Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu!

Chương 14: Sự tín nhiệm



Hi Giang Mộc nhíu mày khi nghe thấy câu hỏi đó. Liếc nhìn biểu hiện của tôi cùng lớp trưởng, cô ta nói:

- Đây là một trong những vật sưu tập mà tớ đang nghiên cứu.

- Thế cậu đang nghiên cứu cái gì vậy? - Tôi lên tiếng.

Thật ra mà nói tôi chả muốn biết cái con thần kinh đấy đang làm cái chuyện quái đản gì cả. Nhưng khi nhìn thấy vật kì lạ kia khiến tôi khá tò mò. Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ dài tầm một gang tay. Có lẽ chiếc hộp đó được chôn khá lâu nên xung quanh bị bám đất cùng các loại sâu bọ cứ nhung nhúc bò đến phát khiếp.

Thế mà cô ta vẫn thản nhiên dùng tay trần phủi hết mấy thứ đó đi. Không những thế, thỉnh thoảng tay còn cầm mấy con bọ đó ngắm nhìn một cách kĩ lưỡng, mồm thì lẩm bẩm:

- Chắc xong rồi!

Mở nắp hộp ra, cẩn trọng xem xét vật bên trong, Hi Giang Mộc hưng phấn chìa ra cho bọn tôi xem:

- Các cậu đang nói đến bé này à?

Nhìn theo hướng chiếc hộp được đặt, bên trong là một vật được cuốn nhiều lớp vải mỏng màu trắng, xung quanh tỏa ra một hương thơm kì lạ.

"Mùi rượu"

Dù bị xen lẫn với mùi bùn đất cùng côn trùng, nhưng hình như thoang thoảng xung quanh vật quấn vải kia có tỏa ra mùi rượu.

Bên cạnh nhà tôi có một quán rượu đã mở lâu năm, chuyên buôn bán các loại rượu phong phú, cho nên mũi tôi khá mẫn cảm với rượu.

Theo như mớ kiến thức mà tôi học từ cái quán kia thì đây chắc chắn là rượu cọ - một loại rượu khá đắt được dùng chủ yếu ở Châu Phi.

Hi Giang Mộc từ từ nhấc vật đó ra khỏi hộp, lấy chiếc khay đựng ở trong túi bóng lúc nãy, chuẩn bị đặt lên. Bỗng cô ta khựng lại, liếc nhìn xung quanh, khuôn mặt lộ rõ vẻ bực tức, nhưng lại vui vẻ ngay khi nhìn lên trên bậc thềm.

- Hắc Thù Phù, cậu lấy giúp tôi tờ thiệp kia được không?

- Đây là thiệp sinh nhật của lớp trưởng, không phải thứ để cậu lấy ra làm mấy chuyện linh tinh vô nghĩa.

- Đừng nói mấy câu dư thừa như vậy! Tất nhiên là có việc quan trọng nên tôi mới cần.

Bị sai vặt như thế khiến tôi khá khó chịu, dù vậy tôi vẫn ra lấy một tấm đưa cho cô ta.

Nhàn nhạt liếc nhìn một cái, Hi Giang Mộc nhanh chóng mở thiệp ra lấy tờ giấy cứng mà tôi lót bên trong cho đẹp để lên trên khay rồi nhẹ nhàng đặt vật kia lên trên.

Vừa tháo lớp vải quấn quanh ra, tôi cùng Bạch Yết Uyên phát hoảng. Thế nào bên trong lại là một con chim.

