm bớt nỗi cô quạnh, để những khi An Thụy Phong đi công tác, thì cậu còn có thứ để chơi, à không, để bận tâm.

An Thụy Phong ôm cậu, im lặng một lúc rồi mới nói: “Tuy rằng anh thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp, nhưng nếu em muốn có bé con, anh sẽ nhờ anh Hứa giúp tụi mình tìm một công ty mang thai hộ, anh và em cùng đi lấy t*ng trùng.”

Lăng Hi nghiêm mặt nói: “… An An, trong nhà này chỉ có một người được phép ngậm đầu ti em.” =)))

An Thụy Phong: “… Thế em muốn cái gì?”

Lăng Hi: “Em muốn một con chó.”

An Thụy Phong thấy đây đúng là một biện pháp hay để giảm bớt cô đơn, Chu Lâm Lâm vẫn luôn gọi bọn họ là cẩu nam nam, nhà cửa quả thực còn thiếu một con chó. Anh trong lòng thì đồng ý, nhưng ngoài miệng vẫn nói ngược lại: “Nhưng anh muốn trong nhà này chỉ có duy nhất một sinh vật biết lắc mông với mình.”

Lăng Hi kinh hãi đến biến sắc: “Hóa ra những lúc em không thỏa mãn được anh, anh liền chạy đi chơi chó?”

An Thụy Phong vừa tức vừa buồn cười, dốc hết sức biểu diễn cho Lăng Hi biết cái gì gọi là chơi chó.

***

Sáng hôm sau An Thụy Phong vội vàng xách vali ra sân bay, hôm qua anh xin đạo diễn nghỉ một ngày, 10h tối về đến nhà, sáng nay 6h đã phải đi, hầu như một đêm không ngủ. Còn Lăng Hi lại nằm ườn trên giường đến tận 5h chiều, lề mà lề mề đứng dậy rửa mặt, vừa ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày, vừa ngồi cân nhắc xem nên đi đâu kiếm một con chó để an ủi tâm hồn cô đơn của mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu bỗng nghĩ tới một người mới lên chức cẩu ba ba – Ngô Hữu Bằng.

Trước đây Ngô Hữu Bằng là người đại diện của Lăng Hi, sau khi cậu rời khỏi làng giải trí, hắn cũng đổi nghề, chạy tới chỗ Andrew phục vụ. Danh tiếng của anh em nhà họ An càng lớn, trọng trách trên người Ngô Hữu Bằng càng nặng nề, theo lý thuyết người có tính chất công việc như hắn không thích hợp để nuôi chó, thế nhưng việc nuôi chó giống như việc tìm người yêu vậy, không biết lúc nào con vật bé nhỏ lông xù ấy sẽ nhảy bổ vào lòng bạn —— Ba tháng trước, Ngô Hữu Bằng mơ mơ hồ hồ từ trong nhà để xe nhặt được một con chó, trở thành một cẩu ba ba đần độn.

Lăng Hi hẹn gặp Ngô Hữu Bằng, nhưng công việc của hắn rất bận, không bớt ra nổi thời giờ, thế nên hắn bảo cậu đến studio tìm mình.

Lăng Hi không đi tay không, trước tiên lái xe đến Linh Linh Hi lấy 50 ly trà sữa, cậu hiện tại là người giàu xổi, đi đâu tham ban cũng vác theo một thân thơm mùi trà sữa.

Andrew về nước đã 3 năm, làm việc vừa chậm rãi vừa tỉ mỉ, điện ảnh chỉ quay 2 bộ, hiện tại đang là thời điểm tuyên truyền cho bộ thứ hai, Andrew mang theo Vương Lập Lực – diễn viên chính từng hợp tác cùng anh hai lần – đi chụp ảnh cho một tạp chí thời trang dành cho phái mạnh. Lăng Hi mang rất nhiều trà sữa, ai trong studio cũng có phần, biên tập phụ trách tạp chí sảng khoái cho mọi người nghỉ ngơi giữa giờ, uống xong ly trà sữa rồi hẵng tiếp tục công việc.

