Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu!

Chương 33: Xa lánh



"Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa" là điều tôi nghĩ lúc bấy giờ.

Sáng hôm sau sự việc xảy ra ở nhà Bạch Yết Uyên đã loan khắp cả trường.

Cả lớp, từng người cứ đi đâu là thể nào cũng bị gắn cái mác "cá biệt" làm đề tài bàn tán cho mọi người.

"Bộp"

Cô Quỳnh ném xấp giấy tờ lên trên bàn. Sau nhiều lần nhẫn nhịn, sự tức giận của cô đã bùng phát hoàn toàn.

- Mau nói cho tôi biết, các anh chị đã làm gì khiến sự việc tiến triển đến mức này hả? Mấy người nghe xem, bây giờ ngoài đang đồn ầm lên học sinh trường Dương Thiên đánh nhau đến mức nhập viện mấy ngày liền chưa ra kia kìa. Cái lớp này thật hết thuốc chữa mà.

Cả lớp im lặng không dám nói một câu gì.

Tôi chán chường nhìn khuôn mặt tức giận của cô, dơ tay nói:

- Thưa cô, lớp trưởng và Ngọc Bích Dương khi nào mới được ra viện.

Cô thấy cả lớp không ai nói để cho cô trút giận, nay tôi lại hiên ngang làm vật hi sinh, cô cau mày lên giọng nói:

- Tôi còn chưa xử lí anh đâu đấy Hắc Thu Phù, bây giờ anh lại hỏi tôi mấy câu hỏi vô nghĩa đó hả? Khi nào khỏi bệnh hai người đó tự khắc ra, anh không cần bận tâm.

- Em..

- Im miệng, anh định cãi lời tôi hả? Thật đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã". Mấy người xung quanh anh đều giống anh làm hủy hoại thanh danh trường.. v.. v

Cô nói một tràng dài không ngừng nghỉ như đang cố gắng tận dụng xả hết cơn tức giận của ngày hôm nay.

Sau gần hết tiết cô mới ngừng, tôi tranh thủ thời gian thưa cô:

- Em là con gái chứ không phải trai. Cô nhầm mấy lần rồi đấy.

Lúc này cô mới ngớ người ra, thẹn quá hóa giận cô nói:

- Hừ, trai không ra trai gái không ra gái như cô thì làm sao mọi người phân biệt được chứ.

- Chỉ có cô là không phân biệt được thôi. - Tôi nói thầm.

Như biết được ý nghĩ trong đầu tôi, cô ho nhẹ cái, nâng giày cao gót bước nhanh khỏi cửa.

Tôi thở dài lắc đầu.

Hôm trước tôi cũng đã đến bệnh viện thăm qua lớp trưởng. Lúc đến cô ấy đang nằm ngủ trên chiếc giường trắng xóa được đặt trong căn phòng bốn người mang đậm mùi thuốc sát trùng.

Khuôn mặt lớp trưởng nhợt nhạt đi hẳn. Vì thời gian thăm bệnh có hạn tôi chỉ có thể chào hỏi mẹ lớp trưởng mấy câu, liếc nhìn cô ấy một chút rồi đi.

Theo như bác gái nói thì sức khỏe của cô ấy tạm thời đã ổn, bây giờ chỉ còn chờ giấy chẩn đoán tổng quát cơ thể cuối cùng là được xuất viện.

Nhưng từ hôm đó đến giờ đã được ba ngày. Tôi thật sự rất lo cho cô ấy.

Với cả có một chuyện làm tôi thắc mắc mãi. Từ hôm xảy ra chuyện sĩ số của lớp thụt hẳn đi. Bạch Yết Uyên và Ngọc Bích Dương vẫn đang dưỡng bệnh thì không nói đến. Đằng này Mạc Hồng Thy, Hi Giang Mộc, Hi Minh Du, Cao Hiếu, Sơn Long, Khương Mai Yêu cũng nghỉ là sao chứ.

Cả cái bàn giờ chỉ còn tôi ngồi trơ trọ một mình. Không những thế, bởi vì tôi là bạn thân của Bạch Yết Uyên nên mọi người lúc nào cũng xì xào bàn tán sau lưng tôi. Nhiều lần tức quá chạy ra mắng chúng nó một trận dẫn đến cả lớp dần xa lánh tôi.

Cảm giác mấy ngày này thật cô độc.

Đối diện với căn phòng tối om, tôi chán nản lười bật đèn, mượn ánh hoàng hôn từ cửa sổ, tôi bước vào phòng mình. Mấy hôm nay thật mệt mỏi, về nhà tôi chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức.

Chợp mắt được một chút bỗng ngoài cửa có tiếng động vang lên.

Trong đầu cũng đoán được phần nào ngoài cửa đang xảy ra chuyện gì.

Tâm trạng tôi đang xấu nay còn xấu hơn.

"Cốc, cốc"

Người ở ngoài gõ cửa phòng, mong chờ tôi ra mở cửa.

Tôi làm ngơ sự hiện diện kia, im lặng không nói gì, chợp mắt ngủ tiếp.

Nhận ra người trong phòng không muốn gặp mình, tiếng gõ cửa dừng lại.

Sáng hôm sau, tiếng bụng đói đã đánh thức tôi dậy. Do hôm qua không ăn gì nên giờ cảm giác cồn cào ập đến. Nhanh chóng tắm rửa, tôi nhanh chóng bước ra ngoài cửa chuẩn bị đi học.

Nhận thấy trên mặt bàn có thứ vừa đặt lên từ tối qua, tôi lại gần cầm tờ phong bì lên, cảm nhận được phong bì dày hơn hàng tháng tôi cười lạnh cho bản thân mình.

- Con chuẩn bị đi học à? - Ngoài cửa vang lên tiếng nói khàn khàn.

Một người đàn ông trung niên vận trên mình bộ trang phục đắt tiền bước vào nhà.

Tôi nhíu mày nói:

- Sao ông vẫn ở đây?

- Bố về lấy chút đồ để quên.. - Ông nói tiếp. - Tiền tháng này bố để trên bàn đấy, con cầm lấy chi tiêu hàng ngày đi.

Tâng phong bì lên, tôi khinh bỉ nói:

- Có vẻ công việc của ông càng ngày phát đạt ra thì phải. Đúng là bán vợ con lấy tiền bạc có khác.

- Con! - Khuôn mặt của người đàn ông thoáng qua nét buồn.