Luân Hãm Cưỡng Chế

Chương 6: Đèn chim tước (3)



Edit: Shye, Katy

Trong số những người ở Nam Kinh chạy trốn tới trấn nhỏ này, Diệp gia là may mắn nhất.

Bọn họ lưu lại nơi này một tòa dinh thự nguy nga lộng lẫy cùng hơn nửa gia sản. Diệp gia xuất thân ở đây, đối với bọn họ, về nam chỉ giống như về nhà mẹ, vẫn có thể làm người giàu có, xa hoa rực rỡ.

Diệp lão gia có rất nhiều thê thiếp, quan hệ lợi ích cũng rất phức tạp. Di phu nhân ở lục phòng sinh được con trai độc nhất tên Diệp Cầm. Trong lúc mọi người tộc đấu đá nhau, hắn bị hạ độc hãm hại, khiến hai chân bị thương tàn phế. Người yếu đuối lại nhiều bệnh, chỉ có thể dựa vào người khác mà sống.

Từ đó về sau, hắn ở trong đại gia đình tồn tại như một cái bóng.

Diệp Cầm, chính là nam chính trong thế giới này.

Lúc này Diệp Cầm mới vừa bởi vì bất ngờ rơi xuống nước mà làm quen Tô Khuynh. Nếu như dựa theo cốt truyện, nàng sẽ là người đầu tiên hắn thích, cũng là người hắn yêu nhất cuộc đời này.

Nguyên thân cũng không phải là không cảm giác được loại cảm tình u mê đó, chẳng qua là nàng mạng mỏng, hai người không thể nên duyên.

Cho đến mấy chục năm sau, Diệp Cầm mới cùng phu nhân Lâm thị mở lòng. Lâm thị là danh môn khuê tú, thông minh tri thức, cá tính hoạt bát, từ từ giúp hắn đi ra khỏi sương mù. Cũng xem như người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc, hạnh phúc cả đời.

Những hình ảnh này khi bắt đầu tiến vào thế giới, Tô Khuynh đều đã xem qua. Nàng thậm chí không biết Tà thần cho bọn họ số mạng như vậy là có hay không cố ý: So với cả đời thăng trầm vĩ đại của Diệp Cầm cùng Lâm tiểu thư, mối tình đầu Tô Khuynh này chỉ tồn tại ngắn ngủi, cơ hồ ngay cả vai phụ cũng không được tính.

Vả lại, nàng không hiểu lắm điều kiện "Nghịch thiên cải mệnh" của Tà thần. Bất quá nếu là cải mệnh, ước chừng không thể chết sớm. Nhưng nếu như nàng không chết...

Diệp Cầm chính là Thẩm Dật của thế giới này. Hắn sẽ có cho mình con đường sự nghiệp, mạng định vẻ vang, cũng là một con người mới. Nàng nếu đã không chết, cũng nên hạn chế cùng hắn dây dưa, để tránh nhiễu loạn khí vận của hắn.

Nhưng lúc nàng vừa tiến vào thế giới này, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một màn chết chìm kia của Diệp Cầm.

Ngũ thiếu gia tánh tình cô độc lại tàn tật, chiếu cố hắn chỉ có Giả Tam trẻ tuổi ham chơi, lại để hắn một mình ngồi bên thác nước. Tô Khuynh mắt thấy hắn phát bệnh, đau tới bất tỉnh cũng không ai nhìn thấy, người từ từ tuột xuống, chìm vào trong nước. Bọt khí liên tiếp bốc lên, cuối cùng trên mặt nước chỉ lộ ra chiếc cằm.

Lúc đó đầu Tô Khuynh trống rỗng, chỉ biết liều mạng chạy về phía hắn, nắm quần áo hắn kéo lên.

Tất cả sự cứng cỏi trong người dường như trong lúc này bung ra hết thảy. Hồ không tính là sâu, nàng nhảy vào trong nước, dùng hết khí lực toàn thân đẩy hắn đi lên bờ.

