Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 37: Phiên Ngoại : LƯƠNG PHÙNG - DOÃN AN



Khắp kinh thành ai mà không biết tiểu thư của nhà họ Lương là tài nữ, từ nhỏ đã được phụ thân đưa lên Thổ Phồn học đạo. Cho nên khi xuất sơn luôn có mấy đạo lý và cái nhìn khác thường, nhưng có ai biết được người ở trong thân thể Lương tiểu thư kia không phải chính chủ mà là một linh hồn xuyên từ hiện đại đến.

Phùng Nhiên, nguyên là nhà khảo cổ học từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên đến, trong một lần tìm chiếc bình sứ thất lạc của thời Chu mà rớt vào không gian cấm. Phùng Nhiên xuyên đến thân xác của Lương Phùng, người hợp mệnh với mình ở kiếp trước.

Lương Phùng từ nhỏ tuy được yêu thương nhưng thân thể hư nhược từ khi lọt lòng nên chưa đến mười lăm đã qua đời, trùng hợp đến lúc Phùng Nhiên xuyên tới tiếp tục thay đổi vận mệnh của nữ nhân xấu số.

Phùng Nhiên thở dài nhìn khung cảnh bên ngoài xe ngựa, bên trong xe cứ liên tục lắc lư khiến đầu nàng cũng quay theo nó. Ở thời hiện đại, mấy con siêu xe thật tốt biết mấy. Nghĩ đến nàng liền ảo não, nếu không phải ông giáo sư Lâm cứ liên tục nói về cái bình sứ quý hiếm gì đấy thì nàng cũng không lặn lội đi xa như thế để tìm hiểu, cuối cùng còn xuyên về cổ đại nữa.

" Rốt cuộc cái bình sứ đó là gì mà khiến cho Lâm giáo sư một hai muốn lấy chứ? "

Phùng Nhiên cúi đầu nhìn bức họa, nó được họa dựa theo trí nhớ của nàng lúc ở hiện đại. Lâm giáo sư cũng cho nàng xem một bản vẽ tương tự. Liễu Địch bên cạnh pha trà, từ lúc Phùng Nhiên xuyên đến đây cũng đã được hai năm rồi, nha hoàn nhỏ cũng đã quen với biểu hiện kỳ lạ của tiểu thư nhà mình.

Hơn nữa, mấy năm nay tiểu thư đổi khác ngược lại càng thêm khí chất xinh đẹp, Liễu Địch có chút vui vẻ nhìn tiểu thư. So với lúc trước tiểu thư yếu đuối nhu nhược thì bây giờ lại càng tốt hơn.

Phùng Nhiên cất tấm họa vào một góc rồi vén màn nhìn ra bên ngoài, khung cảnh kinh thành phồn hoa hiện ra trước mắt. Nếu nàng nhớ không lầm, hiện giờ năm Đại Chu Doãn Hàm đế thứ chín. Bên ngoài kinh thành loạn lạc, Dật An vương và hoàng thượng cùng nhau đấu đá quyền vị. Có không ít đám người lợi dụng nước đục thả câu, trục lợi về túi.

Trong mắt Phùng Nhiên mà nói, thời nào chẳng có tham quan, thời nào mà chẳng có ác bá. Cỗ xe ngựa dừng lại ở Lương phủ, Lương đại nhân cùng hai vị thiếu gia đã đợi đó từ sớm.

Lương đại nhân cứ cách vài tháng thì lại đến Thổ Phồn thăm nàng nên vốn cũng không xa lạ mấy, chỉ có hai vị thiếu niên kia khiến nàng lạ lẫm. Nhìn qua cách ăn mặc lẫn vẻ ngoài chắc là nhị vị ca ca của Lương Phùng, nàng cố tình lục lọi trong ký ức mờ nhạt của nguyên chủ sau đó mới bước xuống xe ngựa, ngoan ngoãn chào trưởng bối.

" Phụ thân, đại ca, nhị ca..."

" Phùng nhi về rồi. Đường rất vất vả phải không? Nào vào nhà trước "

Hai vị ca ca tuy không mấy thân thiết nhưng bọn họ vẫn đối đãi với nàng dịu dàng ân cần, xem ra cũng phải gọi là dễ sống. Phùng Nhiên cùng người thân đi vào gian chính, nhìn qua phủ đệ lẫn cách bài trí của Lương gia. Chắc hẳn cũng gọi là thế gia chi tộc, một tiểu phu nhân bế hài tử đi ra, đầu cài trâm ngọc thanh thoát, nhìn qua rất dịu dàng.

" Tiểu muội về rồi sao? Bên ngoài trời lạnh như thế. Người đâu, mau đem trà nóng lên đi "

Thấy nàng có vẻ thắc mắc, đại ca nàng mới giải thích:" Muội muội, đây là đại tẩu của muội. Bọn ta vừa thành thân năm trước "

Phùng Nhiên gật đầu tỏ ý đã biết, nàng đúng là có nghe cha nhắc qua. Nhưng vị đại tẩu này e rằng còn trẻ hơn cả nàng, thân mình nhỏ nhắn, gương mặt cũng trông rất khả ái. Chả trách đại ca đợi đến tận gần ba mươi mới thành thân, thì ra là chờ đại tẩu lớn.

