Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu!

Chương 23: Nhận lầm



Giờ ra chơi..

"Rầ.. m"

- Hi Minh Du, mau trả đây! - Tôi cáu kỉnh đập bàn hét lớn.

Hi Minh Du đang ngủ gục trên bàn nghe thấy tiếng động liền uể oải ngẩng mặt lên. Ngáp một cái, dụi dụi mắt, thấy người trước mặt là tôi, hắn thản nhiên lờ đi, gục xuống mặt bàn ngủ tiếp.

Lúc nãy bị phạt đứng hồi lâu trước cửa lớp khiến hai chân tôi tê cứng lại, gắng gượng lắm hai chân mới đi bình thường. Bây giờ lại bị tên đáng ghét này cho ăn một quả bơ to đùng, không hề kiêng nể tôi đập vào đầu Hi Minh Du một cú thật đau.

"Bố.. p"

- A..

Cơn đau trên đầu nhanh chóng xóa tan đi cơn buồn ngủ. Hi Minh Du ngẩng mặt lên, nhàn nhạt nói:

- Có chuyện gì?

Tôi đưa tay đến trước mặt hắn:

- Trả đây!

Hi Minh Du đơ ra, vẻ mặt dường như vẫn chưa hiểu tôi đang nói gì.

- Nhật kí.. Trả tôi quyển nhật kí có nghe rõ không hả? - Không thể kiên nhẫn đợi được lâu, tôi hét to vào tai hắn.

- À.

Hiểu ra được vấn đề, Hi Minh Du lấy từ trong cặp ra cuốn nhật kí đưa cho tôi.

Cầm trên tay đồ vật quan trọng này tôi thầm thở phào nhẹ nhóm. Nếu mà bị lớp trưởng nhìn thấy nội dung thì xấu hổ lắm.

Tối qua khi đang chuẩn bị viết nhật kí hàng tháng thì tôi phát hiện nó đã biến mất dạng. Tôi cứ tưởng đã bị mất trong lúc đi lễ hội mùa thu nhưng không hiểu sao nó lại nằm ở chỗ Hi Minh Du được nhỉ?

- Hi Minh Du, cậu nhặt được cuốn nhật kí của tôi ở đâu vậy? - Cầm cuốn sổ trên tay, tôi nghi ngờ hỏi.

- Dưới đất. - Ném cụt lủn cho tôi hai từ, hắn ngồi dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

- Này, nói rõ hơn đi. Nếu không tôi sẽ nghi ngờ cậu là đang trộm đồ của tôi đấy.

Nghe thấy tôi nói vậy, cậu ta dừng bước, nhanh chóng quay lại đi lại gần tôi. Nhìn với vẻ mặt khó chịu, Hi Minh Du nực cười nói:

- Hết coi tôi là tên cướp đánh đến bầm dập te tua, bây giờ lại đến kẻ trộm. Hắc Thu Phù, cậu có sở thích đổ tội cho người khác hay thật đấy. Không phân biệt phải trái, hở tí là đánh người, mắt nhìn cũng chả rõ. Tôi khuyên cậu nên về kiểm tra lại mắt đi.

Không để tôi kịp hiểu lời vừa nói, Hi Minh Du cười lạnh, đi ra khỏi lớp.

Nhìn thấy nụ cười đó, lửa giận trong tôi phun trào, bởi tên đáng ghét kia dám nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

- Cướp cái gì chứ, tôi coi cậu là kẻ cướp.. bao.. giờ? - Tôi bực mình nói sau lưng Hi Minh Du, nhưng chưa đến mấy giây sau tôi mới vỡ lẽ ra ý mà cậu ta nói.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì cuốn nhật kí này bị mất trong khi đi lễ hội hội thu vừa cách đây không lâu, tên cướp.. cướp.. Chẳng lẽ nào..

