Long Thần Lệ

Chương 9



Quân Thập Tam bị một lực mạnh dắt đi, hồn phách cứ thế đi vào địa phủ. Đi đến trước quỷ môn quan, ngay khi hồn phách đang bị kéo vào thì Tả Cận đã đứng chắn trước mặt.

Nàng từ từ ngước mắt, thần sắc có chút hoảng hốt, ánh mắt mông lung, tựa như không nhận ra hắn là ai.

Tả Cận nhìn nàng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Năm đó, hắn cũng coi như bằng hữu của Thập Phiến, cũng vì nàng cách thế mà khổ sổ, chỉ là xưa đâu bằng nay.

Bất luận giao tình thế nào, nhưng sự tồn tại của nàng cũng khiến hắn khó mà giải quyết tình cảm của mình.

Nếu nàng không tồn tại, Vô Cữu có thể theo đuổi thần cách cao quý, không phải ngày ngày giam mình ở Thiên Trúc sơn đợi nàng chuyển thế nữa. Còn hắn, cũng không cần phải vì nàng mà tâm thần nhiễu loạn.

Nhưng nếu nàng không còn, tất cả mọi chuyện có thể vì thế mà khôi phục nguyên trạng?

Hắn rất do dự, chỉ vì tiền cược quá lớn, hậu quả khôn lường.

Thoắt nhiên, ngay lúc hắn còn đang do dự chưa quyết, nàng dường như nhớ ra điều gì, bỗng hết nhìn đông lại nhìn tây, vẻ mặt thêm phần tức giận chứ không còn trống rỗng vô cảm nữa.

“Tả Cận, sao chúng ta lại ở đây?”

Tả Cận nhìn nàng, nội tâm lại giao chiến kịch liệt.

Do ý chỉ thượng thiên, trận lũ lần này mãnh liệt hơn dự liệu. Vô Cữu sợ liên lụy đến nàng nên mới nhờ Trạm Đóa đến xem xét tình hình, hắn cũng muốn đi theo, không ngờ lại chứng kiến nàng thoát xác mà đi.

Mệnh của nàng chưa tận, hồn phách đã vào đến địa phủ. Điều này cho thấy vì có người chỉnh sửa Thiên mệnh nên mới liên lụy đến nàng. Nếu như bây giờ hắn ngăn cản, thì có ý nghĩa gì? Huống hồ, hắn cũng muốn giải thoát, không muốn bị nàng phiền nhiễu nữa.

Đang suy nghĩ thì lại thấy nàng bị một lực đạo kéo mạnh vào quỷ môn quan.

“Tả Cận?” Nàng liên tiếp quay đầu hô gọi.

Hắn nheo mắt lại, quyết tâm làm như không nghe, không thấy.

Quân Thập Tam xếp hàng theo đoàn người, thân hình cứ thế tiến về phía trước bất chấp ý chí của nàng.

Nàng nghi hoặc không thôi.

Sao lại có thể như vậy? Không phải nàng đang uống canh gừng ở huyện nha ư? Vì sao đột nhiên lại chạy đến đây? Nàng nghĩ, càng không biết đây là nơi nào.

Cực kỳ u ám, thậm chí còn lạnh lẽo, mang theo âm khí dày đặc khó mà hình dung nổi.

“…Tam sinh thạch?”

Theo đoàn người không ngừng tiến về phía trước, nàng thoáng nhìn thấy phía trước có một con sông, bên bờ sông có một khối nham thạch. Hình dạng và màu sắc quả thật giống hệt Tam sinh thạch trên núi Thiên Trúc.

Mơ hồ nhớ lại Vô Cữu từng nhắc đến với nàng, Tam sinh thạch là tảng đá linh mẫn, canh giữ bên bờ hoàng tuyền cách biệt nhân gian… Nàng có thể xác nhận nơi này không phải Thiên Trúc sơn, như vậy là, nàng đã chết?

Quân Thập Tam trừng to mắt, nhìn đoàn người trước mắt từng bước đi lên cây cầu bắc qua sông.

Nàng nghe nói, hoàng tuyền có cây cầu Nại Hà, qua cầu phải uống canh Mạnh Bà khiến người ta quên hết chuyện cũ… Cho nên, nàng thật sự đã chết?

Nàng sững sờ nhìn cây cầu trước mặt, đáy lòng tự nhiên nảy sinh kháng cự. Không, sao nàng có thể chết được?

Nếu nàng chết rồi, Vô Cữu còn phải chờ nàng bao lâu?

Muốn chạy, nhưng không cách nào cử động được. Nàng bị ép đi lên cầu, đi qua cầu, liền gặp một nữ tử đứng chắn ngay điểm kết thúc, bưng một chén canh chờ đợi.

“Uống đi.”

Quân Thập Tam trừng mắt nhìn cái chén trong tay bà, làm như trong chén có bỏ thuốc độc.

Không, nàng không uống, nàng không muốn quên Vô Cữu, không được quên hắn… Nếu quên hắn rồi, kiếp sau gặp lại nàng làm sao biết được?

Đang lúc suy nghĩ bỗng trong đầu hiện lên điều gì, dường như hồi lâu trước kia, nàng cũng đã từng nghĩ như vậy. Ngay sau đó, thân thể nàng bỗng nhiên giãy thoát khỏi sự trói buộc, quay đầu nhìn lại, chạy một mạch về phía Tam sinh thạch, bỏ mặc tiếng kinh hô vang lên phía sau.

Giờ phút này, nàng chỉ muốn xác định một việc.

Nàng chạy đến trước Tam sinh thạch, chăm chú nhìn tảng đá. Trên tảng đá khắc sâu đủ loại hình ảnh, tất cả đều là những hình ảnh tự tay nàng khắc lên Tam sinh thạch để kiếp sau mình có thể nhớ rõ, người mà nàng yêu say đắm… Nàng đưa tay khẽ chạm lên Tam sinh thạch, một dòng điện thoáng chốc theo đầu ngón tay chạy thẳng vào cơ thể nàng.