Tóc Diệp Cầm ướt nhẹp dán vào cái trán tái nhợt, nhắm mắt ho khan, nước từ trong miệng hắn phun ra ngoài, bởi vì quá lạnh, môi của hắn có chút tím bầm, còn đang run rẩy.

Tô Khuynh bám vào đá bò lên bờ, quần áo ướt sũng nặng trịch giống như tay ma tay quỷ kéo nàng lại. Nàng lúc này mới cảm giác mệt mỏi kiệt lực.

Giả Tam trở lại, thấy người nằm trên đất, mới biết chuyện nghiêm trọng:

"Ngũ thiếu gia rơi xuống nước, Ngũ thiếu gia rơi xuống nước, Ngũ..."

"Ùmm"

Một tiếng kêu sợ hãi, hắn ta ngửa về sau ngã vào trong hồ, làm bọt nước văng tứ tung.

Thiếu niên chẳng biết lúc nào đã chống đỡ ngồi dậy, dựa vào trên thân cây, rũ thấp mí mắt, ngực từng chút phập phồng, nhìn qua không hít được bao nhiêu không khí.

Một chút bùng nổ vừa rồi, quả nhiên làm tinh thần hắn hao tổn thật lớn.

Đợi một hồi, hắn mới ngước mắt lên, trên mặt một mảnh âm u. Hắn lạnh mặt nhìn Giả Tam trong hồ đạp nước mấy cái, mặt xám như tro tàn leo đến bên bờ, trợn to hai mắt nhìn hắn, người run giống như hoa tàn trong gió.

Ba người một hồi cũng không lên tiếng, bốn phía quỷ dị yên lặng.

Trong đây, bình tĩnh nhất là Tô Khuynh. Nàng đang quay lưng lại không yên lòng chải tóc, suy nghĩ xem nên làm thế nào. Còn chưa nghĩ tới một Diệp Cầm nổi danh ốm yếu từ nhỏ so với Diệp Cầm - người mới vừa rồi một cước đạp người ta xuống hồ, là có mấy phần giống nhau.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy cái gì đó nóng lên, vội vàng lấy viên ngọc đeo trong ngực ra xem, lại phát hiện phần màu xanh da trời bành trướng, giống như sôi trào vậy.

Nó thật giống như biến thành nước lưu động, từ từ lan tràn lên phía trên thêm một ô vuông.

Nàng trợn to hai mắt nhìn hồi lâu, không suy nghĩ ra thần khí chỉ thị kết quả như thế nào, chợt quay đầu lại.

Diệp Cầm đang nhìn nàng, hai tròng mắt lạnh lùng.

Giả Tam vô cùng biết nhìn sắc mặt nghe lời nói, là loại người tinh ranh. Cũng là bởi vì quá cơ trí, nên khi chiếu cố Diệp Cầm tàn tật thì cảm thấy mình tiền đồ u tối, tâm tư đều dùng ở nơi khác, đối với Ngũ thiếu gia có nhiều lạnh nhạt.

Diệp Cầm xảy ra chuyện lớn, ướt dầm dề đi về nhà, Diệp lão gia mới nhớ mình còn có một đứa con trai như vậy. Vị Lục di nương luôn luôn mê mệt vinh hoa phú quý cũng bỗng nhiên ồn ào náo lên một trận, Diệp lão gia chỉ đành phải một mặt trấn an Lục di nương, một mặt phạt nặng Giả Tam trông coi bất lực.

Diệp Cầm kịp thời từ trên giường bệnh bò dậy, nói muốn tự mình xử lý.

Xử lý như thế nào? Hắn đóng kín cửa, ai cũng không biết được. Giả Tam hét thảm hai ngày hai đêm, người cũng gầy đến không ra hình dáng, quả thực không chịu đựng được nữa, lao về phía cây cột, muốn cầu giải thoát. Chớp mắt trước khi hắn ta đụng vào, lại bị người giựt mạnh một cái.

