Lúc Tàn Canh

Chương 21: Mặt dây chuyền



「Em vốn tự do cho đến khi mắc kẹt trong tình yêu dành cho anh」

Chương 21: Mặt dây chuyền

Dịch: CP88

***

Lúc chuông cửa vang lên, Tưởng Thiệu Chinh đang chuẩn bị bài giảng cho ngày hôm sau.

Mở cửa, thấy Tống Nhã Nhu mang theo khuôn mặt xinh đẹp tươi cười đứng bên ngoài, hắn hơi bất ngờ.

"Buổi sáng tốt lành. Có làm phiền cậu nghỉ ngơi không?"

"Chào buối sáng. Mình không có thói quen ngủ nướng."

"Đoán xem vì sao mình lại đến đây?" Tống Nhã Nhu đặt bình giữ nhiệt xuống bàn ăn. Chiếc khăn lụa được tháo xuống, lộ ra cần cổ và xương quai xanh trắng nõn, đường nào ra đường nấy quyến rũ động lòng người.

"Chạy việc cho người lớn?"

"Đúng một nửa. Chúng ta xem như là đồng bệnh tương liên, dì trách móc cậu không nghe khuyên nhủ, mẹ mình thì ghét bỏ mình cả ngày dúi đầu vào học hành không lo yêu đương, bây giờ đang ngồi với nhau cùng oán trách chúng ta kìa. Mình không muốn ở đó chịu trận, bèn lấy lý do giúp dì khuyên nhủ cậu chuồn đi."

Tưởng Thiệu Chinh cười khổ: "Hai người đó đều bận như thế, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ phép không chịu nghỉ ngơi cho tử tế, lại cứ phải đi lo lắng những chuyện không đâu."

"Mình mang cháo dì nấu qua đấy." Tống Nhã Nhu vào bếp cầm hai bộ bát thìa, mở nắp bình giữ nhiệt, đổ cháo ra rồi đẩy một bát cho Tưởng Thiệu Chinh, "Vừa nãy dì cầm cháo này đến nhà mình, nói là lần trước hầm canh mà quên không mang cho cậu, thấy cậu ăn ngoài suốt thì xót lắm, hôm nay dậy từ sáng sớm ninh cháo bào ngư cậu thích ăn nhất. Chỉ là vừa ra khỏi cửa thì nhớ ra mới cãi nhau với cậu, nên lại chuyển hướng đến nhà mình. Dì nói rất giận cậu, mang cho mèo hoang ăn cũng không cho cậu ăn. Mình mới nói đúng lúc mình định đến nhà cậu mượn mấy cuốn sách, thuận tiện giúp gì dạy dỗ cậu một trận, nếu trên đường gặp mèo hoang thì có thể giúp dì cho ăn. Dì mừng lắm đưa mình luôn, nói là nếu cậu biết hối cải thì nếu mèo ăn còn thừa sẽ để cho cậu vậy."

Tưởng Thiệu Chinh vừa cầm thìa lên, nghe đến đây thì đặt xuống: "Xem ra cháo này mình không ăn được rồi."

"Nhận sai khó thế cơ à? Không lẽ cậu còn muốn người lớn cúi đầu xin lỗi trước?"

Tưởng Thiệu Chinh không muốn tiếp tục chủ đề này với Tống Nhã Nhu, nói: "Cuốn sách cậu cần ở ngăn tủ thứ hai tầng thứ ba trong thư phòng."

Tống Nhã Nhu là người thông minh, cũng không kiên trì, cười nói: "Lần sau cậu đi Hồng Kông mua sách nhớ rủ mình nữa, mình muốn mua nhiều lắm, lần nào cũng phiền người khác cầm giúp, nhưng mọi người đều kêu ca không muốn xách nặng."

Tưởng Thiệu Chinh chỉ cười, không đáp.

Tống Nhã Nhu đẩy cửa thư phòng, thuận miệng khen: "Bài trí đặc biệt ghê."

Một lát sau lại nói: "Tầng thứ ba không có mà, cuốn ở tầng trên cùng kia rất giống, nhưng mình không với tới."

Tưởng Thiệu Chinh đi vào, liếc Tống Nhã Nhu một cái rồi nói: "Ngăn thứ hai từ cửa sổ bên trái."

"À, mình ngốc thật."

"Tại mình không nói rõ."

Tìm được sách rồi, Tống Nhã Nhu lại cầu cứu: "Giúp mình lấy cuốn có bìa màu xanh ở tầng trên cùng kia đi."

Tưởng Thiệu Chinh mở cánh cửa thủy tinh, giúp cô ấy lấy xuống, lúc đóng cửa không may đụng phải một hộp trang sức bọc da màu đen khá cũ ở bên cạnh, làm nó rơi xuống.

Tống Nhã Nhu giúp hắn nhặt lên: "Chiếc hộp này thiết kế tao nhã thật."

"Không biết là của ai tặng, mình thấy đẹp nên lấy làm đồ trang trí."

Tống Nhã Nhu mở chiếc hộp, thấy bên trong còn một chiếc hộp nho nhỏ màu vàng, muốn xem thử nhưng lại không biết mở thế nào: "Đẹp thật, là đồng hồ cổ hả?"

"Không biết, chưa xem thử bao giờ."