Ngô Hữu Bằng có tình yêu cuồng nhiệt với bé cún nhà mình, trong điện thoại 10 bức ảnh thì có đến 8 bức là chụp chó con bán manh, người hành tinh gâu gâu với cái đầu tròn xoe, mở to đôi mắt ngập nước nhìn vào màn hình, cho dù có là kẻ cứng rắn máu lạnh đến mấy, nhìn thấy ánh mắt này xong cũng phải nhũn dần. Lăng Hi tới đây để học hỏi Ngô Hữu Bằng về kinh nghiệm nuôi chó, kết quả bị hắn ép thưởng thức video pet cưng nhà mình đến 10 phút đồng hồ.

Xem xong đống video và hình ảnh trong điện thoại, vẻ mặt của Ngô Hữu Bằng bỗng nhiên lộ vẻ âu sầu: “Ôi, chú đừng để vẻ ngoài moe của nó lừa tình, kỳ thực dạy bảo phiền muốn chết. Hôm nay thì cắn sofa, ngày mai thì đái ra nhà, nó ngốc lắm, dạy kiểu gì cũng không xong… Chó nhà người ta biết chắp tay, biết bắt tay, biết cả ngậm dép, còn con chó ngố nhà anh, không chạy đi ăn shit coi như tốt lắm rồi.”

Lăng Hi nghe xong mà đau lòng: “Nuôi một con chó như thế, chắc anh mệt lắm nhỉ?”

Ngô Hữu Bằng liếc cậu một cái: “Vẫn ổn, không mệt như lúc nuôi chú.” có con đẻ con ghẻ ra rìa =)))

Lăng Hi: “…”

Andrew ngồi xuống ghế sofa, hỏi Lăng Hi bữa nay vì sao lại nhớ tới đây tham ban.

Lăng Hi nói: “Em muốn nuôi chó, nhưng xung quanh chẳng ai có kinh nghiệm. Anh Ngô gần đây nuôi một nhóc, thế nên em tới để học hỏi chút ít kinh nghiệm.”

Andrew rất tán thành: “Nuôi chó được đấy, chó giống em, tính cách hoạt bát lại yêu gia đình. Em muốn nuôi giống gì?”

Lăng Hi nói mình chưa nghĩ ra.

Andrew: “Hay là nuôi Corgi đi, giống này mấy năm nay rất được yêu thích, vừa ngốc lại vừa đáng yêu.”

Vương Lập Lực đang uống trà sữa đi ngang qua, mặt đầy kinh ngạc: “Đây là giống chó ngoại gì vậy, tên sao nghe dâm thế!”

(giải thích: “Corgi đi” đọc là “kē-jī ba”, nhưng anh Lực nghe thành “kē jī-ba”, jī ba nghĩa là con ciu =)))

***

Lăng Hi có chứng sợ lựa chọn, ban đầu cậu chỉ muốn nuôi chó, nhưng đến khi tìm hiểu mới biết, nguyên lai nuôi chó lại có nhiều công đoạn đến vậy, chỉ mỗi việc chọn chủng loại mà cậu cũng nghĩ đi nghĩ lại rõ lâu.

Chọn tới chọn lui, cậu chuẩn bị nuôi một con chó săn Afghanistan. Ai đã thích giống chó này thì rất thích, cảm thấy nó cao ráo chân dài dáng đẹp; còn ai ghét nó thì lại rất ghét, cảm thấy eo nó quá nhỏ mặt nó quá dài.

Mặc kệ người khác nói ra sao, Lăng Hi vừa nhìn thấy nó là đã thích, cậu cảm thấy giống chó này có gương mặt siêu sao, dáng người tao nhã, khí chất cao quý, rất giống An Thụy Phong nhà cậu.

Thế nhưng tới lúc ra tay cậu lại do dự, nghe nói giống chó này IQ không cao, phỏng chừng mua về còn khó dạy hơn bé cún nhà Ngô Hữu Bằng.

An Thụy Phong bất đắc dĩ: “Em rốt cuộc muốn một con chó thông minh nhường nào?”

Lăng Hi nói: “Không cần quá cao, nhưng ít nhất sáng sớm có thể tự mình đi dạo, tự mình tắm rửa, tự mình thu dọn đồ chơi, còn biết lấy đồ ăn từ túi thức ăn cho chó nữa.”

An Thụy Phong: “… Chó mà thông minh thế này, anh chỉ từng thấy mỗi mình em.”

Chọn tới chọn lui, sự nghiệp nuôi chó vĩ đại của Lăng Hi đành phải bỏ lỡ, thế nhưng cũng vì lần bỏ lỡ đó, Lăng Hi lại gặp được một chú chó siêu thông minh phù hợp với kỳ vọng của mình.

