Lục Không Chi Dã

Chương 12: Đỗ bạc



Thân thể đầy vết thương của Vân Cảnh Nghi được Lương Phan Ngọc và Phúc Trạch dìu về căn nhà gỗ trong rừng trúc sau núi Vụ Lâm, đỡ người lên giường, Phúc Trạch liền ra ngoài tìm Minh Thành đại sư, nhờ xem giúp cho Thập đệ.

Lương Phan Ngọc đứng bên thành giường, đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng đang hướng người trên giường dò xét. Y không cảm nhận được bất kỳ hơi thở yêu tộc nào.

- Tại sao tứ sư tỷ lại cho rằng Yêu hồ xâm nhập cơ thể đệ ấy? - Y nghi hoặc đứng đó nghĩ.

Câu hỏi chồng chất, rốt cuộc mấy tháng qua Vân Cảnh Nghi trải qua chuyện gì. Sao vừa trở về đã đối đầu Tứ sư tỷ. Còn cả tứ sư tỷ, sao tính tình thay đổi như vậy. Tỷ ấy mặc dù nghiêm túc xử sự, nhưng cũng chẳng phải người vô tình, sao có thể ra tay độc ác với đồng môn. Tóm lại có nghi điểm, Lương Phan Ngọc bắt buộc phải lưu tâm nhiều hơn.

Đến ngày hôm sau, Vân Cảnh Nghi đã ngủ hẳn một ngày một đêm, sáng sớm, tiếng chim hót đánh thức mọi người, gương mặt non nớt xưa kia đã nhiễm tầng ưu phiền hiện ra, đôi con ngươi đen nhánh, khóe miệng còn lưu lại vết thương không nhẹ. Hắn ngồi dậy, vươn vai thử vận động, nhưng cả cơ thể đau nhức không chịu nỗi, hai bên tóc mai rũ xuống, mồ hôi vội túa ra không quy luật, lúc này trong lòng hắn chỉ biết tự cười giễu bản thân:

- Ba cái đồ thần khí nọ kia, lợi hại dữ! Sư tỷ cũng thật không nương tay.

- Còn biết đau?

Âm thanh hơi lớn, tinh quái quát mắng, Minh Thành đại sư, râu tóc lốm đốm màu bạc, nhấc chân phẩy tay, nhìn ngang nhìn dọc thế nào, đều là bộ dáng của tiểu hài nhi đi. A.. không lạ đâu, quả thực là như đứa nhỏ thèm kẹo vậy. Đôi chân không bao giờ đi, luôn chạy nhảy từ chỗ này đến chỗ khác, đôi mắt đảo liên tục nhìn khắp nơi, tò mò hỏi cái này hỏi cái kia. Mặc dù là Dược sư đức cao vọng trọng, người gần như là vị dược sư cấp bậc cao nhất ở phiến Lục địa này, còn chưa nghe có ai vượt qua ngài. Nhưng mà.. Con người lợi hại đó lại không chào hỏi gì, trực tiếp túm áo người bệnh trên gường, la oai oái:

- Tiểu tử thối nói.. nói.. nói.. ngươi với tiểu yêu hồ kia có quan hệ gì? Làm sao ngươi quen nàng? Làm sao nha đầu Quân Quân lại tức giận đánh ngươi? Hu hu hu đánh đến người đầy vết thương. Hại lão tử ta chạy ngược chạy xuôi tìm đủ loại nguyên liệu, luyện chế mất bao nhiêu nguyên lực mới vớt được cái mạng nhỏ của ngươi.. Nói.. Mau nói..

Vân Cảnh Nghi bất đắc dĩ trơ mắt nhìn Minh Thành đại sư nắm cổ áo lắc tới lui, còn không biết trả lời thế nào thì phía sau đã hiện lên góc áo màu xanh lục, mắt y sáng lên, vội hô cầu cứu:

- Lục sư huynh.. cứu cứu đệ..

- Đừng hòng cầu người! Mau nói.. đừng hòng dối gạt bọn ta..

Đáng tiếc đại sư đã chặn tầm mắt hắn, trợn mắt phồng má ép buộc. Bất quá cũng không cần đại sư, Lương Phan Ngọc đã ngồi xuống ghế cách giường không xa, trầm tĩnh như bức tranh thủy mặc, không nhanh không chậm nói:

- Ta cũng muốn nghe!

Vân Cảnh Nghi mặt méo xẹo, ý đây là hôm nay hắn không kể đầu đuôi, e là hai người này sẽ không tha cho hắn. Không còn cách nào, cũng chẳng dám bông đùa như xưa, hắn buồn bã bắt đầu kể lại..

