Long Vương Trở Lại

Chương 44: Theo dõi



Bây giờ đã đến giờ tan tầm.

Chu Hào hẹn những người ứng tuyển khác ngày mai quay lại.

Sau đó sắp xếp mọi thứ thật tốt, nói với Đường Sở Sở ở bên cạnh: "Sở Sở, nếu không thì đến nhà của tôi đi, nhà của tôi không có ai, tôi sẽ giải thích thật cặn kẽ cho cô các thủ tục tiếp theo của việc ứng tuyển."

"Hả?" Đường Sở Sở sửng sốt: "Đến nhà anh?"

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đường Sở Sở, Chu Hào ngay lập tức sửa lại, nói: "Nhà của tôi cách đây tương đối gần, rất tiện, nếu như cô không muốn, vậy thì đến công ty, đến phòng làm việc của tôi."

Chu Hào là quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Ngải Lạp, anh ta chịu trách nhiệm việc thông báo tuyển dụng, vì vậy cũng có phòng làm việc.

Trong phòng làm việc của anh ta có ghế sô pha, ghế sô pha và giường đều có tác dụng như nhau.

Anh ta đã nghĩ kỹ, đe dọa dụ dỗ, nhất định phải làm cho bằng được người đẹp Đường Sở Sở này.

Đây chính là người được truyền thông bầu chọn là người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung.

Vừa nghĩ đến dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh ta đã vô cùng kích động.

Nghe được sẽ đến phòng làm việc, lúc này Đường Sở Sở mới thở dài nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Quản lý, cảm ơn anh."

"Nói cảm ơn cái gì, gọi một tiếng Chu đại ca là được." Anh ta nói xong, đi tới kéo tay của Đường Sở Sở.

Nhưng Đường Sở Sở lại né khỏi.

Chu Hào phóng khoáng nói: "Thật xin lỗi, mạo phạm rồi, tôi coi cô là em gái, bên ngoài nhiều người, tôi kéo cô, tránh để bị người khác lợi dụng."

Đường Sở Sở khẽ vuốt tóc, cười nói: "Không có việc gì."

Chu Hào dùng tay ra hiệu xin mời: "Đi thôi."

Đường Sở Sở đi ra ngoài trước, nhưng không tìm thấy Giang Thần, cô không khỏi nghi ngờ, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Thần.

Điện thoại đã thông, nhưng có ai nhận máy.

Cô nhíu mày, lẩm bẩm nói thầm: "Chạy đi đâu rồi chứ?"

"Sở Sở, đi thôi."

"Dạ."

Giang Thần đi rồi, Đường Sở Sở cũng không nghĩ gì nhiều, chẳng qua là cho rằng anh không muốn chờ, lúc này mới rời đi trước, vì vậy cô gửi cho Giang Thần một tin nhắn thoại.

"Thần, em tới tập đoàn Ngải Lạp để bàn chuyện tiếp theo của việc tuyển dụng, anh về nhà trước đi."

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô nhìn kỹ Chu Hào ở bên cạnh mình, trong ánh mắt Chu Hào mang theo một sự tham lam không hề che giấu.

Cô nhìn thấy ánh mắt của Chu Hào, không khỏi nhíu mày,

Chu Hào kịp thời phản ứng lại, cười cười, nói rằng: "Sở Sở, thật xấu hổ, cô quá đẹp, nhìn thấy cô, tôi ngay lập tức nghĩ tới việc dù cho bất kỳ thứ quần áo nào mặc ở trên người cô cũng sẽ đều rất đẹp."

Thực ra anh ta đang nghĩ, chỉ là tưởng tượng rằng bất kỳ thứ đồ nội y nào mặc ở trên người Đường Sở Sở cũng đều gợi cảm.

Trong lời nói của Chu Hào, hoàn toàn khiến cho Đường Sở Sở thích thú.

Xem ra, Chu Hào cũng là một con người có hiểu biết về thiết kế thời trang, có thể thưởng thức người đẹp.