—— Bốn năm trước, diễn viên cún con tiểu tổ tông mà cậu từng hợp tác trong lúc đóng《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》.

Khi nhận được điện thoại của huấn luyện viên, Lăng Hi cực kỳ ngạc nhiên. Lúc ấy trao đổi số điện thoại với các diễn viên trong đoàn, tiểu tổ tông không có điện thoại, vì vậy hết thảy đều nhờ huấn luyện viên. Chỉ có điều khi bộ phim quay xong, hai người hầu như không còn liên lạc, Lăng Hi đã quên cả tên của người ta mất rồi.

Huấn luyện viên lúng túng tự giới thiệu mình, cũng may Lăng Hi rất nhanh đã nhớ ra hắn là ai.

“Lăng tiên sinh, là thế này, tôi có nghe bạn bè trong giới nói cậu gần đây muốn nuôi chó, một con chó vừa thông minh vừa ngoan ngoãn đúng chứ? Chẳng hay cậu còn nhớ tiểu tổ tông không? Nó lớn tuổi rồi, phải về hưu, tôi nhớ cậu rất thích nó, tuy rằng nó không thể giống như năm đó nhảy qua vòng lửa, lộn nhào, nhưng nó vẫn có thể mang tới cho cậu rất nhiều niềm vui, cậu có hứng thú nhận nuôi nó không?”

Lăng Hi hơi ngạc nhiên: “Về hưu? Nó mới được bao nhiêu tuổi?”

“Qua năm tới là 10 tuổi rồi, năm ngoái nó đóng phim bị gãy chân, tĩnh dưỡng hơn nửa năm, sau khi hồi phục đã lâu không nhận được công tác. Cấp trên nói không nuôi được nó nữa, bảo tôi đi hỏi thử xem có ai đồng ý nhận nó không.” Huấn luyện viên thở dài: “Giới này lúc nào chẳng có diễn viên động vật mới debut, hơn nữa hiện nay không thịnh hành chó lai, mọi người đều thích Poodle moe hoặc Husky ngố.”

Lăng Hi nghe mà cảm thấy đau lòng, diễn viên cún cũng cần dựa vào ngoại hình để kiếm cơm, mới biến mất khỏi tầm mắt công chúng một khoảng thời gian, liền bị mấy con cún khác đẩy xuống: “Được, không thành vấn đề, lúc nào tôi có thể đến đón nó?”

“Càng nhanh càng tốt, chúng ta có thể làm thủ tục nhận nuôi ngay hôm nay.”

Nghe thấy thế, cúp máy xong Lăng Hi liền nhanh chóng lao về hướng trường học diễn viên động vật. Ở nhà cậu đã chuẩn bị sẵn thức ăn và ổ, còn thiếu mỗi việc rước cún vào ở thôi. Cậu nghĩ Ngô Hữu Bằng nói đúng, bạn vĩnh viễn không biết khi nào sẽ có một nhóc con lông xù nhảy bổ vào ngực mình.

Trường học diễn viên động vật nằm ở ngoại thành Bắc Kinh, lúc Lăng Hi chạy tới đó thì đã là buổi chiều, huấn luyện viên đang dẫn nhóm cẩu cẩu chạy vòng quanh thao trường. Cho dù nhiều năm không gặp, thế nhưng chỉ nhìn thoáng qua Lăng Hi liền nhận ra tiểu tổ tông, lưng vàng bụng trắng đuôi to lỗ tai dựng thẳng, đang chạy cuối cùng đội ngũ, không nhanh không chậm, lẫn trong một đám chó thuần chủng nhìn có vẻ không hợp bầy.

Thấy Lăng Hi đã tới, huấn luyện viên ra hiệu cho những con cún khác ngồi xuống nghỉ ngơi, dẫn tiểu tổ tông qua đấy chào hỏi cậu. Dù đã rất lâu không gặp, nhưng tiểu tổ tông vẫn nhớ mùi của Lăng Hi, Lăng Hi ngồi xổm xuống để nó ngửi ngửi ngón tay mình, giống như lần đầu tiên hai đứa gặp gỡ nhau vào bốn năm trước, tiểu tổ tông vừa trông thấy Lăng Hi đã nhảy bổ vào trong lồng ngực cậu.

Lăng Hi ôm nó đứng dậy, cảm thấy đây đúng là chú chó trong giấc mơ của mình.

