Luân Hồi Thương Đế

Chương 17: Tinh Linh. TIÊN THIÊN TỬ PHỦ



Nghỉ ngơi một lát thì Đoạn Ngọc hai tay xem như khôi phục được chín thành lực lượng, trên tay rất nhanh đã nhiều ra hai thanh chủy thủ, hắn ánh mắt hướng lên phía trên nhìn chằm chằm.

“Đi!”. Tháo một đầu dây trường tiên cuốn vào trường thương, Đoạn Ngọc ngồi xuống lấy cán thương làm điểm tựa thì cũng lập tức bật người tung lên, thân hình nháy mắt lên cao năm trượng.

Mười trượng...

Mười lăm trượng...

Mười tám trượng...

Mượn nhờ đà nhảy kia cùng đôi chủy thủ, Đoạn Ngọc lại giống như một cái linh hầu leo lên.

“Đến!”. Thể nội huyết dịch giống như đang gầm thét lao nhanh, nơi mi tâm phảng phất như có vật gì muốn lao ra hô ứng, Đoạn Ngọc nội tâm không tên nổi lên ý nghĩ mình đã đến được mục tiêu.

“Đinh!”. Bất quá để cho Đoạn Ngọc sợ hãi đó là hắn hai tay nắm lên chủy thủ đâm vào vách đá lúc này giống như đâm vào cương thiết, mũi chủy thủ cùng vách đá đụng vào nhau dĩ nhiên là vang lên tiếng kim loại va chạm, chủy thủ đâm không vào.

“Hả?”. Đoạn Ngọc hai mắt đồng tử co rụt, chủy thủ đâm không vào vách đá, hắn không có chỗ mượn lực, tiếp theo há không phải là rơi xuống?

“Xuy!”. Bất quá còn không đợi Đoạn Ngọc suy nghĩ nhiều thì chỗ kia vách đá đột nhiên lóe lên quang hoa, một đạo hư huyễn quang tuyến chớp mắt chém về phía Đoạn Ngọc, tốc độ nhanh chóng cơ hồ là để hắn không kịp có chút nào phản ứng, nhìn thấy thì đã bị nó chém lên vai trái, cảm giác đau xót nháy mắt truyền đến.

“Công kích trận pháp?”. Trong đầu điện quang tỏa trạch, Đoạn Ngọc đáy lòng lập tức kinh hô. Trên mặt vách đá kia không có cái gì lại đột nhiên xuất hiện công kích thì không phải là trận pháp thì là cái gì đâu?

Trận pháp là kết hợp giữa trận văn cùng trận cơ, cả hai ở giữa liên kết vô cùng phức tạp, không nói đến trận văn huyền bí, riêng là trận cơ cũng không phải đồ vật dễ luyện chế, kết hợp lại thì càng là cần yêu cầu cực cao đối với tinh thần lực.

Theo như Đoạn Ngọc được biết thì muốn trở thành một cái Trận Pháp sư thì không những cần biết luyện chế trận cơ, khắc trận văn mà còn phải có khả năng phóng thích tinh thần lực, dạng này dĩ nhiên là cần mở ra nơi mi tâm tử phủ, thông thường võ giả đều phải chí ít là Luân Hải cảnh mới làm được, về phần thiên kiêu có thể ở Mệnh Tuyền cảnh mở ra tử phủ ít càng thêm ít.

Ở trong Võ đạo thế giới, trừ võ giả thì còn có các loại chức nghiệp khác nhau như Luyện đan, Luyện khí, Trận pháp, Tuần thú... mấy dạng nghề nghiệp, võ giả nếu như có thể kiêm tu một trong mấy dạng nghề nghiệp này thì đều là những kẻ có thiên phú nhất định, ở rất nhiều phương diện đều hơn đồng bậc võ giả, đi đến chỗ nào cũng đều nhận được kẻ khác tôn quý.

Tỉ như Luyện Đan sư, sau khi khai mở mệnh tuyền trở thành Mệnh Tuyền cảnh võ giả thì theo như trên lý thuyết cho dù là ai cũng đều có khả năng trở thành Luyện Đan sư, điều này nhìn như công bằng nhưng thực tế lại là ngàn người bên trong cũng chỉ có một hai người có thể trở thành Đan đồ, mười cái Đan đồ mới có một cái có cơ hội trở thành Luyện Đan sư Nhất giai, về phần có thể tiến thêm một bước hay không thì còn khó nói.