"Không có gì, xem ra Chu đại ca đối với phương diện thiết kế thời trang, phối hợp quần áo cũng có nghiên cứu rất sâu, tôi ngược lại muốn xin được anh chỉ bảo."

Nghe vậy, Chu Hào lay động.

Anh ta chỉ ở bộ phận nhân sự, nên những chuyện này đều không rõ.

Nhưng, anh ta lại tự hào nói: "Cái đó, những thứ này tôi cũng có hiểu biết chút ít, chúng ta đến công ty rồi trao đổi sâu hơn một chút, bên này xin mời, tôi lái xe qua đó, tôi đang làm quản lý ở Ngải Lạp, tiền lương cũng không cao, cũng chỉ khoảng năm vạn, nhưng tiền thưởng cuối năm được nhiều hơn, cũng mua được xe hơi hạng sang trăm vạn."

Anh ta cố ý khoe khoang.

Đường Sở Sở cười nói: "Chu đại ca thật lợi hại, tuổi còn trẻ, đã đạt tới đỉnh cao của đời người rồi, sau này xin nhờ anh giúp đỡ."

"Ha ha, sau này hẵng nói."

Chu Hạo cười to, hai chữ sau này, khiến cho anh ta muốn đến nhanh hơn.

Đường Sở Sở đến tập đoàn Ngải Lạp cùng với Chu Hào.

Lúc Giang Thần chờ Đường Sở ở ngoài cửa, anh cảm giác được tia sát khí, sau đó ở trong đám người phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Anh nhanh chóng chuyển máy điện thoại sang chế độ yên lặng, sau đó âm thầm đi theo.

Đi ra khỏi chợ Nhân Tài, đi phía sau một người bán hàng.

Anh vẫn luôn luôn đi theo người này, đến trung tâm thương mãi, từ cửa sau trung tâm thương mại, đến bãi đậu xe dưới tầng hầm,

Giang Thần đi theo một người phụ nữ.

Tuổi của người phụ nữ này nhìn qua thì khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc áo khoác da đen và quần da đen, mái tóc đen dài, trông cô ta rất xinh đẹp, thân hình vô cùng chuẩn.

Người con gái đi tới bãi đỗ xe dưới lòng đất, đứng ở một góc, nhìn xung quanh, tựa hồ là đang tìm kiếm thứ gì đó,

Cô ta lặng lẽ chạm vào sau thắt lưng, lấy một khẩu súng lục tinh xảo ra.

Chỉ trong nháy mắt, cô mạnh mẽ xoay người, chiếc súng lục tinh xảo khéo léo nhắm thẳng vào Giang Thần,

Nhìn thấy Giang Thần, trong ánh mắt cô ta có chút hoảng hốt, nhanh chóng cất khẩu súng lục đi, có chút chột dạ: "Làm sao, làm sao lại là anh?"

Giang Thần đi tới, tựa vào trên cột đá, quan sát thật kỹ người con gái trông thanh thuần xinh đẹp mặc đồ da bó sát ở trước mặt, thản nhiên nói: "Cô không ở biên giới Nam Hoang, chạy tới Giang Trung để làm gì?"

Giang Thần liếc mắt nhìn người con gái trước mặt.

Đây là một thành viên chủ chốt của đội trộm mộ ở biên giới Nam Hoang, trong một lần đi trộm mộ cổ, bị anh bắt được.

Nhưng, thứ bị đánh cắp là ngôi mộ cổ của một nước kẻ thù, anh cũng không làm khó đội trộm mộ này, sau khi lấy một khoản tiền chuộc đáng kể, thì thả người ra.

Nhưng đám người này một mực đòi ở biên giới, bây giờ làm sao lại xuất hiện ở Giang Trung?

Đối mặt với Giang Thần, Hoa Hồng Đen có chút khẩn trương, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vài giọt mồ hôi nho nhỏ.

Đây là Hắc Long, thống soái của trăm vạn quân Hắc Long ở Nam Hoang, anh không canh giữ biên giới, làm sao lại ở nơi này?