Ngũ thiếu gia giống như quỷ mị đứng ở trong sân, khinh khinh phiêu phiêu lôi chéo áo của hắn ta. Giả Tam đụng lệch đi, chỉ để lại một vết thương thật dài trên trán, chính là vết sẹo Tô Khuynh nhìn thấy.

Từ đó về sau mạng Giả Tam liền thuộc về Diệp Cầm, một mực cung kính, một mực theo hắn đến cuối cùng. Cũng từ ngày hôm đó, chỉ cần Diệp Cầm nhìn một cái, hắn ta vẫn sẽ không nhịn được phát run.

Tô Khuynh cũng là sau đó mới hiểu được, mình cùng người ngoài trong mắt Thẩm Dật tựa hồ rất khác nhau.

Sự cực đoan của hắn còn biểu hiện rõ ràng hơn ở thế giới này.

___________________________________

Mà hiện tại Diệp Cầm đang nhìn nàng, thấy nàng hồi lâu không đáp lời, không quá hài lòng: "Sao?"

Tô Khuynh cúi thấp đầu, màu đỏ trên tai tan đi: "... Ngọt."

Diệp Cầm dời mắt.

Hồi tưởng ngày hôm đó được nàng cứu lên, chỉ nhớ áo quần xanh biếc của Tô Khuynh hoàn toàn ướt đẫm, mập mờ dán sát lên người.

Nàng đưa lưng về phía hắn, trầm mặc cúi đầu, hai tay vòng ra sau lưng, ngón tay khe khẽ thắt lại đuôi sam. Nằm dưới bím tóc đen bóng là một cái gáy trắng trẻo thon dài.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh tương tự, đó là vịt rừng đắc ý bơi trên mặt hồ, dùng mỏ thuần thục thuần thục bắt cá, bộ lông trắng tuyết ưu nhã tung lên.

Nhảy vào trong hồ liều mạng cứu hắn lên, lại là một cô nương gầy yếu như vậy.

Lần đầu tiên gặp mặt, nàng thế nhưng lại đỏ mặt một cách kỳ lạ, đáy mắt ôm một ít thâm trầm mà bí ẩn ưu tư.

Lúc ấy hai mắt Diệp Cầm nhìn nàng, lạnh lùng xen lẫn phòng bị: "Ta đã từng gặp ngươi rồi à?"

Nàng lắc đầu nói không có.

Nhưng có lúc Giả Tam đang cõng hắn đến mức há miệng run rẩy, hắn nhìn thấy cô nương này còn đứng một chỗ nhìn về phía hắn, con ngươi đen nhánh thăm thẳm.

Bởi vì lúc nhỏ bị trúng độc nên thân thể Diệp Cầm rất yếu ớt. Sau này lại bị rơi xuống nước, hắn phải ở nhà dưỡng thương một tháng. Mỗi lúc tới đây sẽ chú ý nhiều hơn đám người giặt quần áo ở bên hồ.

Kết quả nhiều lúc bỏ sót Tô Khuynh, hoặc là nhìn thấy bóng dáng nàng bỏ chạy đi xa, chỉ có lần trước gặp mặt mới vội vàng đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ đựng đường.

Nàng dùng mọi cách từ chối, bất quá từ chối không thành, nên mới thuận tay nhặt lấy một viên hình dáng không đều nhét vào trong hầu bao.

Gió thổi lướt qua trên mặt hồ tạo thành một mảnh rung động, thiếu niên lẳng lặng nhìn thác nước, gió thổi làm trường sam rũ xuống lay động. Tô Khuynh đứng ở sau hắn, tựa như bèo nước gặp gỡ, không nói lời nào.

Nhưng nàng không hề thận trọng, cũng không cảm thấy vô vị, thậm chí còn mơ hồ vui sướng. Trên đỉnh đầu hắn có soáy tóc, lúc gió thổi qua tán loạn mới có thể mơ hồ nhìn thấy.

Lúc này hắn tỏ ra rất dịu dàng, tràn đầy khói lửa nhân gian.

Có lúc Diệp Cầm sẽ chủ động nói chuyện.

Hắn giơ cao quyển sách trong tay: "Biết chữ không?"

