Lộng Triều

Chương 18: Nhà máy gạch




Đàm phán với trại giam không quá thuận lợi. Trại giam đồng ý ký hợp đồng cho thuê năm năm, giá thuê hàng năm là 30 ngàn. Nhưng bọn họ yêu cầu trả phí ba năm trước. Sau hai năm sẽ trả nốt tiền hai năm còn lại. Trại giam đây là không tin Phòng Tử Toàn, dù cho có Triệu Quốc Đống làm trung gian.
Tiền trong tay Phòng Tử Toàn bây giờ chỉ đủ trả tiền thuê một năm, sau đó cần cả tiền khởi động. Tính ra 50 ngàn có thể vận chuyển cũng khó khăn.
Trại giam suy nghĩ như vậy cũng là bình thường. Anh kinh doanh không tốt, một năm sau phá sản không thuê nữa, mặc dù có tiền phạt nhưng sao bằng nhận trước hai năm.
Phòng Tử Toàn đang đau đầu ngồi trong văn phòng Triệu Quốc Đống.
- Ông xem kỹ chưa?
Triệu Quốc Đống nâng chung trà nhấp một ngụm. Hắn cũng bắt đầu học uống trà, đây là cách tăng cường sức khỏe.
- Xem rồi, xem từ trên xuống dưới, tôi đã đi xem mấy Nhà máy gạch khác. Trại giam xây dựng khu đó có chất lượng tốt, tốt hơn mấy Nhà máy gạch khác nhiều. Bố trí hợp lý, nơi phơi nắng và chỗ che chắn cũng gần, có thể giảm không ít sức lực. Khó nhất chính là đường từ Quốc lộ An Lam tới đó thì Trại giam đã sửa lại. Không cần lo mùa mưa không ra được.
Phòng Tử Toàn bây giờ đen và gầy hơn trước nhiều, xem ra cũng là bị lời nói của Triệu Quốc Đống làm y thấy được tương lai. Thời gian này không đi làm mà chạy xuống các vùng quê xem. Ngoài việc quan sát Nhà máy gạch của Trại giam, còn đi đến các Nhà máy gạch khác. Y rất mệt nhưng thấy đáng giá.
Nhưng vấn đề khó khăn kia làm y vấp ngã. 90 ngàn tiền thuê, cộng thêm tiền bắt đầu thì không có 120 ngàn đừng mong đi vào hoạt động. Y đi đâu mà tìm nhiều tiền như vậy.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút. Hắn bây giờ mặc dù có thể lấy ra khoản tiền đó nhưng hắn còn có nhiều việc cần dùng. Trong mơ thì nửa năm nữa thị trường chứng khoán Thượng Hải sẽ phát triển rất nhanh, nếu đó là thật thì hắn muốn lợi dụng cơ hội kiếm một khoản nữa. Vì thế tiền lãi từ cổ phiếu lúc trước vẫn để im không dùng.
- Tôi hỏi ông là ông có tin làm tốt Nhà máy gạch không?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Có. Tôi đã nói chuyện với công nhân, bọn họ cũng không muốn đi tìm việc khác. Chỉ cần nhận thì sau vài ngày là bắt tay vào hoạt động được.
Mắt Phòng Tử Toàn sáng lên mà nói:
- Quốc Đống, ông muốn góp cổ phần ư?
- Ừ, tiền này đáng lẽ nửa năm nữa tôi có việc. Nhưng Trại giam đã quyết định như vậy thì chúng ta cũng phải chấp nhận nếu không sau này bọn họ đổi ý. Tôi bỏ ra 130 ngàn, ông bỏ ra 40 ngàn thanh toán toàn bộ tiền thuê năm năm. 20 ngàn còn lại để ông làm tiền khởi động, mau đưa Nhà máy gạch vào hoạt động. Hai tháng nữa đến mùa mưa thì sẽ giảm hoạt động đó.
Triệu Quốc Đống nói.
- Được, ông tính cổ phần như thế nào?
Phòng Tử Toàn nhảy dựng lên rồi có chút lo lắng nói:
- Không ảnh hưởng tới tiền ông cần dùng chứ?
- Không sao, tôi sẽ nghĩ cách.
Triệu Quốc Đống cười cười. Hắn muốn định cho Phòng Tử Toàn vay hết số tiền đó nhưng Triệu Quốc Đống không muốn cho đối phương có thói quen mọi việc đều dựa vào mình. Phải cho Phòng Tử Toàn hiểu việc gì cũng phải do chính bản thân vận động.
- Chúng ta mỗi người một nửa, ông đi làm hợp đồng với danh nghĩa của ông và Đức Sơn, sau đó đến ký hợp đồng với Trại giam.
- Vậy sao được? Tôi nhiều nhất chiếm 25%. Tiền thuê coi như dựa hết vào ông, con đường tiêu thụ cũng do ông.
