Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu!

Chương 19: Kẻ đáng ghét



Sáng hôm sau, khi đến lớp, điều đầu tiên tôi thấy là.. lớp học im re, các cánh cửa đóng chặt lại. Những cửa kính sáng bóng bỗng đen thui khiến người từ bên ngoài không thể biết được bên trong đang làm chuyện gì.

Lúc bàn kế hoạch hôm trước, do mải nhìn Hi Giang Mộc, tôi không nghe vô một chút nào cái kế hoạch gì gì đó cả.

Ra về, tôi định hỏi lớp trưởng xem cả lớp đang định làm cái gì, nhưng mới liếc ngang liếc dọc vài cái, cô ấy đã đi về nhà trước rồi. Mọi hôm lớp trưởng đều chờ tôi mà.

Mà cửa lại khóa, như thế tôi làm sao vào lớp được chứ!

Bực mình, tôi nhấc chân định đá thật mạnh vô cửa thì một giọng nói vang lên:

- Thu Phù, cậu đang làm gì thế?

Cao Hiếu nhìn tôi với ánh mắt tò mò. Ánh mắt liếc nhìn đôi chân đang nhấc lên của tôi.

Cao Hiếu, một học sinh cũng được coi có học lực tốt trong lớp. Nhưng do tính cách không ai ưa nổi nên mọi người cũng không muốn chơi nhiều với cậu ta.

Phải nói như nào nhỉ? Ừm, đối với tôi cậu ta là một nhân tố cần phải tiêu diệt. Và tôi siêu ghét tên này.

Đến lớp suốt ngày ba hoa chích choè này nọ, sĩ diện, lúc nào cũng đi tán gái, mặt đã xấu thế mà lúc nào cũng chụp đăng lên mạng xã hội rồi ghi mấy câu thơ hoặc vài lời yêu đương lên, kinh nhất bức nào cũng giống bức nào, cùng một loại tư thế chừa cái mặt không biểu cảm cho thiên hạ xem.

Có một lần tôi đang đi vệ sinh, bỗng thấy thông báo kêu liền ngó xem một chút thì phát hoảng.

"Anh sẽ cùng đi khắp thế gian với em, thế sao anh chưa đi, em đã bỏ anh đi trước rồi!" (Buồn)

Khiếp! Hôm trước tôi vừa thấy nó đi chơi với mấy em, sung sướng cười đến ngoác mang tai ra, buồn cái quái gì chứ?

Có mà nó khiến tôi buồn nôn thì có. Cái mặt này nên được đặt trong nhà vệ sinh mới hợp. Đuổi ma, giúp người khác giải quyết nỗi buồn còn hơn đăng lên khiến người khác mù mắt.

Và còn một chuyện nữa khiến tôi ghét cay ghét đắng tên này.

Tán con nào tôi không quan tâm chứ tán lớp trưởng thì nó chết với tôi.

Đúng vậy! Thằng láo toét đó dám tán cô ấy.

Dù chỉ một câu nói đùa vui cũng không được phép.

Bất cứ tên ruồi muỗi nào dám vo ve gần lớp trưởng tôi sẽ đập nát không tha.

Cho nên từ đấy, mỗi khi tên đó lại gần. Dù chỉ mới chỉ cách 10 m, ngay lập tức tôi kéo cô ấy đi ngay lập tức.

* * *

Tôi nhấc chân xuống, liếc mắt nhìn Cao Hiếu, thờ ơ nói:

- Tôi làm gì cũng không cần cậu quan tâm nhé!

Bị tôi phũ thẳng thừng như vậy, cậu ta gượng cười:

- Thế à?

Xong cũng không nói gì nữa, bước đến gần cửa gõ vô bên cạnh 5 cái. Từ bên trong, Ngọc Bích Dương ló đầu ra nhìn, liếc thấy hai bọn tôi liền mở cửa ra ngay.

- Hai cậu mau vào đi. - Ngọc Bích Dương vẫy tay, nhoẻn miệng cười.

Tôi há hốc mồm nhìn cô ta. Rõ ràng lúc nãy tôi kêu đủ kiểu không hề có ai trả lời. Thế mà Cao Hiếu gõ vô cạnh cửa một tí liền vào được luôn.

- Sao lúc nãy tớ gọi cậu không mở cửa? - Tôi tức giận nói.

Nghe thấy câu hỏi này, Ngọc Bích Dương ngớ người ra nói:

- Hôm qua mọi người đã bàn kế hoạch hôm nay sẽ bắt tên trộm mà. Mọi người định sáng đến sớm bí mật cất máy quay để theo dõi. Vì kế hoạch cần phải tuyệt đối bí mật nên cả lớp thống nhất lấy giấy đen hoặc vở che kín cửa lại, đóng tất cả những nơi ra vào, chỉ mở khi có tín hiệu mà cả lớp đã bàn từ trước. Đập vô cạnh cửa 5 cái, người bên trong thấy cửa rung 5 lần thì mở. Cậu quên rồi à?

Thì ra là vậy!

Tôi gật gù gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Ngọc Bích Dương, cảm thấy mình hơi thất thố, tôi liền ho nhẹ một cái:

- Khụ! Tớ nhớ chứ. Chẳng qua tớ muốn hỏi tại sao cậu mở cửa chậm thế thôi. Lần sau nhớ để ý mở cửa nhanh lên nhé.

Nói xong tôi vội bước vô trong lớp, hình như sau lưng tôi nghe thấy loáng thoáng tiếng lầm bầm của Ngọc Bích Dương:

- Lạ nhỉ! Rõ ràng mình mở cửa nhanh lắm mà.

Vừa vào tôi đã thấy một cái thang cao chót vót dựng vào tường, mấy đứa con trai đang loay hoay đặt cái gì đó lên gần cửa số gần sát trần nhà.

Quay sang hỏi đứa gần đó thì tôi mới biết bọn nó đang cất máy quay. Tiết sau là giờ thể dục, khi mọi người đi hết cũng là lúc tên trộm bắt đầu hành động. Cho nên tiết này rất thích hợp để rình mò.

Tôi nhìn xung quanh không hề thấy lớp trưởng đâu.

Hôm qua tôi gọi điện hỏi thăm, cô ấy không nói gì nhiều, chỉ bảo sáng mai không cần đến rủ. Tôi liền ậm ừ đồng ý.

Cho nên, chắc bây giờ lớp trưởng chắc vẫn chưa đến trường đâu, dù gì bây giờ vẫn còn khá sớm, còn lâu mới tới giờ vào lớp.

Nghĩ xong tôi liền nhắm mắt, thở dài, ngáp một cái định ngủ chờ mọi người làm xong.

- Thu Phù, đừng ngủ gật sớm như vậy chứ? - Một giọng nói vang lên sau lưng tôi.