Luân Hồi Thương Đế

Chương 43: Linh thạch mang tới phiền phức



Đoạn Ngọc đi vào trong Tiêu Dao các thì thấy trong các có đủ loại hộp kính lớn nhỏ, hộp kính bên trong đều có một chút bảo vật, linh dược, thậm chí là linh đan cũng đều có thể thấy. Đặc biệt hơn một chút đó là Tiêu Dao các bán đồ vật giá cả đã được niêm yết sẵn, bên cạnh hộp kính bán đồ vật không những có giới thiệu về đồ vật mà còn có giá cả.

Đoạn Ngọc lúc hỏi thăm đám người ở Thiên Vận thương đội thì một vị Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng đã giới thiệu hắn đến Tiêu Dao các này, uy tín, chất lượng đều được đảm bảo rất tốt. Tại Thiên Lang thành, Tiêu Dao các danh tiếng cũng xem như nhất đẳng.

Đoạn Ngọc đi tới một chỗ hộp kính thì thấy được Thanh linh dịch giao bán, một bình một trăm giọt giá một ngàn lượng hoàng kim, nó tác dụng cũng được đại khái nói qua.

“Trước lấy mười bình đi”. Hơi chút suy nghĩ hắn nói.

“Mười bình?”. Nữ tử đi ngay ở phía sau Đoạn Ngọc nghe vậy thì lập tức ngây người, hơi có chút giật mình lắp bắp. Đoạn Ngọc hơi chút hồ nghi quay đầu nhìn về phía nàng thì nàng mới giật mình tỉnh táo lại cà lăm nói. “Khách... Khách quan, mười bình Thanh linh dịch, giá cả một vạn lượng hoàng kim!”. Dừng lại một chút thì mới chỉ về một góc bên trong Tiêu Dao các nói thêm. “Ngài trước tiên thanh toán ở bên kia, ta đi lấy Thanh linh dịch cho ngài”.

“Một vạn lượng hoàng kim?”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì hơi nhíu mày, sau đó thì liền lắc đầu. “Ta ra ngoài không có cầm nhiều hoàng kim như thế”. Điều này đúng là nói thật, hắn dự định là ra ngoài lịch luyện, đi tới chỗ kia Táng Long cốc hắn đều đi nhờ Thiên Vận thương đội, chỗ nào cầm ra nhiều hoàng kim như thế?

“Các ngươi Tiêu Dao các có hối đoái tinh thạch đi?”. Suy nghĩ một chút thì lại hỏi.

Nữ tử kia nghe Đoạn Ngọc nói câu trước thì đã kém chút nổi giận đùng đùng, nghe đến Đoạn Ngọc hỏi đến câu sau thì trợn tròn mắt kinh hô. “Linh thạch?”. Thanh âm của nàng không lớn nhưng cũng để cho bên trong Tiêu Dao các một ít người đang chuẩn bị mua đồ nghe được.

Đoạn Ngọc lập tức nhạy cảm phát giác ra không dưới mười đạo ánh mắt khóa định lên người mình, hắn tuổi tác không lớn nhưng một chút đạo lý từ lâu đã hiểu rõ ràng, tại thời điểm này lại như thế nhìn chằm hắn thì tất nhiên là không có ý tốt.

“Hừ!”. Đoạn Ngọc nhíu mày quay đầu nhìn về phía nữ tử kia hừ lạnh một tiếng thấp giọng nói. “Gọi quản sự của các ngươi tới đây đi”. Nếu như đã bị để mắt thì hắn cũng không cần quá mức điệu thấp nữa. Nhanh chóng mua Thanh linh dịch rồi rời đi, miễn cho phiền phức.

“Vâng!”. Nữ tử kia lúc này cũng biết mình thất thố, âm thầm hối hận nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào mà lập tức gật đầu. Dứt lời thì cũng đi nhanh lên Tiêu Dạo các tầng hai, không được bao lâu thì một cái trung niên nhân cùng với nữ tử đi xuống.

“Khách quan, lên lầu nói chuyện một chút ah”. Trung niên nhân hơi chút đánh giá Đoạn Ngọc thì mới nói. Đoạn Ngọc gật đầu thì cũng theo trung niên nhân đi lên lầu, nữ tử kia đi ở phía sau thì có chút áy náy nhìn Đoạn Ngọc.

“Khách quan, Tiểu Dung thất thố, để ngươi chịu điểm phiền phức”. Sau khi lên đầu thì ba người đi vào một gian phòng kín, nữ tử kia đem cửa phòng đóng lại thì trung niên nhân mới đối với Đoạn Ngọc xin lỗi nói.

“Khách quan, là Tiểu Dung sai, ta quả thực là có chút thất thố”. Nữ tử kia cũng là vội vàng nói theo.

“Được rồi, đã là thất thố ta cũng không muốn truy cứu, ta muốn mua mười bình Thanh linh dịch”. Đoạn Ngọc không có bao nhiêu suy nghĩ mà gật đầu nói. “Ta cũng đã nói trên tay mình không có nhiều hoàng kim như thế, muốn dùng linh thạch đổi”.