Vì cái gì đâu?

Luyện Đan sư cần nhận biết dược liệu, học tập dược lý phối trộn giữa các loại dược liệu, quá trình luyện đan cũng cần tinh thần lực nhất định, kẻ không có thiên phú luyện đan, khả năng khống hỏa, không đủ siêng năng cùng cố gắng học tập thì liền trở thành Đan đồ cũng còn khó chứ đừng nói là Luyện Đan sư.

Mà Trận Pháp sư thì càng được công nhận là so với Luyện Đan sư mạnh, không những yêu cầu đối với tinh thần lực cao hơn mà trận pháp thiên biến vạn hóa so với đan dược lại càng thêm huyền bí. Vì vậy việc trở thành một cái Trận Pháp sư so với Luyện Đan sư khó hơn một chút.

Đương nhiên, nói như vậy thì cũng không phải là nói Trận Pháp sư có thân phận tôn quý hơn Luyện Đan sư, hai phương diện nghề nghiệp đều có sở trường riêng, đối với bất luận là cá nhân hay thế lực đều có ý nghĩa nhất định, thân phận sàn sàn không khác.

Đoạn Ngọc biết đến Thánh Nguyên Đế quốc có một vị Ngũ giai Trận Pháp sư là Phong Hầu cường giả, nghe nói nếu như có thời gian để cho người này bày trận thì hắn hoàn toàn có thể lấy trận pháp chống lại một vị Phong Vương cảnh!

Trận Pháp sư là nhiều người vọng tưởng, Đoạn Ngọc sau khi đột phá Mệnh Tuyền cảnh cũng muốn thử một chút, thật là không nghĩ đến hắn còn chưa đạt được ý nguyện thì lại lâm vào hoàn cảnh bị sát trận công kích, tình cảnh hiện tại đối với hắn quả thực là vô cùng hung hiểm.

Vai trái huyết thủy chảy ra như suối nhuộm đỏ vai áo nhưng Đoạn Ngọc không dám lơ là, tay phải buông ra chủy thủ thì cũng liền nhanh tay bắt lấy bên hông trường tiên, phía dưới hắn cắm bạch sắc trường thương vào sườn núi không những là làm điểm mượn lực mà còn để đề phong khả năng mình không thấy được nơi truyền ra cảm giác kêu gọi, hiện tại thì tốt, tìm thấy nhưng lại bị đánh rơi xuống.

“Bồng!”. Bất quá còn không đợi Đoạn Ngọc thân thể rơi xuống thì chỗ vách đá lúc trước phát động sát trận lại sáng lên, từ trình độ quang trạch mạnh yếu đến xem thì cái này trận pháp uy năng so với sát trận lúc trước mạnh hơn không chỉ mười lần.

“Trời cũng muốn tuyệt đường ta sao?”. Đoạn Ngọc nhìn thấy như vậy thì khuôn mặt tái nhợt thầm nghĩ, trước đó sát trận hắn đều không chống lại được mảy may, lúc này thì làm sao có thể sống qua?

Quang hoa nháy mắt che lại tầm mắt, Đoạn Ngọc nội tâm đắng chát thì chợt cảm thấy chính mình thân thể nhẹ đi, sau đó một cỗ hấp lực khổng lồ từ phía trước sinh ra đem hắn hút tới, thân thể có chút chao đảo không chịu khống chế.

Đoạn Ngọc hai chân lảo đảo, hai mắt có chút mờ mịt nhìn xung quanh vách đá hình vòm, trước đó một màn để hắn trong lúc nhất thời không thể giải thích thông. Trong lúc nhìn xung quanh thì cũng là ngây ngẩn một hồi.

“Ồ? Chỉ là một cái Luyện Thể cảnh làm sao lại có thể đến được đây? Đoạn gia hậu bối thật sự là một đời không bằng một đời”. Còn chưa hiểu lắm là có chuyện gì thì trước mặt vang lên một tiếng thanh lãnh trong trẻo, Đoạn Ngọc ánh mắt nhìn theo hướng giọng nói thì lập tức nhìn thấy người nói. Chính xác hơn mà nói thì đó chỉ là một cái tiểu nhân mà thôi, thân cao một bàn tay, thân hình giống như nhân loại nữ nhân thu nhỏ rất nhiều lần, phía sau càng là có một đôi cánh gần như trong suốt.