Đại tẩu hiền dịu bế hài tử giao cho nha hoàn, sau đó cười cười thân thiết:" Tiểu muội, cuối cùng muội cũng về rồi. Sau này đại tẩu cũng có người tâm sự "

Phùng Nhiên nhìn đại tẩu, có chút ngây ngẩn. Đôi má hồng của đại tẩu thật giống trẻ con nha, thật muốn sờ một cái nhưng chưa gì thì đại ca đã kéo tẩu tử ra khỏi nàng rồi.

" Muội muội, muội nhìn nương tử ta như thế làm nàng ấy sợ đó "

Phùng Nhiên xì một tiếng, huynh giữ cái gì chứ? Ta thẳng đó!!

Lương đại nhân cười khà khà mấy tiếng:" Tiểu Ngọc, con mau vào chuẩn bị bữa tối đi. Ta cùng bọn nó nói chút chuyện "

Đại tẩu đỏ mặt thoát khỏi tay đại ca sau đó cúi đầu chạy vào bếp, Phùng Nhiên ai oán một tiếng. Aiyo, cẩu lương này cũng khó nuốt a...

" Phùng nhi, lần này phụ thân kêu con hồi kinh gấp có chuyện gì chắc con cũng rõ rồi "

Phùng Nhiên gật đầu, tỏ ý đúng là rõ. Cô mẫu của nguyên chủ là Lương thái phi trong cung gửi tin ra bên ngoài, nói thái hậu muốn Lương Phùng gả cho con trai bà là Dật An vương.

" Ngày mai thái phi triệu con tiến cung, con cẩn trọng đối đáp một chút. Chắc chắn sẽ không tránh khỏi đụng mặt với thái hậu "

" Nữ nhi đã hiểu "

Lương đại nhân thở dài lo lắng, ông chỉ có mỗi một đứa con gái, nâng trong tay như viên trân bảo. Nếu như gả cho Dật An vương, một kẻ chỉ đam mê quyền vị thì sau này làm sao hạnh phúc. Tốt nhất là đừng gả vào hoàng gia, ông tự tin có thể nuôi con gái cả đời.

Hàn huyên vài câu thì Phùng Nhiên cũng phải về phòng nghỉ ngơi, nàng lại lôi bước họa kia ra lục trong trí nhớ mấy lời nói của Lâm giáo sư trước lúc xuyên không.

" Bình sứ màu lam, họa hình uyên ương. Quai cầm có đính thạch an trắng "

Nghĩ thôi đã thấy có giá trị rồi. Nghe nói nó được tự tay làm ra bởi một vị vương tử thời Chu. Tương truyền vị đó vô cùng sủng ái vương phi, cho nên từ nhào đất đến họa uyên ương cũng tự tay làm. Sau này hậu thế thất lạc, cái bình cổ đó lại càng quý giá hơn.

Đôi mắt của Phùng Nhiên ánh lên kim tiền, người ta muốn làm phú bà đó!

=============

Tiến cung tình cờ gặp được Hiền phi và Đức phi, trong ấn tượng của Phùng Nhiên. Cả hai người này đều thanh sắc riêng biệt, duy chỉ Hiền phi có nụ cười buồn rất ấn tượng.

Người ta nói nữ nhân hậu cung bề ngoài hiền đức, bên trong độc địa. Nhưng vị Hiền phi này hình như chẳng phải thế, đối diện với nàng ta luôn khiến cho người khác thấy nhẹ nhõm.

Cáo biệt với hai vị phi tử kia xong thì Phùng Nhiên cũng đến phật điện của Lương thái phi. Ai cũng biết Lương thái phi lúc trẻ là người an phận thủ thường, không tranh không màng lợi thế. Cho nên được tiên đế giao thái tử cho bà dưỡng dục, sau này Doãn Hàm lớn đăng cơ cũng tôn nghiêm tặng bà chức phi.

" Con đó, chút nữa thái hậu đến thì khiêm tốn một chút. Đừng khiến cho bà ta vừa ý quá nhiều "

Phùng Nhiên khẽ gật đầu, Lương gia đúng là một nhà giống nhau. Ngay cả cách ăn nói lẫn hành xử cũng y hệt.

Lương thái phi lúc trẻ ở nhà rất được yêu thương, duy chỉ năm đó được ban hôn cho tiên đế nên bà phải cam phận nhập phủ làm thiếp. Rồi sau khi tiên đế đăng cơ, bà được phong tần.

Tần vị xong thì dưỡng thái tử, thái tử đăng cơ rồi được nâng làm thái phi. Cả cuộc đời bà chưa từng nhận được tình yêu của tiên đế, cũng chưa một ngày làm sủng phi. Tất cả những gì bà có được là nhờ hiếu đức của hoàng thượng.