“Không có vấn đề!”. Trung niên nhân kia hai mắt có chút sáng lên nói. Bình thường giao dịch đều dùng hoàng kim, nếu như là dùng linh thạch thì mua bán luôn luôn có lời. Dù sao thì giá thị trường một khối Hạ phẩm linh thạch trị giá một ngàn lượng hoàng kim nhưng muốn mua cũng không được, chân chính giá cả đều phải cao hơn một chút.

“Mười bình Thanh linh dịch cần mười khối Hạ phẩm linh thạch, vì để bồi thường cho khách quan, ta làm chủ đưa cho ngài mười một bình Thanh linh dịch, giá vẫn là mười khối Hạ phẩm linh thạch”. Trung niên nhân lại nói.

Đoạn Ngọc nhìn trung niên nhân một cái thì đem túi trữ vật lấy ra, đây dĩ nhiên là túi trữ vật mà Mục Vũ trước đó chuẩn bị cho Đoạn Ngọc. Từ trong đó hắn lại lấy ra một khối linh thạch ném về phía trung niên nhân. Người sau vươn tay bắt lấy thì có chút nghi hoặc, âm thầm quan sát một lát thì trong mắt đồng tử đột nhiên co lại.

“Trung phẩm linh thạch?”. Trung niên nhân thanh âm có chút run rẩy nhìn Đoạn Ngọc hỏi. Lấy hắn Mệnh Tuyền cảnh tám tầng tu vi nhưng khả năng thấy đến Trung phẩm linh thạch cũng chỉ đôi ba lần, đồ vật này cũng chỉ có Luân Hải cảnh hậu kỳ trở lên cường giả mới có khả năng thu lấy sử dụng mà thôi.

Vị kia Tiểu Dung nữ tử lúc này cũng là sợ hãi, bất quá một lần thất thố để nàng rút ra kinh nghiệm không nhỏ, âm thầm cắn răng không nói ra một tiếng.

“Ừm!”. Đoạn Ngọc gật đầu. “Trên tay ta hiện tại cũng chỉ còn một khối Trung phẩm linh thạch này, dựa theo giá cả thị trường đổi ra thành Hạ phẩm linh thạch cho ta được chứ?”.

“Được! Tất nhiên là được!”. Trung niên nhân nhận được xác định, lại nghe được Đoạn Ngọc nói câu sau thì lập tức gật đầu đáp. Giá thị trường một khối Trung phẩm linh thạch bằng với một trăm khối Hạ phẩm linh thạch, bất quá bình thường lại có ai đi đổi cái này tỉ lệ đâu? Nếu như muốn dùng Hạ phẩm linh thạch đi đổi Trung phẩm linh thạch thì chí ít cũng cần một trăm mười khối mới có thể đổi đến một khối.

Linh thạch phẩm chất tốt không những là ẩn chứa linh khí nhiều hơn cấp thấp mà còn tinh thuần hơn nhiều, đối cái cấp bậc càng cao võ giả thì đối với linh thạch phẩm chất cao càng thêm khát cầu, điều này dẫn tới giá trị thực tế của linh thạch phẩm chất tốt đều cao hơn giá cả thị trường một chút.

Xác định đây đúng là Trung phẩm linh thạch thì hắn đều nổi lên một chút tham niệm, bất quá cái này tham niệm chớp mắt liền đã biến mất, Tiêu Dao các làm việc tín nghĩa toàn bộ Thiên Lang thành đều biết. Hắn nếu như nổi lên lòng tham cướp lấy khối Trung phẩm linh thạch này thì cho dù không có người ngoài biết vẫn sẽ bị Tiêu Dao các Các chủ tự mình động thủ trấn sát.

“Khách quan, ngài đợi một chút ta đi lấy Hạ phẩm linh thạch cùng Thanh linh dịch”. Trung niên nhân một chút ý nghĩ lóe lên rồi biến mất thì cũng vội nói. Đem khối kia Trung phẩm linh thạch trả lại cho Đoạn Ngọc thì cũng đi ra khỏi gian phòng.

Trong phòng còn lại Tiểu Dung cùng Đoạn Ngọc thì không khí có chút trầm xuống, người trước vẫn còn đang xấu hổ cùng chấn kinh, người sau thì không có hứng thú nói cái gì.

Trung niên nhân kia đi cũng không lâu thì đã quay lại, sau đó hắn từ bên trong túi trữ vật lấy ra mười một bình sứ được đóng nắp kỹ lưỡng, cùng với đó thì còn có một đống linh thạch nhỏ.

“Khách quan, đây là chín mươi khối Hạ phẩm linh thạch cùng mười một bình Thanh linh dịch, bên trong mỗi bình đều có một trăm giọt”. Trung niên nhân cười đối với Đoạn Ngọc nói. “Ngài kiểm tra một chút”.