“Tinh Linh tộc?”. Đoạn Ngọc ánh mắt lập tức biến đổi thấp giọng hô. Cái Tộc đàn này hắn cũng là từ bên trong cổ tịch đọc lướt qua một chút mà thôi, nghe nói chủng tộc này vô cùng số lượng thưa thớt, trời sinh là cùng với hệ thực vật vô cùng gần gũi, tuy rằng sức chiến đấu không mạnh nhưng tinh thần lực lại là cường hạng. Từng có truyền thuyết Tinh Linh tộc Đại Đế đứng tại chỗ thuấn sát tộc khác Đế Quân cảnh!

“Có cái gì bất ngờ? Ngươi có thể đến được chỗ này mà đám trưởng bối không nói cho ngươi biết sao?”. Tinh Linh tộc nữ nhân kia kỳ quái nhìn Đoạn Ngọc hỏi.

“Nói cái gì? Ngươi là ai? Nơi đây là chỗ nào?”. Đoạn Ngọc một đầu đầy sương mù nhìn tiểu nhân Tinh Linh tộc mờ mịt hỏi.

“Ah! Ngươi lại không biết bản... ừm, không đúng!”. Tinh Linh tộc tiểu nhân giống như có chút tức giận quát, đang trong lúc nói thì giống như nghĩ tới cái gì, mắt nhỏ liếc nhìn Đoạn Ngọc, hai cánh càng là huy động bay xung quanh Đoạn Ngọc mấy lần.

“Không sai! Ngươi chính là một cái Luyện Thể cảnh”. Tinh Linh tộc tiểu nhân một lúc sau mới dừng lại, hai mắt cực kỳ nghiêm túc nói.

“Ta đúng là Luyện Thể cảnh, chín tầng đỉnh phong”. Đoạn Ngọc cũng cảm giác không đúng, đối diện Tinh Linh tộc tiểu nhận gật đầu đáp.

“Làm sao có thể? Một cái Luyện Thể cảnh làm sao có thể đến được chỗ này? Ngươi làm sao có thể?”. Tinh Linh tộc tiểu nhân hai mắt trợn trừng, đầu nhỏ không ngừng lúc lắc nói.

“Ta vì sao không thể đến đây? Không phải chỉ là ở trên cao một chút sao? Nếu như không phải không có chuẩn bị thì ta cũng không có chật vật như thế...”. Đoạn Ngọc ánh mắt cổ quái nhìn Tinh Linh tộc tiểu nhân nói, đang nói thì giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt hướng vai trái nhìn lại thì thiếu chút trợn trừng hai mắt. Trước đó hắn bị sát trận công kích, vai trái máu chảy ra như suối thì lúc này đã hoàn toàn không có, nếu như không phải máu tươi còn chưa khô vẫn còn dính trên y phục thì hắn rất có thể đã nghĩ trước đó chỉ là ảo giác.

“Cao một chút? Đó là vấn đề sao?”. Tinh Linh tộc tiểu nhân lại không có để ý đến trên người Đoạn Ngọc thương thế, mặt nhỏ sầm xuống nói.

“Lão già chết tiệt kia cũng đã nói là chỉ có Đoạn thị hậu nhân mở ra tử phủ mới có khả năng đi vào nơi này, tu vi thấp nhất đi vào nơi này chính là hơn bốn mươi năm tiểu tử Đoạn Thế Mục kia, hắn lúc đó cũng có Mệnh Tuyền cảnh hai tầng, thiên phú như thế... Chậc! Chậc! Ah! Ngươi không lẽ là... Tiên thiên tử phủ?”. Tiểu nhân cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm, nói đến cuối cùng thì đã gần như thét lên, ánh mắt tràn đầy kinh sợ nhìn Đoạn Ngọc quát.

Đoạn Ngọc nghe được câu trước kia âm thầm kinh ngạc, chính mình Phụ hoàng thiên phú giống như thật không đơn giản, võ giả bình thường phải ở Luân Hải cảnh mới có khả năng mở tử phủ, Phụ Hoàng hắn, Đoạn Thế Mục ở Mệnh Tuyền cảnh hai tầng đã có thể mở ra, tinh thần lực thiên phú tuyệt đối là vô cùng kinh khủng.

Bất quá lại nghe được Tinh Linh tộc tiểu nhân quát phía sau thì hắn cũng có chút ngẩn ngơ.

Cái gì là tiên thiên tử phủ?