“Anh nói năm ngoái nó ngã gãy chân à?” Lăng Hi thương tiếc hôn móng vuốt nhỏ của tiểu tổ tông một cái: “Tôi thấy vẫn tốt mà, vừa nãy nhìn nó chạy không có vấn đề gì hết.”

Huấn luyện viên lắc đầu: “Mặt đất bằng phẳng thì vẫn chạy được, thế nhưng nó hiện tại…” Hắn vỗ vỗ bức tường cao chừng 1m bên cạnh: “Nó hiện tại ngay cả bức tường thấp thế này cũng không nhảy qua được.”

Lăng Hi: “… Cao thế đến cả tôi cũng không nhảy qua được đâu.”

10 tuổi xem như đã là chó già, cho dù điều kiện thức ăn, chữa bệnh trong trường học đều rất tốt, thế nhưng mũi tiểu tổ tông vẫn nhạt màu hơn xưa rất nhiều, không còn đen bóng giống như ngày nhỏ. Tiểu tổ tông sau khi chấn thương thì không nhận công tác, hiện tại ngay cả quảng cáo thức ăn cho chó cũng không giành được, trường học động vật không nuôi chó thất nghiệp, vì thế cấp trên hạ lệnh, để huấn luyện viên đem tiểu tổ tông cho đi.

Lăng Hi không quan tâm đến độ hot của tiểu tổ tông, nó giống cậu, đều rời khỏi giới giải trí mới là tốt nhất, dù sao nhà bọn họ cũng đã có một đại minh tinh.

Hoàn tất thủ tục nhận nuôi, Lăng Hi ôm tiểu tổ tông chào tạm biệt huấn luyện viên. Tiểu tổ tông giống như đã biết trước mình sẽ bị đưa đi, nó yên lặng liếm liếm ngón tay của huấn luyện viên, không hề quay đầu, đi theo Lăng Hi lên xe, ngoan ngoãn ngồi trên ghế phó lái.

Lăng Hi đang muốn lái xe, tiểu tổ tông bỗng nhiên nhảy lên đùi cậu, ngậm lấy một đầu đai an toàn, ra hiệu cho cậu gài vào. Lăng Hi nhanh chóng đem cảnh này chụp lại gửi cho An Thụy Phong, rất vui vẻ nói rằng: “Sau này dù anh không ở cạnh em, cũng chẳng cần lo lắng chuyện em quên thắt đai an toàn nữa rồi.”

An Thụy Phong: “Chi bằng em ngồi ghế phụ luôn đi, anh thấy nó là một tài xế lão làng.”

***

Để chào mừng tiểu tổ tông gia nhập gia đình, Lăng Hi đặc biệt chuẩn bị cho nó một bữa tiệc ấm cúng, cậu mời tất cả bạn bè của mình đến, mỗi người đều mang cho nó một món quà nhỏ, có người tặng đồ chơi, có người tặng đồ ăn, có người tặng sữa tắm cho chó, khí thế rầm rộ như thể Lăng Hi mới sinh cho An Thụy Phong một thằng cu.

Ngô Hữu Bằng dẫn cẩu cẩu nhà hắn đến tham gia, hai nhóc con vừa gặp mà như đã quen, tiểu tổ tông khoe với người bạn mới đồ chơi và ổ chó của mình, sau đấy hai đứa vui vẻ chạy ra vườn hoa chơi cầu trượt.

Nhắc tới tiểu tổ tông là Lăng Hi khen không dứt miệng, cậu nói nó hiểu chuyện lại nghe lời, nuôi không cần tốn công gì sất.

An Thụy Phong đặt tay lên eo cậu, nghe vậy thì nhéo một cái: “Anh cũng hiểu chuyện lại biết nghe lời, sao không thấy em khen anh bao giờ?”

Lăng Hi oan ức cực kỳ: “Anh nghe lời bao giờ? Tối qua em bảo anh chậm một chút mà anh có nghe cho đâu.”

Vương Lập Lực đang uống trà bỗng phun ra ngoài, lấy cớ đi wc chuồn thẳng.

Andrew muốn theo sau chăm sóc, bị Vương Lập Lực giấu đầu hở đuôi giữ lại trên ghế sofa, Andrew ngồi trong phòng khách, rướn cổ nhìn về phía nhà vệ sinh, lo lắng Vương Lập Lực bề ngoài cường tráng thô kệch nội tâm tinh tế mong manh sẽ ở bên trong tự bạo.