“Không cần, Tiêu Dao các uy tín ta vẫn tin được”. Đoạn Ngọc liếc nhìn một cái thì lắc đấu nói. Dứt lời đem khối Trung phẩm linh thạch kia đứa cho trung niên nhân, mười một bình Thanh linh dịch cùng chín mươi khối Linh thạch cũng bị hắn đưa vào trong Túi trữ vật.

“Khách quan, ngài còn muốn mua đồ vật gì nữa hay không?”. Thu lại khối Trung phẩm linh thạch kia thì trung niên nhân lại hỏi.

“Tạm thời không có”. Đoạn Ngọc lắc đầu. Suy nghĩ chốc lát thì lại nói. “Nếu như cần thì ta sẽ lại đến quý các”.

Trung niên nhân nghe vậy thì đáy lòng cười như nở hoa, Đoạn Ngọc lần này mua Thanh linh dịch để cho Tiêu Dao các lời hơn mười khối Hạ phẩm linh thạch, hắn hiện còn đang cầu mong Đoạn Ngọc đến mua mấy lần.

“Phải rồi, tối nay ở Thiên Lang phòng đấu giá hội cử hành một hồi đấu giá, không biết khách quan có đi hay không?”. Trung niên nhân tâm tư xoay chuyển, chợt lại hỏi.

“Đấu giá hội?”. Đoạn Ngọc nghi hoặc nhìn trung niên nhân. Suy tư một lát thì hỏi. “Có cái gì yêu cầu sao?”. Mỗi lần đấu giá hội đều sẽ có một chút kỳ quái đồ vật, Đoạn Ngọc trước mắt còn không biết làm gì nên cũng muốn đi xem đấu giá hội một chút.

“Chỉ cần có giấy giới thiệu là được, ta Tiêu Dao các có ba tấm thiếp mời, khách quan như có dự định đi xem đấu giá một chút thì ta có thể cho ngài một tấm”. Trung niên nhân cười đáp.

“Như vậy thì đa tạ!”. Đoạn Ngọc trong mắt tinh quang hơi nháy thì gật đầu.

Trung niên nhân rất nhanh thì đã lấy ra một tấm thiếp mời đưa cho Đoạn Ngọc, lại nhìn nhìn hắn một chút thì cười khổ nói. “Trước đó Tiểu Dung mang đến cho ngài một chút phiền phức đó ta một lần nữa thay nàng xin lỗi ngài, hiện tại rời đi Tiêu Dao các, có thể cần khách quan ngày ủy khuất một chút đi cửa sau đi”.

“Ồ?”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì kinh ngạc, sau đó đúng là thâm ý nhìn trung niên nhân này một chút. Đây đúng là ý tốt, muốn tránh để hắn gặp một chút ngoài ý muốn phiền phức. Tiêu Dao các tín dự dĩ nhiên cũng không phải là hư danh.

Đoạn Ngọc đối với chủ ý này đúng là không có ý kiến, khi không rước đến phiền phức cũng không phải là hắn muốn. Sau đó chính là Tiểu Dung đưa hắn đi ra Tiêu Dao các cửa sau.

“Khách quan, ngài chỉ cần đi hết đường nhỏ này rồi rẽ trái đi thẳng sẽ ra được đường lớn, Thiên Lang phòng đấu giá cách lối ra cũng không xa”. Tiểu Dung chỉ về phía hẻm tối nói.

“Đa tạ!”. Đoạn Ngọc nhìn đường nhỏ kia một chút thì khẽ gật đầu. Thuận tay đưa ra một đám hoàng kim đưa cho Tiểu Dung thì cũng cất bước ra khỏi Tiêu Dao các.

“Này...”. Tiểu Dung kinh ngạc, nhìn đến trên tay mình có hơn năm mươi lượng hoàng kim thì có chút ngây người, ngẩng đầu lên muốn cảm tạ Đoạn Ngọc thì thân hình của hắn đã biến mất ở trong đường nhỏ bóng tối.

Đoạn Ngọc theo như Tiểu Dung chỉ đường đi hết đường nhỏ thì quả nhiên thấy hai lối rẽ, không có suy nghĩ chút nào hắn đi hướng bên trái, xa xa hắn dĩ nhiên đã có thể thấy được đường lớn ánh đèn.

“Hắc hắc, ta đoán cũng không sai đi? Tiêu Dao các đám nhóc con tất nhiên là chỉ cho tiểu tử này đi cửa sau rời Tiêu Dạo các”. Bất quá còn chưa đến được đường lớn thì bên trong ngách của đường nhỏ đi ra ba người, trong đó một người cười tà nói.

“Khôi lão đại quả nhiên là thần cơ diệu toán”. Một người trong đó cười nói. “Tiểu tử này dám lấy Linh thạch ra làm vật mua bán thì dĩ nhiên là thân gia không tầm thường, nói không chừng còn là người mang trọng bảo”.