Phòng Tử Toàn lắc đầu nói.
- Ông với tôi và phải tính toán như vậy sao? Con đường tiêu thụ do tôi lo nhưng kinh doanh lại dựa vào ông. Chỉ với điểm này ông chiếm một nửa cũng không quá đáng. Đừng cãi, tôi cũng không để ý chút tiền vậy mà. Sau này ông lãi lớn thì mời tôi nhậu nhẹt là được.
Lời này của Triệu Quốc Đống với ý không ai được phản đối. Phòng Tử Toàn cũng cảm nhận thằng bạn thân của mình đã thay đổi nhiều.
- Ừ, cứ vậy đi.
Phòng Tử Toàn đối với Triệu Quốc Đống không bao giờ giả vờ, y gật đầu nói:
- Tôi liền đi làm hợp đồng.
- Ừ, ông phải làm nhanh vào. Ông cũng xin thôi việc ở nhà máy đi, đừng chần chừ, phá thuyền thì mới có đường ra.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Lúc nào cần tiền thì gọi cho tôi, tôi bảo Trường Xuyên đưa cho ông.
Nhà máy gạch Toàn Hưng chính thức khai trương.
Đây là tên do Phòng Tử Toàn đặt. Chữ Toàn là tên của y, chữ Hưng đại biểu hưng vượng, mặc dù hơi tục nhưng một Nhà máy gạch thì sao có thể đặt tên quá văn hóa được.
Tiếng pháo vang lên, máy móc bắt đầu đi vào hoạt động. Triệu Quốc Đống không tham gia lễ kia trương, hắn chỉ nhắc Phòng Tử Toàn đến trưa phải bày tiệc. Cán bộ lãnh đạo xã, thôn mặc dù hắn đã nói trước nhưng dù sao Phòng Tử Toàn làm ăn thì không thể việc gì cũng tìm hắn. Tạo quan hệ tốt với chính quyền địa phương phải do chính Phòng Tử Toàn đi làm.
Hai bàn tiệc, mỗi người một bao Asima, cán bộ xã, thôn ăn rất vui vẻ. Bọn họ đều vỗ ngực đảm báo có chuyện thì bọn họ sẽ giúp. Một dấu hiệu tốt đó là có hai nhà đến mua gạch về sửa nhà. Mặc dù số lượng không lớn chỉ là mấy ngàn nhưng điều này cũng làm Phòng Tử Toàn vui vẻ.
Phòng Tử Toàn xin thôi việc ở nhà máy khiến nhiều người bàn tán.
Người nhà kịch liệt phản đối cũng không khiến Phòng Tử Toàn đổi ý. Theo bọn họ thấy làm ở phòng Nồi mặc dù khổ và vất vả nhưng không bao giờ mất việc. Có bao người hy vọng có được miếng ăn này.
Nhà máy lại rất vui vẻ đồng ý cho Phòng Tử Toàn từ chức. Theo bọn họ thấy Phòng Tử Toàn đây là muốn tiền tới điên rồi, cũng không xem mình là gì mà dám đi ra nhận thầu Nhà máy gạch.
Chẳng qua tất cả không quan trọng, quan trọng nhất là nhà máy gạch Toàn Hưng đã đi vào hoạt động. Triệu Quốc Đống mặc dù cũng đi xem nhưng hắn không hiểu mấy về ngành này. Hắn chỉ thấy Nhà máy gạch của Trại giam tốt hơn các Nhà máy gạch ở xã một bậc, chỉ riêng quy mô cũng đã khá lớn.
Theo quy mô thiết kế một ngày hoạt động bình thường có thể đốt được sáu vạn gạch, đây là con số rất lớn. Đương nhiên trên thực tế Nhà máy gạch kinh doanh không đạt đến mức đó, đỉnh cao lúc trước chỉ là bốn vạn gạch.
Một tuần sau Nhà máy gạch bắt đầu cho ra lò mẻ mới, Triệu Quốc Đống cũng mừng thay cho Phòng Tử Toàn. Vui là mỗi ngày Phòng Tử Toàn có thể làm ra được hai vạn gạch, nhưng hắn cũng lo mặc dù sân rất lớn để chứa gạch ra lò nhưng nếu theo tốc độ này không đầy tháng cả sân sẽ đầy gạch. Nếu không tìm ra được chỗ bán thì có vấn đề.
Chỉ dựa vào xã thì không thể dùng hết số gạch lớn như vậy. Mặc dù cán bộ xã, thôn cũng hứa tiêu thụ cho Nhà máy gạch, nhưng xã Thổ Lăng không chỉ có một Nhà máy gạch này. Các xã khác cũng có Nhà máy gạch của mình. Con đường tiêu thụ là một vấn đề không đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.