Trước mắt là một màn trống tối om óm, nàng đột nhiên nghe thấy giọng nói của chính mình đang cùng ai đối thoại…

“Làm cách nào ta có thể kết duyên với hắn?”

“Luân hồi.”

“… Phải làm sao ta và hắn mới có thể thích nhau?”

“… Ngươi không nên động tình.”

“Tại sao? Rõ ràng ta đã động tình, nếu không được phép, sao lại để ta biết yêu?”

“Ngươi muốn thế nào?”

“Xin ngài hãy cho ta cơ hội tam sinh.”

“Tam sinh?”

“Đúng vậy, Tam sinh sẽ đủ.” Một đời cầu duyên, tái thế cầu tình, tam thế không rời.

“Ngươi cho rằng bản tôn sẽ đồng ý?”

“Ta nguyện dùng mười kiếp luân hồi tẩm bổ đại địa, tinh lọc đại khí để đổi lấy ba kiếp tình duyên.”

“…”

“Ta chỉ cầu tam sinh, sau ba kiếp, tình duyên không dứt ta sẽ hóa thành tro bụi. Nhưng nếu tình duyên đã định, ta muốn cùng hắn song túc song phi.”

“Đi thôi, linh thạch.”

Quân Thập Tam bỗng dưng mở trừng mắt, nhớ ra bản thân vốn là một tảng đá lớn nằm bên bờ Vân Trì của Thiên giới, được tạo ra cùng lúc với sự tồn tại của Long Thần. Nàng trông thấy hắn liền yêu, muốn có cơ hội gặp gỡ kết duyên. Vì thế nàng muốn hạ phàm luân hồi, đặt tên cho hắn, ti tiện bắt hắn chờ đợi…

Nhưng nàng lại không ngờ, tam sinh mà nàng khẩn cầu không hề liên tục. Sau khi kết thúc kiếp đầu gặp gỡ, nàng tiếp tục luân hồi nhưng lại không được gặp hắn, làm khổ hắn phải chờ đợi suốt bảy trăm năm.

Không phải ông trời lừa nàng, mà chính nàng không chịu nói rõ ràng. Bây giờ nếu nàng chết đi, vậy phải chờ thêm mấy trăm năm nữa mới được gặp lại?

Tựa như hòa cùng nỗi bất an của nàng, bề mặt Tam sinh thạch bỗng hiện lên cảnh tượng tương lai, chỉ thấy tru lôi hạ xuống, trảm thủ hắn…

“Không!” Nàng thất thanh gào thét, toàn thân run rẩy không ngừng.

Đó là chuyện sẽ xảy ra ư?

Bị nàng làm hại sao? Bởi vì nàng cưỡng cầu tình duyên không nên có mà hại đến hắn sao?

“Hồn phách to gan, còn không mau qua cầu Nại Hà!”

Chợt nghe thấy một tiếng quát trầm đầy uy lực, Quân Thập Tam quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử dáng vẻ hung ác đáng sợ, toàn thân quan phục, ánh mắt dữ tợn nham hiểm đang nhìn nàng chằm chằm. Cảm giác thân thể lại bị dắt đi, nàng lập tức kết ấn, ẩn thân vào trong Tam sinh thạch.

Cũng ngay thời khắc đó, bên ngoài truyền ra tiếng nổ ầm ầm, có người giận hô. “Diêm La, giao thê tử của bản quân ra đây!”

“Vô Cữu!” Nàng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh liền nhìn thấy hắn, phía sau còn có Tả Cận đi theo.

Nàng đột nhiên hiểu được, Tả Cận chán ghét nàng, là vì rất có khả năng nàng sẽ hại chết Vô Cữu… Cho nên, nàng không thể nhất quyết ở bên Vô Cữu nữa?

“Long Quân to gan, dám đá văng quỷ môn, đến địa phủ của bổn vương đòi người.” Nam tử thoắt động thân hình, vừa vặn chắn ngang trước mặt Vô Cữu.

“Đó cũng bởi vì các ngươi đã bắt nhầm hồn, Diêm La, giao trả thê tử cho bản quân.” Mắt hắn ánh lên hàn khí đáng sợ.

Vừa nghe Trạm Đóa thông báo, hắn lập tức tìm đến, lại nghe Tả Cận nói hồn phách của nàng đã bị hút vào trong địa phủ.

“Long Quân cưới vợ khi nào vậy, sao không mời bổn vương đến chúc mừng?” Trên mặt Diêm la giống như đã kết một tầng băng mỏng, cười đến lạnh lùng.

“Quân Thập Tam, giao trả nàng ra đây.” Vô Cữu không nhiều lời, tức giận quát.

“Quân Thập Tam?” Diêm La khẽ nhướng hàng mày rậm, khẽ gọi. “Phán quan!”

“Có tiểu nhân.” Phán quan không biết từ đâu hiện thân, dâng lên sổ sinh tử.

Diêm la đưa tay tiếp nhận, lập tức lật dở đến một trang rồi đưa cho hắn. “Thủ hạ của bổn vương không có bắt sai hồn, quả thật mệnh nàng ấy đã tận.”

Vô Cữu nheo mắt, không thèm nhìn đã đẩy sổ sinh tử về. “Không thể nào, Tế chủ Quân gia phúc thọ đều qua bảy mươi tuổi. Quân Thập Tam năm nay chưa đầy hai mươi, nàng không thể nào tuyệt mệnh!”

“Muốn trách bổn vương sao?” Diêm La hừ lạnh một tiếng. “Là do ngươi hành sự bất lực, người đáng chết lại không chết, làm trái Thiên mệnh, đương nhiên toàn bộ đều phải thay đổi.”

Tính thử xem, lẽ ra phải bắt hơn một ngàn mạng người, nhưng trên thực tế chỉ có mấy trăm hồn phách báo danh, cách biệt quá lớn.