Vào một ngày mùa xuân cách đây khoảng chừng nửa năm, thiếu niên nhận nhiệm vụ của Sư phụ, xuống núi đến thôn Dao Hao, giúp đỡ người dân vây bắt yêu thú Báo đen, đã hại rất nhiều thợ săn gần đó.

Thiếu niên trẻ tuổi, mặc một bộ y phục màu lam trắng, tên Vân Cảnh Nghi, đệ tử thứ mười của Học viện Khánh Việt, một tu chân giả tài năng, đạt cấp bậc Phi Thanh Trung cấp, thường xuyên hành hiệp trượng nghĩa, trảm yêu trừ ma, mang gương mặt tươi sáng, lạc quan yêu đời.

Hắn hai bước như năm bước thả chậm cước bộ, thôn Dao Hao hiện ra trước mặt, Cảnh Nghi hớn hở thong thả đi vào, hắn nhìn ngó hàng quán hai bên. Nhà nhà san sát nhau, có lão bá đem ngô ra phơi nắng, có thẩm thẩm bày rau củ quả ra bán, cũng có tửu lâu, trà quán nho nhỏ đang tiếp đón khách quan. Không tính ồn ào nhộn nhịp như thành trấn lớn, nhưng cũng vui vẻ giản dị trong lành.

Cảnh Nghi dừng lại, biển hiệu hiệu thuốc Tân Thành hiện ra, hắn phủi vạt áo bước vào, vô cùng thân thuộc cười cười chào hỏi chưởng quầy:

- Lão bản, lâu ngày không gặp, ông khỏe chứ?

- Ha ha Cảnh Nghi công tử, lâu rồi không gặp, lão phu vẫn khỏe. Công tử lâu không ghé, nay đến đây ắt hẳn là cho lão kinh hỉ.

Chưởng quầy hơi đứng tuổi, dáng dấp giản dị, không có tia lực lượng nào, ắt là lão bá tánh bình thường, cười đùa cùng Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi cười tươi móc từ tay áo ra hai cây dược liệu, đặt trên quầy, chào bán:

- Ha ha lão bản đúng là hiểu ta. Ta đây có hai cây dược liệu quý hiếm, cây Tiên thảo, kéo dài tuổi trẻ, rất tốt cho các thiếu phụ, phụ nhân dưỡng nhan. Đảm bảo đắt khách.

- Ôi, quý công tử của ta.

Chưởng quầy mắt to sáng rực, nhanh chóng chộp lấy, vội sờ lên xuống. Không phải lão kiểm chứng chất lượng. Lão biết được công tử Cảnh Nghi xuất thân không đơn giản, là hậu duệ tiên nhân, tu luyện trong học viện Khánh Việt, dược liệu mang đến toàn thứ quý giá, công hiệu hơn gấp mấy lần cây dược ông hái bừa, cho nên ông chẳng buồn nghi ngờ chất lượng.

Chỉ là lão hơi run rẩy, cây Tiên Thảo không những quý giá, còn là thứ vô cùng được ưa chuộng. Phấn thoa làm từ dược liệu này chính là thần dược của mấy phụ nhân muốn lấy lại tuổi thanh xuân, làn da mươn mướt như mấy thiếu nữ mười bốn mười lăm. Chỉ có như vậy liền có hy vọng giữ chặt tâm lão công.

Cho nên chưởng quầy nước mắt lưng tròng nhận lấy, vết chân chim nơi đuôi mắt rung lắc theo từng nhịp cười, tay chậm chập cầm lấy khiến cả người lão run theo, nhìn vô cùng buồn cười.

Cảnh Nghi đắc ý vênh váo cười xòa, chờ đợi lão chưởng quầy vào lấy bạc trả. Hắn không khỏi cười to trong lòng, có bạc hắn sẽ đi thử vận may một chút.

Nghe mấy bọn tiểu thư đồng trên núi bảo, dưới núi có trò chơi rất vui, vừa kiếm tiền, vừa hồi hộp, kích thích giác quan, nói hắn nhất định phải thử, chính là đỗ xúc xắc.

Cảnh Nghi xuống núi không biết bao nhiêu lần, có biết đâu, toàn là nghe lời Sư phụ sư huynh đuổi bắt mấy con yêu quái, yêu tinh, đánh đấm tiêu diệt bọn chúng. Nhưng, hắn chán rồi a..

Cho nên nghe có trò mới, đương nhiên con người ham chơi như hắn phải thử rồi. Hắn mỉm cười, đợi một lát, chưởng quầy đã quay lại, tay đã thêm một túi bạc, vui vẻ đưa cho hắn, Cảnh Nghi vội nhận, dắt vào bên hông, háo hức rời khỏi, tiến vào sòng bạc cuối hẻm gần đó.