Tô Khuynh gật đầu một cái.

"Đã học qua cái gì rồi?"

"Đọc qua "Kinh Thi" cùng "Tả Truyện", sau đó thì không đọc gì nữa."

"Tư thục*?"

*Là gian nhà hai bên cửa cái gọi là thục, thầy đồ tự mở chỗ để cho con em vào học.

" Ừ."

Lúc Tô Hồng chưa bị mắc bệnh, khi đó tình huống trong nhà còn tốt, thì nàng và Tô Dục được cho đi học cùng nhau. Khi đó mân trấn rất thịnh hành việc mở lớp tư thục, nguyên thân vốn đã thích đọc sách, cũng toàn chọn sách rất khá. Nhưng các tiểu tử trong lớp học khi dễ nàng mềm yếu, cứ ném loạn bài thi của nàng. Lại cứ ở cửa trước lau sàn làm nàng ngã vào vũng nước dơ, cười nhạo nàng khóc lóc.

Tô Dục hình như rất sợ ra mặt. Tỷ tỷ bị khi dễ, nếu như hắn đứng ra thì cũng sẽ bị nhằm vào; nếu như lạnh mặt ở bên cạnh xem, cũng sẽ bị cười nhạo.

Tô Dục nảy ra một ý nghĩ rất đặc biệt, hắn tỏ rõ lập trường bèn quyết định dẫn đầu chế giễu Tô Khuynh, rất nhanh được mọi người vây quanh.

Sau đó trong nhà từ từ khó khăn, nguyên thân liền chủ động xin không đi học.

Diệp Cầm không lên tiếng, cầm quyển sách tiện tay ném cho nàng: "Ngươi lại đây, giúp ta đọc sách."

Tô Khuynh chần chờ lật từng trang sách, Diệp Cầm lại ngẩng đầu liếc nàng. Ánh dương rực rỡ chiếu vào ánh mắt hắn, con ngươi nâu sẫm từ từ thu nhỏ lại, vừa tỏ ra lãnh đạm, lại có điểm lười biếng: "Tô tiểu thư, ngươi đứng xa như vậy ta làm sao nghe được?"

Tên này trời sinh mang lệ khí từ trong xương.

Tô Khuynh dựa vào trên một tảng đá, mở ra nhìn một cái, còn không thèm há mồm.

"Thấy thế nào?"

Tô Khuynh nhìn chằm chằm trang sách, lại nhìn mặt hắn, giọng cẩn thận: "Đây là tập tranh à."

Diệp Cầm nhìn nàng, lại nhìn trang sách, "Phía trên không phải có chữ hay sao?"

"... Là." Mặc dù hắn nguyện ý thật giống như không hề như vậy.

"Đọc đi." Diệp Cầm không để ý tới nàng nữa, hơi cau mày, đưa ngón tay lên sờ mũi.

Hàng mi dày nhưng lại không hề lộn xộn, giống như làn bạch thảo sinh trưởng mạnh mẽ, lại theo gió lay động.

Tô Khuynh giơ bức họa lên ngang mắt quan sát, nhẹ nhàng dùng móng tay đẩy trang sách xõa tung được đóng gáy gọn gàng, mở ra đọc:

"Bát Giới nghe lời, tức khắc biến hình, đổi tráo dung mạo. Bước chân đi thẳng đến thôn trang đằng trước xem..."

Làn mi Tô Khuynh giãn ra, lại lật một trang.

Bốn bóng dáng nữ nhân mỹ lệ đứng trong khóm hoa: "Khuê lòng kiên tựa thạch, lan tính thích như xuân..."

Tô Khuynh cảm thấy thú vị, âm điệu cũng chậm lại, thanh âm nhỏ nhẹ mềm nhũn, không nhanh không chậm, nghe rất thoải mái.

Trang phía sau vẽ một cái đình, bên trong là ba cô nương lụa là màu sắc.

... Tại sao vẽ người thì ngày càng nhiều, chữ thì càng ngày càng ít đi?