“Cho dù thế nào, cũng không nên lấy mạng nàng bù vào!”

“Sổ sinh tử do cấp trên quyết định điền tên, ngươi đi mà nói lý.” Diêm La lia mắt, ý bảo phán quan nhận lấy sổ sinh tử cất đi.

Nhưng khi phán quan nhận lại sổ, mới giật mình thấy có điều không đúng, nhỏ giọng nói. “Đương gia, là Quân Thập Nhị, không phải Quân Thập Tam, bắt sai hồn rồi.”

Diêm la giật mình quay đầu, nhìn chằm chằm vào sổ sinh tử, lập tức cắn chặt răng. “Bất kể là ai, dù sao nàng cũng đã vào địa phủ, không lý nào lại trở về thế gian.”

“Ngươi bắt sai hồn, còn dám cố gắng chống chế?” Vô Cữu hai tay nắm chặt thành quyền. “Diêm La, nếu ta trình báo lên trên, ngươi chịu không hết tội đâu!”

Nàng không thể trở lại thế gian?

Cứ vậy bắt hắn phải đợi đến kiếp thứ ba hay sao? Chẳng lẽ Thập Phiến đã đoán biết tương lai? Cho dù hắn có dùng đủ thủ đoạn cũng không có cách nào khiến tình duyên của bọn họ viên mãn trước thời hạn.

“To gan! Ngươi tiết lộ Thiên cơ, làm trái Thiên mệnh, việc này nếu trình lên, người chịu không hết tội là ngươi mới đúng. Ngươi còn không mau quay về bổ cứu, còn dám ở chỗ ta làm loạn!”

“Làm loạn?” Vô Cữu cúi đầu cười, rồi càng ngày càng cười to như điên. “Cho ngươi mở mang tầm mắt, thế nào là làm loạn!”

Hắn vung tay lên, dẫn nước từ bốn phương tám hướng tiến vào địa phủ. Chỉ trong nháy mắt, nước Vong Xuyên dâng cao, hồn phách bị nước lớn cuốn trôi thất linh bát lạc

“Vô Cữu!” Tả Cận muốn ngăn cản, ngược lại bị khí kình của hắn bức lui vào trong góc.

Y hoàn hồn, nhìn Vô Cữu đã điên cuồng không thể khống chế, bắt đầu hoài nghi có phải mình đã làm sai rồi không.

“Ngươi dám dâng nước làm ngập địa phủ!” Diêm La có chút chật vật nhảy lên chỗ cao.

“Không, là nhấn chìm địa phủ!” Con ngươi u sắc ở trong bóng tối toát lên vẻ yêu mị khác thường. Trong nháy mắt, đại thủy đã ngập quá đỉnh đầu Vô Cữu. Nhưng hắn ở trong nước lại thản nhiên tự đắc, giương mắt xem xét đám hồn phách không chỗ dung thân.

Cầu Nại Hà sắp bị nước lũ chảy xiết phá gãy, đại thủy cuồn cuộn kéo thẳng đến điện Diêm La, ngay cả cột đá to lớn cũng lung lay sắp đổ. Toàn bộ địa phủ không ngừng chấn động đổ vỡ.

Quân Thập Tam ẩn thân trong Tam sinh thạch cũng lắc lư theo dòng nước, lặng lẽ nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.

Muốn tốt cho hắn, có phải nàng nên từ biệt tại đây hay không?

“Dừng tay cho ta, dừng tay!” Diêm La hô.

“Trả lại thê tử cho bản quân!”

“Phá hủy địa phủ, ngươi tội càng thêm tội!”

“Ngươi cho rằng bản quân sẽ để ý?” Hắn cười hoang dại.

Không có nàng, đắc tội lớn thì đã thế nào!

Năm ấy, Thập Phiến chết đi, trái tim hắn dường như cũng đã chết theo rồi. Những năm tháng không có nàng, hắn sống không bằng chết. Chỉ vì hẹn ước gặp lại, hắn cắn răng chờ đợi. Ngày tháng trôi đi lại tựa như vô cùng vô tận, dường như muốn ép người ta đến phát điên, mãi cho đến khi hắn gặp lại nàng.

Hết thảy đều trở nên tốt đẹp, nàng yêu thương hắn… Nàng yêu hắn, thậm chí còn hiến dâng cho hắn. Đối với một vu nữ mà nói, điều đó đòi hỏi rất nhiều dũng khí. Có thể thấy được nàng đã yêu hắn đậm sâu thế nào…

Hắn cho rằng, sự chờ đợi của mình thật đáng giá, không ngờ mới đảo mắt, nàng đã mất mạng.

Duyên kiếp thứ hai, hắn phải đợi bảy trăm năm, muốn hắn chờ đến duyên kiếp thứ ba ư… Bắt hắn chờ thêm bao lâu nữa?

Hắn không đợi!

“Oanh” một tiếng, hầm ngục bên dưới phát ra tiếng nổ lớn, mặt đất bắt đầu rạn nứt, một bóng đen thoát ra, lắc mình lẻn vào trong người Tả Cận. Nhưng y không hề phát hiện, vẫn đang nghĩ cách ngăn cản Vô Cữu.

“Vô Cữu, ngươi bình tĩnh lại đi!”

“Cút ngay!” Hắn phất tay một cái, Tả Cận bị đẩy lui ra khỏi quỷ môn quan.

Hắn đã quyết tâm, cho dù chỉ còn hồn phách cũng được, hắn muốn gặp nàng, hắn muốn gặp nàng!

Hắn nhắm mắt lại, tìm kiếm hồn phách của nàng, nhưng tìm mãi trong bóng tối vẫn không tìm thấy chút hình bóng nào, không thấy vẻ mặt hoạt bát của nàng, không có bộ dáng làm nũng làm xấu, không có… cái gì cũng không có…

Quân Thập Tam không nói nên lời. Không thể ngờ vào đúng lúc nàng đang do dự, hắn lại muốn phá hủy địa phủ… Nàng rốt cuộc phải làm sao đây?

Rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng đây?

“Long Quân, mau dừng tay, Diêm La điện của bổn vương sắp sập rồi!” Diêm La gào thét.

“Trả nàng lại cho ta!” Hắn giương mắt gào thét, ánh mắt đỏ như máu. “Thập Tam, hòn đá nhỏ của ta! Trở về, trở về bên ta!”

Hắn không thể chấp nhận trái tim lại bị bung xé thêm một lần nữa! Hắn không thể chấp nhận, không thể!

Bỗng nhiên, Quân Thập Tam quản chế phát ra ngôn linh, tiếng gọi phát ra từ trong lồng ngực: “Vô Cữu!”

Đặt tên lập ước, mặc kệ hắn đang ở đâu, chỉ cần nàng gọi tên, hắn đều sẽ đến bên cạnh nàng.

Thân hình Vô Cữu chớp lên một cái, nháy mắt đã tiến vào trong một kết giới.

“Thập Tam?”

“Vô Cữu.” Nhìn hắn, nàng vui buồn lẫn lộn.

Làm sao bây giờ? Nàng đã làm rối loạn vận mệnh của hắn, bây giờ nàng phải làm gì để bù đắp đây?

Thần sắc Vô Cữu điên cuồng, không thể tin nổi mà ôm chặt lấy nàng, hoài nghi bản thân đã phát điên, nhập ma rồi.

Nhưng nàng vô cùng chân thật, hơi thở của nàng vẫn còn… vẫn còn…

“Chúng ta đi thôi!” Hắn quát khẽ, lôi kéo nàng biến trở về nhân gian.

“Này! Phải rút nước đi đã chứ, Long Quân!” Diêm La hổn hển mắng to. “Bổn Vương ghi hận ngươi, bổn vương sẽ báo lên cấp trên trừng trị các ngươi!”

Quân Thập Nhị sai Tứ Hỷ đi cầu cứu, Lục Kính Hòa biết tin lập tức mời đại phu nổi tiếng nhất thành đến xem mạch cho nàng. Nhưng cuối cùng lúc đến nơi thì trời cũng đã tối muộn.

Đại phu kết luận, Quân Thập Tam trúng độc mà chết.

Có thể suy ra, vấn đề là ở canh gừng.

“Sao lại xảy ra chuyện này được? Thập Nhị, muội nói xem, có phải do muội làm hay không?” Quân Thập Nhất tức giận mắng, ánh mắt dữ tợn, hoàn toàn không còn dáng vẻ nho nhã bình thường.

“Ta? Huynh đang nói linh tinh gì thế? Người mang canh gừng đến là huynh!” Quân Thập Nhị trách mắng.

“Canh gừng là Lục…” Thoáng nhìn thấy Lục Kính Hòa đi tới, hắn đau khổ quát. “Lục Thái thú, Quân gia Tế chủ đã chết, ông phải xử lý thế nào đây?”

“Bản quan?” Lục Thái thú kinh ngạc. “Bản quan cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện thế này? Bản quan chỉ có ý tốt nên mới chuẩn bị cho mỗi người một chén canh gừng. Hơn nữa, mọi người uống xong đều bình thường cả, riêng chỉ có mình nàng ấy…”

“Rõ ràng Lục Thái thú muốn báo thù thay cho Ngũ hoàng tử nên mới làm như vậy!” Quân Thập Nhất quắc mắt nhìn ông.

“Chuyện Ngũ hoàng tử là gieo gió gặt bão, bản quan vì sao lại phải vì hổ làm trành?”

“Nhưng Tế chủ đã chết, chẳng lẽ Lục Thái thú không cần giải thích?”

Ba người vì muốn làm rõ ai đã hại chết Quân Thập Tam mà ầm ỹ như cái chợ. Còn Quân Thập Tam vẫn nằm trên sàn đại sảnh, Trạm Đóa vẫn đang ngồi xuất hồn dưỡng thần bên cạnh.

Bát Vân thì ôm lấy nàng khóc lóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột. “Người đã chết rồi, truy tìm ai đã giết thì có ích lợi gì nữa? Có bản lĩnh thì cứu Tế chủ sống lại đi!” Cô mắng. “Tế chủ còn trẻ như vậy, nàng tốt bụng như vậy, rốt cuộc là ai lại to gan độc ác, hạ sát thủ như thế… Tế chủ, đừng chết mà, Bát Vân còn muốn nghe cô gọi một tiếng Bát Vân tỷ tỷ…”

Ba người không hẹn mà cùng nhìn cô, đang muốn mắng cô vô lễ thì Quân Thập Nhị nhanh mắt nhìn thấy hai tay đang thả lỏng hai bên sườn của Quân Thập Tam khẽ nhúc nhích.

Cùng thời khắc đó, Trạm Đóa mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú khẽ mang ý cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

“Thập Tam?” Quân Thập Nhị thấp giọng gọi, liền thấy ngón tay nàng cử động. “Còn sống!” Bước nhanh đi đến, cô ngồi quỳ gối bên cạnh nàng, khẽ chạm vào cần cổ xem mạch, phát giác có mạch đập liền liên thanh gọi, vừa gọi vừa vỗ nhẹ vào mặt nàng.

“Thập Tam, mau tỉnh, tỉnh lại đi!”

Bát Vân kinh ngạc nhìn cô, ngay cả Quân Thập Nhất và Lục Kính Hòa cũng đều cảm thấy việc cô đang làm thật quá mức quỷ dị mà ngớ ra, đến khi nghe thấy Trạm Đóa cười hô. “Vô Cữu, về rồi à?”

Vô Cữu từ ngoài bước vào, sau khi nhìn hắn một cái liền liếc mắt nhìn về phía Quân Thập Tam một chút. Quân Thập Nhị kêu gọi một hồi thì thấy hàng lông mi dài của Quân Thập Tam khẽ run rẩy.

