Long Vương Trở Lại

Chương 263: Bị tôi đánh đến sợ rồi



Hà Diễm Mai đi qua, hai tay chống eo, trách móc: “Nếu hôm nay cậu không nói thật, từ nay về sau cậu đừng hòng bước vào cửa nhà nữa.”

Vẻ mặt Giang Thần bất lực nói: “Mẹ, thật sự không có chuyện gì, cảnh sát nhầm lẫn thôi, nếu như con có chuyện gì, thì sẽ được thả ra sau một đêm sao?”

“Có thật không?” Hà Diễm Mai hơi không tin.

Cảnh tượng tối hôm qua thật sự khiến bà ta bị dọa sợ.

Giang Thần thề thốt nói: “Thật sự không có chuyện gì. Đúng rồi, hôm nay phố Y rất náo nhiệt đó, mẹ, mẹ có muốn đi góp vui không?”

“Không có tâm trạng.”

Hà Diễm Mai làm gì còn tâm tư để đi góp vui.

Gần đây nhà họ Đường xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ Đường Tùng vẫn còn đang nằm trên giường kia kìa.

“Vào nhà trước rồi nói.” Đường Sở Sở kéo Giang Thần vào nhà, sau đó đóng cửa lại.

Giang Thần bước vào nhà, ngồi xuống sofa, nhìn Đường Bác ngồi ở một bên, hỏi: “Bố, bố đi không?”

Đường Bác thì lại muốn đi góp chút vui.

Nghe nói Đại Hội Trung Y lần này vô cùng tưng bừng, rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đều đến, đến một vài bác sĩ nổi tiếng nước ngoài cũng xuất hiện.

Ông ta nhìn Hà Diễm Mai một cái, khẽ lắc đầu, nói: “Thôi, không đi đâu.”

Giang Thần cũng không ép buộc, nhìn Đường Sở Sở, nói: “Vợ, em đi thay quần áo đi, chúng ta đến phố Y.”

“Ừm.”

Đường Sở Sở xoay người về phòng.

Giang Thần lấy một điếu thuốc ra đốt lên, còn chưa hút xong.

Cốc cốc cốc.

Ngoài nữa lại vang lên tiếng gõ cửa lần nữa.

Hà Diễm Mai sai bảo: “Giang Thần, đi mở cửa.”

Giang Thần đứng dậy đi mở cửa.

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Đường Thiên Long, anh bất giác hỏi: “Ông nội, sao ông lại đến đây?”

Đường Thiên Long đi vào, kéo lấy tay Giang Thần, trên gương mặt già nua mang theo sự cảm kích: “Giang Thần, lần này thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm.”

Giang Thần nở nụ cười nhạt.

Hà Diễm Mai đi qua, trên mặt mang theo vẻ nghi ngờ: “Bố, bố làm sao vậy, mới sáng sớm mà cảm ơn cái gì, thằng vô dụng này lại làm gì rồi hả?”

Đường Thiên Long kích động nói: “Bên toà án vừa mới gọi điện thoại đến, đã dỡ bỏ lệnh niêm phong biệt thự nhà họ Đường rồi, còn dỡ bỏ luôn lệnh niêm phong Vĩnh Nhạc, nói chung là tất cả các sản nghiệp dưới trướng nhà họ Đường đều được dỡ bỏ niêm phong hết rồi, bên toà án cũng sẽ không truy cứu món nợ mà nhà họ Đường chúng ta thiếu nữa.”

“Hả?”

Hà Diễm Mai tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn Giang Thần, hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Giang Thần?”

Đường Thiên Long ngẩn ra, hỏi: “Không phải là do Giang Thần ra mặt nên mới giải quyết được những chuyện này sao?”

“Vậy sao?” Hà Diễm Mai nhìn Giang Thần.

Giang Thần sờ sờ mũi, gật đầu nói: “Không sai, là do con giải quyết.”

Theo sau còn có Đường Hải, Đường Kiệt, và đời sau của nhà họ Đường.

Những người này đều không tin là do Giang Thần ra mặt mới giải quyết được.

Nếu Giang Thần thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, thì trước đó nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa đã không nhằm vào nhà họ Đường rồi.