Hôm nay, hắn nhất định phải đỗ được bạc. Không vì lý do gì cả, chỉ là hắn bỏ lỡ nhiều lần lắm rồi, lần nào xuống núi không phải có sư huynh đi kèm, thì cũng là gặp phải mấy tên yêu quái khó nhằn, còn không nữa là không kiếm bạc được ở đâu, nên vụt mất mấy lần tính chơi. Cuối cùng giờ hắn cũng rảnh rỗi, yêu thú gì đó hắn đã đánh đuổi, nhanh hơn hắn nghĩ nhiều lắm.

Chẳng qua cũng chỉ là con Báo đen, lĩnh ngộ cũng không cao, chỉ vài chiêu hắn đã đánh bại nó, đánh không còn mảnh giáp, chưa đến một ngày là đã xử lý xong, nhanh gấp mấy lần lúc trước, mà nay cũng chẳng có ai đi cùng, lại có dược liệu bán đổi lấy bạc, này chính là trời cho đi. Thiên thời địa lợi nhân hòa, không đi đỗ bạc, còn gì công tử phong lưu Vân Cảnh Nghi đỉnh đỉnh đại danh hắn nữa.

Cho nên rất nhanh, hắn đã đứng trước cái cửa nhỏ xíu, nằm nơi góc sau trong cùng của một con hẻm, phía trước có bốn tên canh gác, không phải ai cũng có thể bước vào chỗ như vậy.

- Xuất xuất thanh u, nhất đại cửu kim.

Vân Cảnh Nghi chắp tay ra sau, đường hoàng đứng đó, xuất khẩu thành thơ, rất ra dáng con bạc đi vào.

Tên lính gác khẽ nâng mày, nhận ra khách chơi, vội cười vén màn cho hắn đi vào. Cảnh Nghi gật nhẹ đầu, tỏ vẻ vừa lòng, thong dong bước vào, ai biết được trong lòng hắn có bao nhiêu hồi hộp mong chờ, rốt cuộc phường bạc là địa phương thế nào đây..

Vài ba bước tiến vào, tiếng ồn ào la hét bắt đầu, người người hô lớn tiểu tiểu, có người hô đại đại, hay là mở đi mở đi, còn cả tiếng chửi bậy *** thua rồi, lại có tiếng vui vẻ ha ha ha thắng to rồi, phải nói là vô cùng.. tạp nham.

Cảnh Nghi háo hức xoa xoa hai lòng bàn tay, mắt liếc qua vài bàn đánh giá, hắn là nên vào bàn nào đây. Đúng lúc này, bàn trong cùng bên phải có vẻ đông người nhất thì có lão hán cao lớn, vác đao đằng sau, mặt mày thô kệch la lối:

- **** nó! Thua nữa rồi! Các ngươi lừa ông đây phải không?

Người đổ xúc xắc liếc nhìn, tay hơi khựng lại, ánh mắt trở nên rét lạnh, ý tứ bực dọc, lên tiếng:

- Đại hán, ngươi nói ta lừa ngươi? Ngươi nói xem ta lừa ngươi như thế nào? Bao nhiêu người ở đây, thấy rõ trong hũ chỉ có xúc xắc, ta lắc theo sự chứng kiến của mọi người, ngươi cho là tất cả mọi người đều mù, mình ngươi mắt sáng sao?

Cô nương đổ xúc xắc tên Lục Nha vừa dứt lời, đám đông xung quanh đã có người nhao nhao nói giúp:

- Phải đó, Lục Nha cô nương ở đây đổ xúc xắc bao nhiêu năm rồi, ngươi có ý gì chứ?

- Thua là do ngươi xui thôi! Đánh bạc thua còn đổ lỗi cho người khác.

- Không chơi thì đi chỗ khác! Đây còn lắm người chơi nhé!

- Đi đi đi..

Đại hán mặt đỏ gay, tức giận khiến ngực phập phồng, hướng ánh nhìn phẫn nộ liếc mấy người xung quanh, dừng lại trên người Lục Nha trợn mắt rút đao, "vụt", một đao chém xuống, không chết cũng nát tươm.

Lục Nha ngưng trọng, bàn tay khẽ vận khí lực, muốn chống trả, "phựt" lưỡi đao hung tợn cứ nghĩ đánh bể bầu tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn Lục Nha, ai biết được đao lơ lửng giữa không trung, đại hán tái mặt dùng thêm lực chém xuống, nhưng đao giống như không còn cho hắn kiểm soát. Đại hán điên tiết sợ hãi, chửi ầm:

- Tiểu tu chân nào ở đây? Lăn ra đây cho ông? Cái bọn đầu đường xó chợ chỉ biết đánh lén, có giỏi ra đường đường chính chính đánh với ông.