“Tỉnh rồi…”

Quân Thập Tam từ từ mở mắt ra, thoáng nhìn thấy Bát Vân hai mắt đẫm lệ, còn Quân Thập Nhị vẻ mặt vốn rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc nay lại kích động đến rơi nước mắt.

“Ta tỉnh rồi.” Nàng chua xót cười.

Quân Thập Nhất cùng Lục Kính Hòa đứng cách đó không xa, cơ hồ trợn trừng hai mắt, không thể tin được một người một khắc trước còn không thở tim không đập, mà nay lại đột ngột cải tử hồi sinh.

Vô Cữu khoanh tay trước ngực, chăm chú quan sát phản ứng của hai người kia, sau đó chuyển tầm mắt về phía Quân Thập Tam, xác định nàng đã tỉnh lại khỏe mạnh, bỗng phát hiện trên người nàng có thêm một tấm ngoại bào.

“Áo choàng này của ai vậy?” Hắn ngồi xổm xuống, kéo lấy ngoại bào trên người nàng.

Quân Thập Nhị nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu hắn hỏi như vậy là có ý gì.

“Lúc đó cứ bị rét run, nên ta đã mượn của Thập Nhị tỷ.” Quân Thập Tam trả lời.

Nàng biết, hắn đã phát hiện ra nguyên nhân quỷ sai bắt lầm hồn nàng. Ngẫm lại cũng vừa khéo, áo choàng này mang theo hơi thở của Thập Nhị tỷ, khó trách quỷ sai bắt lầm.

“Thật ư?” Hắn nhìn về phía Quân Thập Nhị, nheo mắt dò xét, lại mang theo hàn oán làm người ta muốn phát run.

“Không phải ta, ta không có lý nào lại sát hại Thập Tam.” Quân Thập Nhị khổ tâm nói.

“Nếu vậy, chính là hai người?” Ánh mắt sắc lạnh chuyển hướng về phía Lục Kính Hòa và Quân Thập Nhất.

Quân Thập Tam thấy thế, muốn bò dậy ngăn cản hắn, lúc này mới phát hiện toàn thân lúc lạnh lúc nóng, cảm giác lại lạnh lẽo không thôi, giống như không còn chút hơi sức.

“Vô Cữu…”

Hắn nheo mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng bất thường của nàng, dơ tay xem xét hai bên má, chợt phát hiện nàng đang phát sốt, lại khám xuống cổ, nhiệt độ quả thực giống như muốn bốc cháy đến nơi.

“Này…”

“Đừng khẩn trương, Ngươi không thấy nàng toàn thân ướt sũng, sau lại bị nhận định là đã chết nên để mặc nằm trên nền đất tiếp tục chịu lạnh. Không phát sốt mới là lạ đó.” Trạm Đóa ngáp một cái, giải thích.

“Cứ đưa Tế chủ về Quân gia trước, ta sẽ lập tức tìm đại phu đến.” Quân Thập Nhất quyết định thật nhanh, dứt lời liền xoay người rời đi.

Vô Cữu theo dõi bóng lưng hắn, lại nhìn Quân Thập Tam đang sắp mất đi ý thức, suy nghĩ một lúc liền quyết định đưa nàng về Quân gia rồi tính tiếp.

Trong Tử Vi các, những quả tùng nổ trong đống lửa kêu lách tách, phát ra hơi ấm tỏa khắp căn phòng, đồng thời tỏa ra mùi hương đặc trưng, khiến cho Quân Thập Tam cảm thấy thoải mái rất nhiều.

“Vô Cữu, chàng vẫn còn nhớ ta rất thích hương vị của quả tùng.” Nằm trên giường, nàng vừa tỉnh đã lẩm bẩm nói.

Vô Cữu ngồi bên cạnh giường không khỏi ngẩn ra, quan sát nàng, lại không nói gì.

“Sao vậy?” Nàng không hiểu.

“Thập Tam, nàng nhớ lại rồi ư?”

Trạm Đóa ngồi bên cạnh bàn cắn hạt dưa, tay cầm bầu rượu, tai lại vẩn lên nghe ngóng cuộc đối thoại bên giường.

Thích quả tùng là Thập Phiến nha, việc này ngay cả y cũng biết.

Quân Thập Tam sửng sốt, lập tức giả ngu. “Nhớ lại cái gì chứ? Ta không hiểu chàng muốn nói gì.”

Nàng không muốn Vô Cữu phát hiện ra nàng đã nhớ lại chuyện kiếp trước, thậm chí còn nhìn thấy tương lai… Nàng rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thay đổi cái chết của hắn?

“Ồ?” Trạm Đóa hắc hắc cười, ngồi xuống cạnh chân giường. “Cho dù nghe không hiểu, cũng không quan trọng.”

Vô Cữu trừng mắt nhìn người bạn lắm điều, lại khẽ vuốt trán nàng. “Thay vì để ý chuyện này, tốt hơn nên tìm ra hung thủ hãm hại nàng.”

“…Có cái gì phải tìm?” Nàng nhắm mắt, không muốn truy cứu. “Chẳng phải Diêm La đã nhận là bắt sai hồn, người phải chết là Thập Nhị tỷ rồi sao. Đã vậy thì chuyện này không liên quan gì đến ta, kết thúc ở đây thôi.”

“Bỏ đi?” Vô Cữu hoàn toàn không có ý này. “Nàng cho rằng Quân Thập Nhị có thù oán với ai sao?”

Quân Thập Tam nhíu mày, không muốn trả lời câu hỏi của hắn.

Trong lòng hắn biết rõ chuyện này không hề đơn giản, nhưng nàng lại không muốn hắn can dự vào.