Đường Lỗi liếc Giang Thần một cái, tỏ vẻ khinh thường: “Giang Thần, cậu đừng có dát vàng lên mặt mình nữa, cậu nói là do cậu giải quyết, vậy tôi hỏi cậu, cậu làm cách nào để giải quyết được chuyện này thế?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Giang Thần.

Giang Thần cười hi hi: “Tôi đánh người nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa một trận, bọn họ bị đánh đến sợ rồi, tôi uy hiếp bọn họ, nếu còn không bỏ qua cho nhà họ Đường thì tôi sẽ đánh chết bọn họ.”

Giang Thần nói, sau đó còn khua tay múa chân vài cái.

“Ha ha ha… Tôi chỉ đánh mấy cái như vậy, vệ sĩ của bọn họ đều bị tôi đánh ngã hết.”

“Hừ…”

Đường Lỗi tỏ vẻ khinh bỉ.

Anh ta mới không thèm tin lời Giang Thần nói.

Nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa và gia tộc thế nào, làm sao có thể bị Giang Thần đánh đến sợ được.

Không một ai tin lời của Giang Thần.

Đường Thiên Long một mực cho rằng chuyện này do Giang Thần giải quyết, đó là bởi vì Giang Thần đã giải quyết được chỗ ở cho bọn họ, còn giải quyết luôn cả chuyện của Đường Mao. Bây giờ ông ta nghĩ kĩ lại, việc khiến nhà họ Hứa và nhà họ Ngụy không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của nhà họ Đường nữa chưa chắc đã liên quan đến Giang Thần.

“Ông nội, bác cả, chú hai…”

Đường Sở Sở đã thay đồ xong đi ra khỏi phòng, hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?”

Giang Thần cười nói: “Nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa sẽ không truy cứu trách nhiệm của nhà họ Đường nữa, bên toà án cũng đã gỡ bỏ niêm phong sản nghiệp của nhà họ Đường, cũng gỡ bỏ niêm phong tài khoản tồn đọng của nhà họ Đường, bây giờ nhà họ Đường không còn khủng hoảng nửa.”

“Hả, thật sao?”

Mặt Đường Sở Sở mang theo vẻ vui mừng, vui vẻ hỏi: “Chuyện là sao vậy, sao chỉ trong một đêm mà mọi chuyện đã được giải quyết rồi?”

Hà Diễm Mai hỏi: “Sở Sở, tối hôm qua con đã cùng Giang Thần đi đâu, làm gì?”

“Chuyện này…”

Đường Sở Sở ấp a ấp úng.

Hà Diễm Mai nhìn vẻ mặt của cô là biết ngay tối hôm qua chắc chắn đã xảy ra chuyện, bà ta đột nhiên trách móc: “Mau nói.”

Đường Sở Sở không dám giấu diếm.

Cô kể tường tận đầu đuôi chuyện ăn cơm ngày hôm qua ra.

Nhưng sau khi người nhà họ Nguỵ và người nhà họ Hứa xuất hiện, cô đã bị Hà Tâm đưa đi rồi, nên sau đó xảy ra chuyện gì thì cô không biết.

Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Giang Thần.

Chẳng lẽ, thật sự giống như Giang Thần nói, nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa bị đánh đến sợ rồi sao?

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, Giang Thần cũng rất bất đắc dĩ, anh nói là bọn họ bị đánh đến sợ rồi, người nhà họ Đường lại không tin.

“Được rồi, con ngã bài vậy, thực ra chuyện này là do một người tên Đan Chiến giải quyết.”

“Đan Chiến?”

Mọi người nghi hoặc, đây lại là ai?

“Hả?”

Đường Thiên Long đột nhiên hô lên một tiếng kinh ngạc: “Đan Chiến? Chẳng lẽ là Đan Chiến ở phương Bắc, người được gọi là vua hầm mỏ sao?”

“Đúng, đúng, đúng.” Giang Thần nói: “Chính là ông ấy.”

Đường Thiên Long nhìn Giang Thần một cái, hỏi: “Đan Chiến là nhân vật tai to mặt lớn ở phương Bắc, thế lực của nhà họ Đan rất mạnh, Thương Minh Năm Tỉnh kết hợp lại cũng chưa chắc đã so được, tại sao ông ta lại giúp nhà họ Đường?”