Cảnh Nghi nhướn nhẹ mày, cười cười không muốn bộc lộ thân phận, hắn không ngu nhé, chỉ nhẹ phất tay, cả người đại hán bay thẳng ra xa, bị lính gác của sòng bạc chạy tới mang người ra ngoài.

Sòng bạc vài người kinh hồn bạc vía, Lục Nha bèn nháy mắt với mấy người đổ bạc ở mấy bàn khác, mọi người cùng lúc ra lời níu giữ khách đánh bạc. Bọn họ dường như đã quen mấy tình huống tương tự, nên rất nhanh gia nhập lại. Bên này, Lục Nha đã liếc thấy Cảnh Nghi, nàng khẽ cười, tiếp tục đổ xúc xắc.

Cảnh Nghi phủi phủi vạt áo, xoa xao hai bàn tay, tiến đến bàn của Lục Nha đặt cược, thấy bên cạnh có người đặt mấy miếng bạc vụn vào ô có chữ "tiểu" thật lớn, vài người khác đặt thỏi bạc lớn bên ô chữ "đại", hắn cũng nhanh tay đặt hẳn tờ ngân phiếu mấy trăm vào chỗ "đại" khiến xung quanh há hốc mồm, suy đoán lại là một tiểu thiếu gia phá gia chi tử đây mà.

Mọi người liếc mắt khinh thường, cũng không để ý nữa, tập trung mọi ánh nhìn vào lọ gỗ được đôi bàn tay trắng trẻo của Lục Nha tinh tế lắc mạnh lên xuống. Cùng với từng nhịp lắc là tiếng hô từ thấp đến cao, âm lượng từ nhỏ đến lớn, một bên hô tiểu tiểu, một bên ngược lại đại đại. Âm thanh chói tai lên tới đỉnh điểm, bên môi tiểu cô nương Lục Nha khẽ nhếch:

- Mấy con bạc này, đúng là ngu ngốc..

Cảnh Nghi cũng không để ý nhiều, nhào vào đám đông, cũng bắt chước người ta hô to đại đại, mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào lọ gỗ trong tay Lục Nha.

Đoàng, sau thời gian lắc lên xuống không biết mỏi mệt, lọ gỗ cuối cùng cũng chạm mặt bàn, giữa lúc mọi ánh nhìn đều tập trung vào nó, bên bàn tay phải trắng trẻo, ngón cái thon gọn của nữ tử mười sáu khẽ chạm hai cái vào bên hông lọ gỗ, ánh cười lại hiện lên đôi môi của Lục Nha. Nàng mở ra, nhìn hết một vòng, liếc xuống mấy cục xúc xắc, miệng nhếch:

- Là Tiểu.

Lập tức có mấy người hô to:

- A.. a.. a.. Ta thắng rồi.. là tiểu là tiểu.. ngươi thấy chưa.. Ha ha ha..

Đương nhiên cũng có người đối lập:

- A.. Lại thua rồi, ta không tin.. chẳng lẽ cứ tiểu hoài vậy sao.. đổ lại đổ lại đi.. Ta đặt tiếp..

Nhưng mà chuyện vẫn cứ như vậy, ba viên xúc xắc thay phiên nhau ra số nhỏ, chuyện cực hiếm nhưng lại cứ thế xảy ra, thêm hai ba ván, người ta đã không chịu được, đành quay ra đặt tiểu với hy vọng gỡ lại vốn. Quả thật thêm năm ván ra tiểu nữa, chung quanh hoan hô đến sướng rân, ván tiếp theo tất cả mọi người đương nhiên vẫn là đặt tiểu. Chỉ duy nhất một người, từ đầu đến cuối đều đặt hai tờ ngân phiếu, năm trăm lượng, chỗ ô chữ đại, riêng lần này còn mạnh tay, đặt hết toàn bộ ngân phiếu còn trong tay. Rồi hắn khoanh tay chằm chằm nhìn vào lọ gỗ, hắn không ai khác chính là tiểu tử Cảnh Nghi.

Bên cạnh mấy người khác liếc nhìn hắn bằng ánh mắt tội nghiệp, đứa nhỏ này thật là cố chấp. Chỉ không ngờ là, lần này, lại ra toàn số lớn, tổng đại thật.

Tất cả mọi người im lặng, ngay cả Lục Nha, và vài người gác ở gần cũng há hốc trợn mắt, không ai ngờ được hắn lại thắng, còn thắng đậm như vậy, gần như lấy lại tiền thua từ đầu, còn lời một khúc, người này, phải nói hắn may mắn cực kì.