“Có người muốn lấy mạng của cô ta, nàng không thấy kỳ lạ sao? Hơn nữa, với cá tính của cô ta, sao có thể chỉ vì nàng mới mở lời đã đồng ý cho nàng mượn ngoại bào?” Hắn từng nghe nói ở Quân gia, quan hệ giữa nàng và Quân Thập Nhị không được tốt, ít khi nói chuyện với nhau. Cứ cho rằng Quân Thập Nhị đã từng giúp nàng bôi thuốc, nhưng mấy chuyện xã giao ngoài mặt kiểu này, ai mà chẳng làm được.

Quân Thập Nhất và Quân Thập Nhị đều là người có tư chất để làm Tế chủ. Nếu nói Quân Thập Nhị đoán biết thiên thọ của mình sắp tận, mới cho Quân Thập Tam mượn y bào để tránh tai kiếp, cũng không phải không có khả năng.

Loại vu thuật Quá hồn đại tử này, tin chắc trong sách cổ Quân gia cũng có ghi lại.

“… Vô Cữu, chàng không cần suy nghĩ nữa, ta không sao là tốt rồi.”

“Vì sao nàng không muốn truy cứu đến cùng? Nàng cho rằng mọi chuyện cứ thế mà kết thúc ư?” Hắn quắc mắt, thô bạo gằn giọng.

Quân Thập Tam mím môi, bất đắc dĩ nói. “Ta không muốn truy cứu nữa, vì truy cứu cũng nào có ích gì. Không bằng, làm như không có chuyện gì, khôi phục lại cuộc sống bình thường trước kia không phải tốt hơn sao?”

Vô Cữu trừng mắt nhìn nàng, dường như có ý trách nàng không hiểu được ưu phiền của hắn.

Sổ thiên mệnh đã vì trận lũ lụt này mà thay đổi, cũng thay đổi không ít vận mệnh của bao người. Sự thay đổi cứ dây dưa kết nối chằng chịt như một cái mạng nhện, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả hắn cũng không có cách nào xác định được tuổi thọ của nàng có thể kéo dài bao lâu.

Hắn sợ, mình sẽ bất tri bất giác mà đánh mất nàng.

Không phải lần nào hắn cũng có thể vượt qua.

“Nhưng mà, chàng có cần phải quay về trước không?” Quân Thập Tam hỏi, nàng nhớ Diêm La vương đã cảnh báo rồi, e rằng chuyện tiết lộ thiên cơ và cả chuyện đại náo địa phủ nữa, hắn thật sự sẽ bị trọng phạt.

Nàng ở trong Tam sinh thạch nhìn thấy… là tru lôi. Đó là hình phạt dành cho những vị thần tiên đã vi phạm thiên luật. Một khi tru lôi giáng xuống, sẽ hồn bay phách tán.

“Nàng, đuổi ta?” Vô Cữu nheo mắt.

“Không phải, là ta lo lắng cho chàng mà.” Nàng vội la lên, nhìn về phía Trạm Đóa.

Trạm Đóa biết ý nhăn nhăn mặt, khoát tay qua vai hắn. “Cũng đúng, về xem tình hình trước đã, đừng để Thập Tam lo lắng, làm sao mà dưỡng bệnh?”

Vô Cữu nhìn nàng một lúc, thở dài. “Ta đi một lát sẽ về.”

“Dạ.” Ít nhất bây giờ hắn về, cho dù thật sự chịu phạt, chắc cũng có thể vớt vát được phần nào.

Vừa ra khỏi cửa phòng, thấy Vô Cữu cứ ngoái nhìn vào trong phòng như thể không yên lòng, Trạm Đóa có chút tức giận.

“Ta nói này Vô Cữu, Huynh rốt cuộc đang sợ điều gì vậy?”

“… Nàng có tâm tư khác.”

“Chuyện gì?”

“Ta không thể xác định được, nhưng khẳng định là nàng đã nhớ lại kiếp trước, cho nên mới đuổi ta đi.” Hắn sợ hồn phách của nàng sau khi xuống Hoàng tuyền sẽ nhớ lại một ít chuyện cũ.

Hắn không muốn nàng nhớ lại, nhớ lại kiếp trước nàng đã từng không yêu hắn…

“Nếu nàng đã nhớ lại, sau này sẽ không ghen tỵ với Thập Phiến nữa, không phải rất tốt sao?”

“Không, nếu nàng nhớ lại, nàng sẽ thay đổi.” Chuyện xấu không thể kháng cự, không thể đoán trước nên cứ làm cho hắn lo sợ bất an.

Trạm Đóa vỗ vai hắn an ủi. “Yên tâm đi, mặc kệ kiếp trước thế nào, quan trọng là kiếp này nàng ấy yêu huynh, vậy là đủ rồi.”

“Đủ?” Vô Cữu tự hỏi, hắn không nắm chắc.

“Thay vì lo lắng chuyện nay, Huynh nên lo lắng cho mình trước đã.” Giọng nói âm lạnh vang lên.

Trạm Đóa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tả Cận lạnh lùng đi đến. “Sao vậy?”

“Hắn không kể ngươi nghe à?” Tả Cận lạnh nhạt nói.

“Nói cái gì?” Trạm Đóa hết nhìn hắn lại nhìn Vô Cữu. “Phải rồi, huynh chưa nói ta nghe, làm sao huynh đưa hồn Thập Tam trở về được vậy.”

“Hắn đã làm ngập địa phủ, hủy luôn điện Diêm La và Quỷ môn quan!”

Trạm Đóa chớp mắt mấy cái, đẩy đẩy vai Vô Cữu. “Huynh làm thật hả, đủ độc.”

“Độc? Phải, hắn đủ độc, bây giờ Diêm La đã đến kể tội với cấp trên rồi, ngươi chờ mà xem.”

Vô Cữu thờ ơ, căn bản vốn không thèm để tâm đến lời cảnh cáo của Tả Cận. “Là hắn tự mình bắt sai hồn lại còn không biết nhận sai, trách ai chứ?”

“Trách ai? Ngươi vì một nữ nhân mà đại náo địa phủ. Ngươi thật sự cho rằng cấp trên sẽ không truy cứu chuyện này.”