Lăng Hi đã sớm nhìn ra bọn họ có một chân, thế nhưng Vương Lập Lực không thừa nhận, cậu cũng đành giả câm giả điếc, hiện tại Vương Lập Lực đã rời khỏi hiện trường, Lăng Hi rốt cuộc cũng được vui vẻ hóng hớt.

Lăng Hi: “Andrew em hỏi nè… anh với anh Lực ai trên ai dưới?”

Ngô Hữu Bằng và Hứa Chí Cường ngồi ở bên cạnh, làm bộ không thèm để ý nhưng kỳ thực đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

Andrew cười khẽ, dựa vào ghế sofa, hai chân gác lên nhau, hỏi: “Em thấy hai đứa anh ai trên ai dưới?”

Lăng Hi suy nghĩ một chút, mặt mũi Andrew còn xinh đẹp hơn cả An Thụy Phong, đẹp đến mức có tính xâm lược, tuy rằng tính tình anh thô bạo, thế nhưng thể trạng của Vương Lập Lực lại cường tráng hơn, còn cao hơn anh 1cm…

Đáp án của vấn đề này đến cả An Thụy Phong cũng không rõ ràng. An Thụy Phong soi kỹ anh giai mình một lúc lâu, thăm dò hỏi: “Em đoán anh Lực phía trên?”

Andrew nhíu mày: “Bọn anh không thường dùng tư thế cưỡi.”

Ngô Hữu Bằng ‘khụ’ một tiếng: “Tôi ra ngoài tìm chó.” Hắn thực sự không muốn ngồi chung với bầy gei này nữa, bọn họ nói cái gì thẳng nam hắn đây đều nghe không hiểu.

Lăng Hi bật thốt lên: “Thật không ngờ anh Andrew là nữ vương công!”

Mấy ngôn ngữ mạng kiểu này mọi người ngồi đây chẳng ai nghe hiểu, Hứa Chí Cường hỏi cậu ‘nữ vương công’ là cái gì.

Lăng Hi đang định giải thích, Andrew đã ngắt lời: “Này còn phải hỏi sao? Chắc chắn là đang khen tôi giống như nữ vương Elizabeth, sức khỏe dẻo dai kéo dài vận động.”

Hứa Chí Cường: “… Sao lão Ngô đi lâu thế nhỉ, tôi ra ngoài giúp hắn tìm chó.”

Cơm tối xong, mọi người nhao nhao cáo từ, An Thụy Phong ôm Lăng Hi, Lăng Hi ôm chó, đôi cẩu nam nam này đứng ở cửa tiễn khách rời đi. Cảnh này bị mọi người trêu ghẹo một hồi lâu, nói rằng nhìn kiểu gì cũng thấy bọn họ giống một đôi ba ba ngốc.

Lăng Hi hôn lỗ tai tiểu tổ tông một cái, ngồi vững trên chiếc ghế ngốc ba ba.

Chờ tiễn khách xong, An Thụy Phong ôm Lăng Hi đi tắm rửa. Tiểu tổ tông trời sinh mang thiết bị radar, thấy hai người vừa hôn hít sờ mó vừa đi về phòng tắm, nó vội vàng từ trong lồng ngực Lăng Hi nhảy xuống, chạy về ổ, còn ngoan ngoãn cuộn tròn thành một nắm, dùng đuôi bự che lại mắt cùng lỗ tai.

An Thụy Phong buồn cười, nói nhỏ bên tai Lăng Hi: “Nhìn xem, con trai chúng ta thật ngoan, biết ba mẹ muốn làm chính sự.”

“Chính sự cái gì?” Cả người cậu dính trên người An Thụy Phong, cúc áo đều bị cậu tự tay cởi bỏ, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn cùng với chi chít dấu ô mai.

An Thụy Phong đem cậu đặt trên cửa phòng tắm, vùi đầu liếm xương quai xanh của Lăng Hi: “Tỷ như… cho nó thêm một em trai?”

Lăng Hi nghe xong bỗng chốc eo và chân đều mềm nhũn, ôm cổ An Thụy Phong, hận không thể cùng anh xoắn thành một đôi dây leo.

“Trước khi cho nó thêm em trai, để em liếm liếm ‘em trai’ anh cái đã.” =)))