Những ngày nhẫn nhục ở hậu cung khiến bà hiểu rõ, nơi hoàng gia tranh đoạt này chính là hố sâu cuốn nữ nhân trong thiên hạ vào. Nó hào nhoáng, nó xa hoa nhưng ba ngàn giai lệ có mấy ai mà không bị nó cấu xé đến mức ngươi sống ta chết? Có mấy ai tiến vào hậu cung mà vẫn giữ được tâm tính lương thiện?

Để rồi sau này khi qua đời, cũng chỉ là một cái danh nhất phẩm quý phi, tam phẩm tần vị? Cũng chỉ là một cái danh, sao phải tranh giành như thế?

Lương thái phi lo lắng nhìn Phùng Nhiên, bà rất lo sợ chất nữ nhà mình cũng sẽ gặp tương tự. Bây giờ bên ngoài kinh thành có ai mà không biết Dật An vương muốn tranh giành ngai vị, lỡ sau này đại nghiệp không thành. Vậy cháu gái bà không phải chịu khổ sao?

" Thái hậu giá đáo "

Thái hậu một thân phượng bào uy diễm vào phật điện, so với quang cảnh thanh tịnh ở đây đúng là không hợp chút nào.

" Thần nữ/ thần thiếp tham kiến thái hậu thánh an "

" Đứng lên đi, Lương muội muội đừng quá đa lễ. Chúng ta cùng hầu tiên đế lúc trẻ, bây giờ cũng lớn tuổi rồi. Khách khí gì chứ? "

Thái hậu thân thiết nắm lấy tay Lương thái phi, giống như bấy lâu hai người thực sự thân thiết vậy. Nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của thái hậu chỉ dừng lại trên gương nhan của Lương Phùng.

" Thái hậu nói quá. Người này là Phùng nhi, chất nữ của thiếp. "

Phùng Nhiên tiến đến phía trước có chút nghiên người:" Thái hậu nương nương an "

Thái hậu híp mắt nhìn, càng nhìn càng làm lộ rõ gương mặt tâm kế.

" Thì ra đây là vị Lương tiểu thư nổi danh gần đây. Gương nhan khả ái, thân mình uyển chuyển. Đúng là làm cho người yêu thích "

" Tạ ơn thái hậu khen ngợi "

Thái hậu muốn bước tới nắm tay Lương Phùng nhưng nàng lại tỏ ra lãnh đạm nên bà lại thôi. Nếu không phải Lương đại nhân trong triều cũng có tiếng nói, thì với thái độ này của Lương Phùng càng không được thái hậu vừa mắt.

" Thái hậu nương nương, không phải người nói qua đây xem cái tranh sao? Thần thiếp đưa người đi "

" À được. Lương tiểu thư cũng đi chung đi? "

Phùng Nhiên cúi đầu, dáng vẻ an tĩnh theo sau. Nhưng tránh một lúc cũng không tránh được cả đời. Dật An vương đã ở nơi xem tranh đợi từ bao giờ.

Vừa gặp nàng, ánh mắt liền hồ hởi kích động. Nam nhân này a..., khí thế còn không bằng đại ca nhị ca của Lương Phùng, nàng làm sao thích cho được.

Dật An vương hết sức lấy lòng, bày ra dáng vẻ ôn nhu hết mức. Nếu nàng không phải nữ nhân hiện đại, sớm đã bị cuốn hút rồi. Lão thiên ơi, gene hoàng tộc thực sự cực phẩm đi, Dật An vương này đã soái rồi. Không biết mấy vương tử kia thế nào?

Vì muốn nàng và Dật An vương tiếp xúc nhiều hơn nên thái hậu mỗi ngày đều triệu vào cung diện kiến. Hôm thì lấy cớ dùng trà, hôm thì xem họa tượng, hôm thì ngắm hoa.

Thái hậu hết sức tác hợp, còn đưa Lương thái khi tránh chỗ khác để Dật An vương và nàng nảy sinh tình ý. Ban đầu nàng chỉ mặn mặn nhạt nhạt, sau đó thì phát hiện một chuyện khủng khiếp.

Thì ra Lệ phi mà hoàng thượng sủng ái và Dật An vương tư thông!? Cả hai ban ngày ban mặt ở điện thứ tuyên dâm. Đúng là chuyện mất mặt hoàng thất.

Người ta nói, mấy tên đẹp trai đều là tra nam đúng là không mà!!

Lương Phùng vội tránh mặt, luồn theo đường sau của tẩm điện để ra ngoài. Đúng là bẩn mắt, nhất định hôm nay ra đường không coi ngày.

" A..."

Mải mê suy nghĩ nàng va phải một nam tử, cả người hắn cũng yếu ớt như thế, trực tiếp ngã bật ra sau. May mắn được thuộc hạ đỡ.

" Vương gia, vương gia không sao chứ? "

Ôi thiên ơi, hôm nay nhất định là chưa coi ngày. Gặp chuyện thông dâm, đụng phải vương gia. Không biết cái mạng nhỏ còn sức để bò ra khỏi cung không nữa!