Mặt Giang Thần tỏ vẻ đắc ý: “Đương nhiên là vì cháu rồi, trưa ngày hôm qua trùng hợp cháu đã cứu con gái của Đan Chiến là Đan Thiến Thiến, Đan Chiến cảm kích cháu nên mới ra tay giúp nhà họ Đường.”

Mọi người đột nhiên bừng tỉnh.

Đường Thiên Long thở dài một hơi thật sâu, nói: “Cho dù có thế nào, lần này nhà họ Đường có thể vượt qua được kiếp nạn này cũng là nhờ có cháu, sau này cháu chính là con rể của nhà họ Đường, nếu ai còn dám nhắc đến chuyện ly hôn, ông sẽ đuổi người đó ra khỏi gia tộc.”

“Ông nội, kiếp nạn này của nhà họ Đường đều là vì Đường Sở Sở, bây giờ Giang Thần cứu con gái của một nhân vật tai to mặt lớn, nên người đó mới giúp nhà họ Đường, vậy thì tại sao chúng ta phải cảm kích Giang Thần chứ?”

“Đúng vậy.”

“Nếu không phải vì nhà bọn họ, sao chúng ta phải chịu cực khổ thế này.”

Người nhà họ Đường đều tỏ vẻ bất mãn.

Giang Thần thì lại cười nhạt.

Thực ra, anh không cần bất kỳ ai công nhận, cũng không để tâm đến cách nhìn của người khác.

Chỉ cần Đường Sở Sở có thể công nhận anh, vậy là đủ rồi.

Giang Thần cũng lười nói nhiều với người nhà họ Đường, chịu nhiều cực khổ như vậy, mà vẫn còn đức hạnh thế này.

“Vợ à, chúng ta đến phố Y góp vui thôi, Đại Hội Y Học lần này, chồng em chắc chắn sẽ xưng vương, trở thành bác sĩ nổi tiếng số một thế giới.”

“Vâng.” Đường Sở Sở gật đầu.

Giang Thần kéo Đường Sở Sở ra khỏi nhà.

Hai người lái xe đi đến phố Y.

Trên đường đến phố Y, Đường Sở Sở nghi hoặc hỏi: “Chồng, thật sự là nhờ Đan Chiến ra mặt mới giải quyết được khủng hoảng của nhà họ Đường sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao cảnh sát lại đến bắt anh?”

Giang Thần giải thích: “Còn không phải là vì đám người La Phong, Trương Thịnh sao, mấy người đó đều là người của gia tộc lớn, bọn họ báo cảnh sát, nên cảnh sát mới đến bắt anh, nhưng có Đan Chiến ra mặt, những tộc này không truy cứu trách nhiệm của anh nữa.”

“Vậy thanh kiếm hôm qua anh nói là thế nào?”

“Chuyện này…”

Giang Thần nhức đầu.

Phải nói với Đường Sở Sở thế nào đây?

Người bình thường không biết về hình kiếm.

“Thực ra, cũng không có gì, chỉ là một cây kiếm bình thường, do Tiểu Hắc làm ra thôi.”

Giang Thần không biết phải giải thích thế nào, nên thuận miệng nói qua loa.

Trong lòng Đường Sở Sở nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cần Giang Thần bình an, tất cả những thứ khác đều không quan trọng nữa.

Giang Thần đang lái xe.

Đột nhiên, anh cảm thấy có gì đó không bình thường.

“Vợ à, ngồi vững nhé.”

Đường Sở Sở đang định hỏi tại sao, Giang Thần đã đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng gia tăng tốc độ.

Đường Sở Sở còn chưa ngồi vững, suýt nữa đã ngã chúi đầu.

Sau khi Giang Thần tăng tốc, mười mấy chiếc xe ở phía sau cũng nhanh chóng tăng tốc.

Trong một chiếc xe phía sau, trần xe mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đội mũ màu đen đứng lên, trên vai anh ta vác một ống phóng rocket.

Giang Thần nhìn thấy cảnh tượng này thông qua kính chiếu hậu.

Anh bất giác lớn tiếng mắng: “Khốn kiếp, đây là nội thành, đám người này thật là to gan.”