Đến cuối cùng, các nữ tử rối rít thoát áo, dòng đề tựa bên cạnh biến mất, cả trang đều bị bức vẽ chiếm hết.

Bức họa tổng cộng có bảy cô nương, ở ven hồ khom người nghịch nước, nửa lộ nửa kín đứng ở trong nước, váy vóc treo ở trên cây, dứt khoát cột vạt áo rộng mở để tạt nước chơi đùa, thần thái quyến rũ mê người.

"..." Tô Khuynh nhìn chằm chằm hình ảnh, mặt đỏ đến tận mang tai.

Khó trách không có chữ viết, thì ra vẽ như vậy mới có thể hiểu được.

Nhìn chòng chọc chừng mấy phút, nàng quyết định kêu Diệp Cầm. Khi ngẩng đầu nhìn lên, hắn vẫn như cũ ngồi còng lưng trên mặt đất, lưng gồ lên như đôi cánh bướm, ngón tay thon gầy đặt lên xương lông mày, môi khẽ mím lại, không hề nhúc nhích, giống như là đã ngủ quên.

Nàng chợt chú ý tới trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.

Vội vàng đẩy hắn: "Này, Diệp công tử?"

Hắn mờ mịt mở mắt ra, mơ hồ nhìn chằm chằm nàng chốc lát, lập tức biến thành lãnh đạm bất mãn: "Tên ta là Diệp Cầm."

Môi hắn trắng bệch, sắc bầm đen lan tràn hai bên sống mũi, sắc mặt ảm đạm, dưới mắt cũng là một màu đen thâm trầm. Nhìn giống như mấy con quỷ bệnh lao trong tranh.

Một lần trúng độc lúc còn nhỏ kia đã tổn thương căn cơ, sau đó đầu thường xuyên đau như sắp nứt, tới đêm cũng không thể chợp mắt.

Mới vừa rồi rõ ràng là phát bệnh, nhưng lại không nói tiếng nào.

Diệp Cầm ngẩng đầu liếc một cái, sắc mặt Tô Khuynh sợ đến trắng bệch còn hơn hắn: "Khó chịu ở chỗ nào?"

Ánh mắt dừng trên gương mặt nàng một hồi, đáy lòng lướt qua một tia cảm giác khác thường.

Hắn phiền não, đưa tay đè một trang sách: "Đọc đến chỗ nào rồi?"

Ngón tay vừa vặn đè lên ngực trắng lòa của con nhện tinh đang nghịch nước, nữ nhân đang ném một ánh mắt quyến rũ hướng về người phía bên ngoài bức họa.

Hai người cùng xem trang sách, lại trầm mặc chốc lát.

Tô Khuynh thanh âm lí nhí: "Tới đoạn không chữ."

Diệp Cầm rút ngón tay ra, cúi đầu quan sát hình vẽ kia.

Nếu như là tự mình nhìn, thì có lẽ sẽ không có cảm giác. Nhưng bây giờ bên cạnh còn một người, còn có thể ngửi thấy mùi thơm trên người nàng bay tới.

Hắn bỗng nhiên xé tờ giấy kia xuống, gấp thành thuyền nhỏ thả vào trong nước, đưa tay đẩy một cái.

Gió nổi lên cuốn vào từng sợi tóc, cũng đẩy thuyền nhỏ đi.

Giọng nói hắn bỗng nhiên nhu hòa: "Ta không sao."

Tô Khuynh khép lại sách, không dấu vết đổi đề tài: "Ta nghe A Dục nói, có trường dạy các kiến thức tân thời, lại không cần học cổ văn, toàn dạy thiên văn, địa lý, số học."

" Ừm."

"Ngũ thiếu gia cũng học ở trường Tân Thức đó sao?"

Hắn nhìn nàng một cái: "Ta gọi là Diệp Cầm."

Tô Khuynh không đáp lời, chỉ cúi đầu cười một cái, ánh mắt cong lên một độ cong ôn nhu kín đáo. Giống như nàng cái gì cũng biết, cái gì cũng nguyện ý bao dung.