"Thưa, thưa chủ soái, tôi, tôi bám theo người khác tới Giang Trung."

"Hửm?"

Giang Thần nhìn Hoa Hồng Đen.

Bám theo người khác?

Trước đó, anh cảm giác được sát khí.

Nhưng, sát khí này tuyệt đối không phải phát ra từ trên người Hoa Hồng Đen.

Mặc dù cô ta cũng có chút khả năng, nhưng tuyệt đối không thể có sát khí đáng sợ như vậy, phải giết rất nhiều người thì mới có thể có được loại sát khí này.

Hoa Hồng Đen không dám giấu diếm bất cứ điều gì.

"Chủ soái, là thế này, khoảng thời gian trước, chúng ta tiến vào một cái một cổ, ở bên trong chiếm được một kho báu, nhưng bị phục kích đến, tất cả thành viên trong đội đều đã chết, chỉ có tôi trốn thoát, tôi bám theo sau người đó tới Giang Trung, nhưng mà lại để mất tung tích của anh ta.

Về việc này, Giang Thần cũng không muốn quan tâm.

Anh liếc mắt nhìn Hoa Hồng Đen một cái, thản nhiên nói: "Nơi này là Giang Trung, không phải là vùng biên giới của nước kẻ thù, ở chỗ này phải làm theo pháp luật ở nơi này, đừng gây chuyện."

Để lại một câu, Giang Thần xoay người rời đi.

"Chủ soái..."

Hoa Hồng Đen nóng nảy, nhanh chóng tiến lên, kéo lấy tay Giang Thần.

Sắc mặt Giang Thần trầm xuống, dễ như trở bàn tay bóp cổ Hoa Hồng Đen, kéo cô ta lên khỏi mặt đất, lạnh giọng chất vấn nói: "Cô, muốn làm gì?"

Cổ Hoa Hồng Đen bị nắm chặt, mặt cô ta đỏ bừng bừng, gian nan mà mở miệng: "Chủ, chủ soát... là, là tôi mạo phạm, xin chủ soái thứ lỗi, tôi, tôi không có ý gì khác, xin nghe tôi nói!"

Giang Thần tùy tiện ném đi, giống như ném rác, ném Hoa Hồng Đen xuống mặt đất!

Hoa Hồng Đen nhanh chóng quỳ trên mặt đất, dập trán lên mặt đất: "Xin chủ soái thu nhận và giúp đỡ."

Giang Thần thản nhiên nói: "Có ý gì?"

Hoa Hồng Đen nói: "Vì kho báu này, tất cả mười mấy anh chị em chúng tôi đều đã chết, mà chìa khóa để mở kho báu đó lại ở trong tay tôi, kẻ địch có thể dễ dàng giết cả đội chúng tôi, chắc chắn thực lực rất mạnh, cầu xin chủ soái thu nhận, tôi bằng lòng dâng chìa khóa của kho báu đó ra."

Nếu như là trước đây, Giang Thần chắc chắn sẽ khinh thường không thèm nhìn.

Nhưng, hiện tại anh lại có chút hứng thú.

Hơi buông tay: "Đứng lên rồi nói."

"Được." Lúc này Hoa Hồng Đen mới đứng lên.

Giang Thần hỏi: "Lần này các người lại trộm mộ gì, chiếm được kho báu gì."

"Mộ cổ Lan Lăng Vương, lấy được một cái hộp cổ, nghe đồn rằng trong hộp cổ có kho báu không gì bì được, kho báu này vô giá, có kho báu này, là có thể giải đáp được bí mật lưu truyền ngàn năm ẩn giấu trong bức Hoa Nguyệt Sơn Cư."

"Hửm?"

Nghe vậy, sắc mặt Giang Thần trầm xuống.

Bức Hoa Nguyệt Sơn Cư?

Vậy Lan Lăng Vương là ai, đào ra được kho báu từ trong mộ cổ của Lan Lăng Vương, làm sao lại có thể liên quan đến bản đồ gia truyền của gia tộc anh?