Vô Cữu trừng mắt lạnh. “Thập Tam không chỉ là một nữ nhân.”

“Ngươi! Quả thật là gian ngoan mất linh!” Tả Cận cả giận. “Ngươi rốt cuộc có biết tính nghiêm trọng của việc này hay không?”

“Thì đã sao? Ta sẽ gánh vác!”

Trạm Đóa thấy hai người càng ngày càng to tiếng, dứt khoát mở kết giới, để cho bọn họ cãi mắng cho đã nghiền.

“Ngươi gánh vác nổi sao?” Tả Cận khổ tâm thấp giọng. “Ngươi có biết rằng để xảy ra chuyện lũ lụt không cướp đủ mạng người, làm rối loạn thiên mệnh, lại còn đại náo địa phủ. Từng đấy tội nếu đem ra trách phạt, ngày cả thần cách ngươi cũng không còn, còn chờ nàng được xét thưởng lên tiên làm cái gì nữa?”

Vô Cữu cúi đầu hạ mắt, trầm giọng nói. “Chuyện này ta đương nhiên biết chuyện bẩm báo.”

“Bẩm báo thế nào? Nói ngươi bởi vì một nữ nhân mà mê muội đầu óc, bởi vì nàng mà tiết lộ thiên cơ, khiến cho dân chúng Hàng Châu tránh được tai kiếp?” Tả Cận cười chế giễu. “Nói đi nói lại, tất cả đều chỉ vì nàng!”

“Ta không hề tiết lộ thiên cơ!”

“Ngươi không tiết lộ thiên cơ, dân chúng Nam Thành Hàng Châu không phải vì được Quân gia chỉ điểm mà toàn gia chạy nạn? Ngươi đừng quên, ngay cả Quân Thập Tam cũng đã ở trong huyện nha đợi lệnh, thậm chí nàng còn xướng kỳ ca! Chẳng lẽ không phải đều là vì ngươi đã nói cho nàng biết ư?”

Vô Cữu nheo mắt lại, không muốn suy nghĩ đến khả năng nàng phản bội hắn.

“Ngươi tỉnh táo lại chút đi, có được không?” Tả Cận lau mặt, nói lời thấm thía. “Ta không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng chắc là ngươi vẫn còn nhớ, Thập Phiến là vu nữ bài trừ tình yêu nam nữ, một lòng hướng thiện cầu đạo, tạo phúc dân chúng chính là lời thề nàng quyết chí theo đuổi, động cơ quá rõ. Bởi vậy cho nên nàng mới đặt tên lập ước, vây hãm ngươi ở đây.”

“Đừng nói nữa.” Vô Cữu cắn răng nói.

“Ta không thể không nói!” Tả Cận bước đến trước mặt hắn, tâm cuồng trí loạn, làm như đã bị khống chế đầu óc, lời nói càng lúc càng hung hăng sắc bén.

“Ngươi tự suy nghĩ lại đi, một vu nữ mang thần cách, làm sao nàng biết tình yêu nam nữ là gì? Ngươi chẳng phải là người tu tiên cho nên ngươi không hiểu được, vật hoặc người muốn thành tiên đều là những kẻ không có thất tình lục dục!”

“Nàng sẽ không gạt ta!” Hắn rít gào. “Nàng yêu ta! Nàng thậm chí đã hiến thân cho ta!”

Đối với vu nữ mà nói, chuyện này đòi hỏi biết bao thâm tình và dũng khí? Hắn không cho phép người khác nói xấu nàng, còn phủ nhận tình yêu của bọn họ.

Tả Cận sửng sốt, ánh mắt ảm đạm. “Chẳng lẽ, chỉ vì nàng hiến thân cho ngươi, nên ngươi mới nói cho nàng biết chuyện lũ lụt?”

“Không phải như vậy, thuần túy chỉ là…”

“Vô Cữu! Quân Thập Phiến không biết yêu, Quân Thập Tam cũng không biết yêu. Ngươi không cảm thấy tất cả chỉ là một âm mưu thôi sao? Đó là nàng đang dụ dỗ ngươi, nàng…” Tả Cận kích động, còn chưa nói xong đã bị Vô Cữu dùng một quyền đánh bại.

“Câm mồm, câm mồm!”

Tả Cận lau máu trên khóe môi, ánh mắt thâm trầm quắc lên nhìn hắn. “Bộ dáng này của ngươi, rõ ràng đã bị chạm vào chỗ đau đớn nhất, cho thấy căn bản chính ngươi cũng tự ý thức được, đúng không?”

Đáy mắt Vô Cữu nháy lên ngân quang điên cuồng nguy hiểm. “Ngươi không nên ép ta…”

“Là ngươi đang ép ta! Là ngươi ép ta không thể không nói rõ ràng mọi chuyện, bằng không, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ thanh tỉnh.” Tả Cận xoay người đứng lên, không thể bình ổn được nội tâm cuồng loạn, ngược lại càng lún sâu vào trong hắc ám.

“Chẳng lẽ căn bản ngươi không nghĩ tới chuyện Quân Thập Tam bị bắt sai hồn rất kỳ quái sao?”

“Đó là bởi vì có người đã thi triển Quá hồn đại pháp với nàng!”

“Đúng, có loại vu thuật đó, nhưng cái khó nói là ngươi sẽ không phân định được, người khác thi triển vu thuật với nàng, hay chính nàng đã tự thi triển vu thuật với bản thân?”

Vô Cữu sững sốt. “… Không có lý nào nàng lại làm vậy.”

“Sao lại không có lý? Chẳng phải vì chính nàng dùng vu thuật nên mới không muốn ngươi truy cứu? Bởi vì nàng biết mình sẽ không sao cả, ngươi nhất định sẽ cứu nàng!” Màu đen sương mù tràn ngập trong trái tim hắn, làm cho hắn cứ phẫn nộ một cách khó hiểu. Ngay cả bản thân phẫn nộ vì điều gì, hắn cũng không rõ nữa.