Diệp Cầm ngửa đầu ngắm thác nước, nghĩ tới ngày hôm đó nàng cúi đầu tết đuôi sam, dài mà đen nhánh, vì bị ướt mà quấn lại dán vào cổ.

Nữ sinh ở Tân Thức lưu hành để tóc ngắn gọn gàng, quá cấp tiến, cảm thấy không thích hợp với nàng.

Không biết sao lại nghĩ tới hình vẽ nhện tinh tóc dài ướt át xõa tung vừa rồi.

Thiếu niên bỗng nhiên cúi người xuống, như cho hả giận mà lượm phiến đá thảy vào nước, cục đá xoay tròn vào dòng nước, vừa giống như nước xoáy mà ra, lay động gần kề và lăn tăn rung động.

"Ngươi muốn lên trường Tân Thức học?"

Tô Khuynh đưa ngón trỏ vuốt ve qua lại trên trang giấy đến tê liệt, giống như một vết thương đang bị bong lên.

Nàng nhanh nhẹn đáp: "Không, ta chỉ hỏi một chút thôi."

Ở thời đại này, vô số vòng xoáy đồng thời xuất hiện, mân trấn này nhìn thì có vẻ không bị quấy nhiễu, nhưng trong thực tế nó gắn liền với thời đại này như nước lũ cùng nhau đổ về phía trước.

Rất nhiều lần nàng nhìn thấy Tô Dục cùng một vị tiểu thư tóc ngắn cùng nhau về nhà, mọi người gọi nàng ấy là "Tam tiểu thư". Sống trong một căn nhà Tây hóa, là một cô nương hợp mốt hợp thời. Nàng ấy hoạt bát, hào phóng lại giàu có, mọi cử động đều là tiêu điểm trong mắt mọi người. Đại diện cho một thế giới hoàn toàn mới mẻ, hấp dẫn ánh mắt Tô Dục, khiến cho hắn cảm thấy tò mò cùng ngưỡng mộ.

Mà Tô phu nhân và nàng, là những người thuộc kiểu ba tấc kim liên, ở trong trấn nhỏ, áo quần cũ kỹ mà còn thắt bím tóc dài thườn thượt, là một kiểu xã hội lỗi thời mà hắn muốn nóng lòng thoát khỏi.

Từ phía xa, Giả Tam đang đi tới, để cái chậu ở ngang hông, kia một chậu quần áo tựa hồ đem hắn Ma Can Nhi vậy người tiết ra một góc độ, Tô Khuynh nhanh chóng đứng lên nhận lấy chậu: "Đa tạ."

Giả Tam cười đùa cợt nhã, chắp hai tay: "Ai u, Tô tiểu thư khách khí."

"Ơ, ở đây có chiếc thuyền nhỏ." Giả Tam làm việc xong xuôi thì tỏ ra hưng phấn dị thường, ánh mắt nhìn tán loạn khắp nơi, ở gần mép hồ thấy một chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên mặt nước, hứng thú bừng bừng nhặt lên, mở ra nhìn một cái, nhất thời mặt đỏ giống như mông khỉ.

"... Ngũ thiếu gia, lão gia để cho ngài nhiều đọc sách thánh hiền, ngài..."

Diệp Cầm ném một hòn đá về phía hắn, Giả Tam nghiêng đầu một cái, khéo léo tránh ra, hòn đá "Ùm" một tiếng bay vào trong nước.

Giả Tam cầm thuyền nhỏ qua loa nhét vào tay áo, nghiêng đầu qua cầu cứu tựa như hô to: "Tô tiểu thư, ngày mai có tới không?"

Tô Khuynh đi đến bên bờ sông, mặt trời đã đến gần buổi trưa, xa xa thấy được mặt hồ ánh lên long lanh như vẩy cá, hai người bên kia cũng đang nhìn nàng, biểu tình mơ hồ không rõ.

Nàng cười rất chói mắt: "Tới."

Đăng duy nhất tại wattpad _tichha_