- Đây là một trong những bé yêu mà tớ đang nghiên cứu. Bé đã chết tầm khoảng hai tháng trước do bị cắn bởi con mèo nhà hàng xóm. Nhìn màu lông này xem, thật đẹp làm sao. Vì thế tớ đã quyết định giữ nó lại cho dù chỉ là một cái xác. Tuy nhiên nó sẽ bị phân hủy rồi từ từ mất đi vẻ xinh đẹp vốn có. Cho nên tớ đã dùng rượu cọ rửa sạch, lấy hết những thứ khiến bé này bị phân hủy nhanh chóng, đặt thay vào đó là muối để hút ẩm và giữ nguyên hình dạng. Chờ tầm 40 ngày khi muối đã diệt gần hết vi khuẩn cùng hút ẩm thì bôi một lớp dầu bóng cực mỏng để xác trở nên bóng và không khí ẩm sẽ không vô được. Xong xuôi thì quấn băng trắng bảo quản các chất không bị rò rỉ ra ngoài mà tớ đã pha chế theo công thức đặc biệt khi ngâm xác. Vì môi trường dưới đất sẽ khiến thời gian phân hủy chậm lại nên tớ đã chôn nó xuống cùng chiếc hộp để các chất mà tớ bôi vào bé này sẽ kịp phát huy công dụng. Nhìn mấy con bọ xung quanh cứ bám vào hộp nhưng lại không có dấu hiệu bị tàn phá, có thể thấy con chim này đã hoàn toàn thành công trở thành một cái xác không thể phân hủy. Tư nhiên thành dạng đó nên mấy con bọ không coi nó là đồ ăn mà chỉ coi là một thứ đồ bình thường. Sau đó tớ sẽ.. - Hi Giang Mộc hào hứng khoe một tràng dài mãi không dừng.

Bạch Yết Uyên cùng tôi ngây ngốc nghe mớ lí thuyết dài dòng. Nghĩ thế nào cũng thấy giống như đang ướp xác vậy, nhưng đây là xác động vật chứ không phải con người nên chắc sẽ đơn giản hơn nhiều. Dù thế, nghe thôi cũng muốn nổ não rồi.

Bạch Yết Uyên sau một hồi im lặng nhẹ nhàng nói:

- Cậu làm như thế không thấy đáng sợ à?

- Sợ! - Hi Giang Mộc phì cười. - Tại sao phải sợ hoặc đắn đo về việc mình muốn làm chứ.

Nghe xong câu trả lời này, như vừa hiểu ra một vấn đề gì đó, lớp trưởng nắm tay Hi Giang Mộc mừng rỡ nói:

- Cảm ơn cậu vì đã khiến tớ có động lực tiếp tục làm việc mình muốn làm.

Xong, cô ấy quay về phía tôi.

- Đây là sinh nhật đầu tiên của tớ, không thể bị phá hỏng được. Tớ nhất định sẽ khiến các bạn đến dự sinh nhật.

- Có được không vậy? - Hi Giang Mộc nhàn nhạt nói. - Vừa nãy tớ cũng thấy bọn cậu đi phát thiệp. Theo như những gì tớ thấy thì cả lớp không thích cậu đâu.

- Tại sao?

- Có nhớ đợt bầu chọn lớp trưởng đầu năm không? Mọi người hầu như khó chịu khi có lớp trưởng là cậu đấy, Bạch Yết Uyên! Dựa vào thành tích thì lẽ ra Như An Thư phải là lớp trưởng mới đúng. Nói thẳng, dù giữ chức lớp trưởng nhưng cậu chưa có được sự tín nhiệm của mọi người.

Cô ấy sau khi nghe thấy những lời Hi Giang Mộc nói, tâm trạng vui vẻ tuột dốc không phanh, mi mắt hơi cụp xuống lộ rõ vẻ buồn bã.

- Bọn nó là những đứa không có não mời nghĩ cậu ấy không xứng đáng với chức vị này. - Tôi tức giận nói.

- Ờ, không có não! Hắc Thu Phù, cậu cũng là loại não sứa chuyên dùng vũ lực, lẽ ra lúc đầu mọi người chỉ cảm thấy khó chịu ít về vấn đề này nhưng do cậu - người luôn dính như keo với Bạch Yết Uyên - hay làm những hành động khiến mọi người sợ nên hầu như ai cũng không muốn tiếp xúc nhiều với hai cậu đâu.

Nói như thế chả khác nào tôi cũng là một trong những nguyên nhân khiến mọi người xa lánh cô ấy.

Lễ hội mùa thu hôm đó, chắc do bọn nó cần cái cớ có thể đi chơi nên mới rủ cả hai bọn tôi đi cùng. Từ hôm đấy cũng ít thấy mấy đứa kia hẳn, dù cả bọn cùng lớp.

Hi Giang Mộc nhìn biểu hiện buồn bã của cả hai, lên tiếng nói:

- Tớ có cách khiến bọn cậu có được sự tín nhiệm của mọi người. Cả hai có muốn nghe không?