“Khi còn trong địa phủ, nàng rõ ràng đã trốn trong Tam sinh thạch, vì sao nàng không lên tiếng gọi ngươi, vì sao cứ phải đợi đến lúc ngươi mất đi lý trí mà làm ngập địa phủ mới ra mặt?”

“Nàng ấy…” Hắn không nghĩ đến chuyện này…

“Căn bản chính nàng đã dự tính muốn hại ngươi mất đi thần cách!”

Vô Cữu trừng to mắt, sâu trong lồng ngực như có thứ gì hung hăng chui vào.

“Biết vì sao không?” Tả Cận đến gần hắn. “Bởi vì, chỉ cần ngươi mất đi thần cách, từ nay về sau, nàng sẽ không cần phải kiêng dè ngươi nữa, vì nàng đã đặt Quân gia lên vị trí cao nhất Hàng Châu, nói cách khác… Nàng đã không cần đến ngươi nữa!”

“Câm mồm!” Vô Cữu dùng bàn tay to bè bóp lấy cổ họng y.

Trạm Đóa thấy thế, lắc mình ngăn giữa hai người, nhìn Tả Cận nói. “Ngươi nói rất quá đáng, ta không đồng ý, ta biết Thập Tam không phải cô nương có tâm cơ thâm trầm như vậy.”

“Nếu nàng không phải, vậy xin hỏi, vì sao ở địa phủ, nàng trơ mắt nhìn Vô Cữu gây chuyện lại thờ ơ lạnh nhạt?”

“Ta không có ở đó, không rõ tình huống thế nào, nhưng chuyện này không phải không thể tra.”

“Còn muốn tra cái gì?” Tả Cận hoảng, nhưng ngoài mặt lại cười lạnh. Hắn không cách nào khống chế bản thân, tựa như bên trong đang có một bản tâm khác đang khống chế chính hắn. “Trạm Đóa, ngay cả ngươi cũng muốn về phe hắn sao? Quân Thập Tam năm đó vây hắn ở Thiên Trúc sơn, tặng hắn ngạch cô khiến hắn không ngừng thương nhớ, cho tới bây giờ… Trong chuyện này, người hưởng lợi là ai?”

Quân gia từng chỉ là một gia tộc vô danh, trở thành vu tộc được thế nhân tôn sùng, thậm chí còn được Hoàng đế các đời vô cùng coi trọng. Muốn nói Quân Thập Tam không phải lợi dụng, làm sao tin nổi đây?

“Đừng nói nữa.”

“Vô Cữu, chính ngươi hãy tự ngẫm lại mà xem. Bảy trăm năm qua, Quân gia có thế hệ Tế chủ nào mà không đặt dân chúng lên hàng đầu không?”

Ánh mắt Vô Cữu đã nhiễm một màu đỏ tươi, hắn không muốn hồi tưởng, hắn không muốn hồi tưởng!

Không phải hắn không biết Thập Phiến lợi dụng hắn. Thập Phiến giam hãm hắn lâu như vậy, cũng chỉ vì muốn năng lực của hắn. Cho nên hắn mới không cần Thập Tam nhớ lại kiếp trước, không cần nàng lại vô tình giống như Thập Phiến vậy.

Nhưng mà, trước mắt đã có quá nhiều dấu hiệu đều cho thấy Thập Tam coi trọng dân chúng hơn hắn. Ngay cả hắn cũng bắt đầu hoài nghi, nàng hiến dâng thân mình cũng chỉ để lấy được Thần dụ…

Không, nàng sẽ không lợi dụng hắn như vậy.

Nàng thương hắn, nàng đã nói vậy mà, không, nàng… Chưa từng nói, nàng chỉ nói, nàng sinh ra trên đời này là để trở thành Tế chủ…

Hắn bỗng dưng dừng lại, cơn ớn lạnh theo dòng máu chạy dọc khắp cả người, lan tràn lạnh buốt, hắn rùng mình không thôi.

“Tả Cận, nói đến đây thôi.” Trạm Đóa thở dài.

“Sao lại chỉ nói đến đây thôi? Vô Cữu phạm phải lỗi tày đình, ngươi thật cho rằng hắn tùy tiện tìm chút lý do là có thể qua loa tắc trách sao? Hắn sẽ mất đi thần cách, bị biếm hạ phàm, không bao giờ còn có thể trở về thiên giới!”

“Ván đã đóng thuyền, nói mãi chuyện này thì có ích gì?”

“Có thể, chỉ cần giết nàng!” Lời nói vừa thốt ra, Tả Cận cũng vô cùng sửng sốt.

Không đúng, hắn chưa từng muốn giết Thập Tam, bởi vì… Bởi vì hắn cũng yêu nàng! Chính hắn không muốn thừa nhận mình yêu nàng, hắn rất ghen tỵ với Vô Cữu, có thể dũng cảm bày tỏ yêu thương như vậy…

Trong cơ thể hắn rốt cuộc là cái gì? Vì sao lại có thể khống chế hắn?

Vô Cữu đau lòng nhắm mắt, chưa từng nghĩ đến khả năng này.

“Không!” Hắn thà tự sát cũng sẽ không giết nàng, cho dù nàng có thật sự phản bội hắn.

“Giết nàng, trở về Thiên giới nhận sai, nói ngươi đã gạt bỏ được thất tình lục dục, ngươi mới có thể bảo trụ thần cách.”

Vô Cữu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí.

“Tả Cận, đủ rồi! Vốn việc này còn chưa rõ thực hư, sao có thể làm ra chuyện như thế?” Trạm Đóa hiếm khi nổi giận, khuôn mặt hoa đào không cười lại toát lên khí lạnh khiến người ta e ngại.

“Được thôi, chúng ta cùng làm phép thử, chứng minh ta nói không sai.” Trạm Đóa nhìn hắn. “Thử thế nào?”