Tôi ôm đầu, vò tóc, mắt trợn to lộ rõ dáng vẻ bị sốc nặng. Đúng là ý trên mặt chữ có khác, thể nào tôi cảm thấy Hi Minh Du rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi, thì ra là gặp trong hội thu. Oái oăm nhất là khi tôi coi cậu ta là kẻ cướp đồ của mình, không những thế còn đánh người ta ra bã, bị đối xử như thế không nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ mới là lạ.

- Chết rồi.. chết rồi! - Miệng tôi cứ lẩm bẩm không ngừng, cảm giác áy náy dâng trào trong tôi.

- Hắc Thu Phù, cậu bị làm sao vậy? - Bạch Yết Uyên từ xa nhìn thấy biểu cảm khác lạ của tôi, lại gần ân cần hỏi han.

- Lớp trưởng! - Tôi quay ngoắt về phía cô ấy.

- Ừ, cậu có chuyện gì à?

- Nếu.. nếu.. tớ hiểu nhầm một người khiến người đó khó chịu thì cậu nghĩ mình nên làm gì?

Nhìn khuôn mắt khó xử đến mức phì cười của tôi, Bạch Yết Uyên nhỏ nhẹ nói:

- Trên đời này không có vấn đề nào không thể giải quyết được cả. Nếu cậu chân thành, đặt trọn niềm tin và tình yêu vào nó thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Theo như lời cậu nói thì có vẻ như có một sự hiểu nhầm không hề nhỏ giữa cậu và người đó nhỉ? Hừm.. đầu tiên cậu đi xin lỗi người mà cậu hiểu lầm xem sao, lời xin lỗi tuy nhỏ bé nhưng có trọng lượng rất lớn trong các cuộc cãi vã đấy.

Như vừa được khai sáng cái não mù tịt về mấy vấn đề này, tôi nghe lớp trưởng nói không thiếu một chữ nào.

- Cảm ơn cậu, lớp trưởng!

Nói xong tôi chạy ngay đi tìm Hi Minh Du để xin lỗi.

Xin đính chính lại một điều, Hắc Thu Phù tôi đây không bao giờ làm những chuyện vô ích và nhàm chán không có lợi cho mình. Làm hòa ư? Còn lâu tôi mới làm cái chuyện đó nếu như.. cái tên đáng ghét đó không nắm lấy cái yếu điểm của tôi.

Lần trước Hi Minh Du bị tôi nhận lầm làm kẻ cướp, như vậy cậu ta chắc hẳn đã ghim tôi rồi. Mà cậu ta đã đọc cuốn nhật kí của tôi, như vậy bất cứ khi nào Hi Minh Du cũng có thể uy hiếp đe dọa tôi sẽ nói hết nội dung tôi viết cho lớp trưởng nghe để thỏa mãn sự bực tức của hắn. Đối với một đứa nắm được yếu điểm của mình thì đó chính là đòn chí mạng. Cho nên bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho Hi Minh Du hạ hỏa, hứa sẽ không nói ra chuyện này.

Tôi vừa chạy vừa mỉm cười với quyết định sáng suốt này. Chạy đến cuối hành lang, bỗng tôi nhìn thấy bóng dáng Hi Minh Du. Hình như tôi nghe thấy cậu ta đang nói chuyện với ai đó, trong giọng lộ rõ vẻ cảnh cáo.

- Tốt nhất đừng có nói chuyện này ra, nếu không đừng trách tôi..

Nghe đến đây, do âm thanh quá ồn nên tôi không thể nghe nốt mấy câu phía sau.

"Đừng có nói chuyện này ra.."

Không lẽ cậu ta đang giữ trong mình bí mật động trời nào đó không muốn cho mọi người biết.

Nghĩ đến đây tôi liền nở một nụ cười ranh mãnh, nếu có thể biết được bí mật này tôi liền có cớ để khống chế Hi Minh Du rồi. Nghĩ là làm tôi rón rén lại gần nấp sau bức tường trắng chỉ cách cậu ta tầm 5m, liếc mắt nhìn thì thấy..