"Cậu đều làm như vậy với quà nhận được à? Bảo sao mình tặng đồng hồ cho cậu cũng chưa thấy cậu dùng bao giờ, mình chọn lâu lắm đấy."

Tưởng Thiệu Chinh hoàn toàn không có ấn tượng, hỏi: "Lúc nào?"

"Năm sinh nhật hai bốn tuổi của cậu đó."

Có lẽ là vì quà sinh nhật quá nhiều nên hắn không mở hết. Sinh nhật năm đó hắn chỉ nhận một chiếc đồng hồ, vốn tưởng là Nhan Cốc Vũ tặng, nhưng cô ấy mới nói là mình tặng mặt dây chuyền đựng ảnh. Nhưng đó cũng không phải chuyện quan trọng nữa rồi, bởi sự thật là hắn đã không đứng ra giúp đỡ Nhan Cốc Vũ, bởi vậy Ninh Lập Hạ mới có hiểu nhầm lớn như thế về hắn.

"Này, nghĩ gì thế!" Tống Nhã Nhu đặt hộp trang sức sang một bên, hỏi Tưởng Thiệu Chinh đang đứng ngây ra, "Cậu ăn sáng chưa? Không ăn cháo thì để mình nấu canh đậu đỏ cho?"

"Chưa ăn, nhưng cũng không đói. Cậu là khách, lý nào lại để khách phải xuống bếp." Tưởng Thiệu Chinh vẫn luôn trên mây đến giờ mới nhớ ra phải tiếp khách, "Cậu ngồi đi, mình lấy nước."

"Chúng ta quen nhau ba mươi năm rồi, cậu còn khách sáo cái gì?" Tống Nhã Nhu mặc hắn ngăn cản đi vào bếp, tiếc là ngôi nhà của người đàn ông này quá sạch sẽ gọn gàng, đến mức tủ lạnh cũng trống huơ trống hoác.

"... Sủi cảo và bánh bao đông lạnh các loại, ngày nào cậu cũng ăn mấy cái này hả? Đến cả trái cây cũng không có."

(*) trời ưi không hổ con zai Bát, giống hệt bà mẹ ghẻ:>>>

"Một người lười nấu cơm."

"Hy sinh vị giác đổi lấy tự do." Tống Nhã Nhu phì cười, đuôi mắt cong cong, "Tự nhiên nhớ ra mình có mang một giỏ trái cây cho cậu, mà nặng quá nên không xách lên nữa, cậu xuống lấy giúp mình nhé?"

Vì phép lịch sự nên Tưởng Thiệu Chinh chỉ đành cầm chìa khóa mở cửa ra ngoài. Hắn biết Tống Nhã Nhu vẫn luôn là hình mẫu con dâu lý tưởng của mẹ, cũng biết mẹ và dì Tống đang cố gắng tác thành cho hai người, nhưng lại vì không biết rõ Tống Nhã Nhu có suy nghĩ gì về chuyện này nên vẫn luôn không thể từ chối thẳng thừng.

Tưởng Thiệu Chinh vốn cho rằng, cô gái xinh đẹp tao nhã lại thông minh thấu tình đạt lý như Tống Nhã Nhu chỉ cần hắn hơi bày tỏ thái độ là sẽ tự biết khó mà lui, không tự khiến mình mất mặt. Người thích cô ấy rất nhiều, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu thái độ từ chối này của hắn.

Tiếc là hắn quá thiếu kinh nghiệm yêu đương mà đánh giá thấp Tống Nhã Nhu. Cô ấy từ nhỏ đã luôn nổi bật, cuộc sống luôn ở thế thượng phong đã sinh ra tính hiếu thắng.

Không chỉ có đàn ông, phụ nữ cũng là giống loài càng không dễ dàng có được thì càng muốn chinh phục.

Tống Nhã Nhu ở trong thư phòng thưởng thức bản tâm kinh viết tay của Tưởng Thiệu Chinh, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức tươi cười tiếp đón: "Quen biết cậu từ nhỏ, đây là lần đầu tiên mình biết chữ viết tay của cậu đẹp thế này đấy. Nhưng cũng đúng thôi, ông nội cậu là danh gia thư pháp cơ mà. Cậu tín Phật hả?"

"Không tín. Nhưng thời gian này đang gặp một chuyện khó thông suốt, nên muốn chép kinh để tĩnh tâm lại."

"Tiếc quá, mình còn tưởng chúng ta lại có thêm một điểm giống nhau. Khi nào cậu chép xong cái này thì tặng mình nhé? Đổi lại mình sẽ tặng cậu bản mình chép."

Tưởng Thiệu Chinh cười không đáp, tiếp lấy nó từ tay Tống Nhã Nhu rồi ném thẳng vào thùng rác: "Thế này sao đã dám nhận là đẹp."

"Ai nói không đẹp? Cậu đền cho mình! Không thì mình sẽ không để ý cậu nữa." Tống Nhã Nhu giả vờ nổi giận, "Mẹ mình và dì chắc chắn phải trò chuyện tâm tình hết hôm nay, mình không muốn về tiếp tục nghe họ càm ràm bên tai nữa đâu. Mấy cô bạn thì bận chăm chồng chăm con, những người đàn ông ngày ngày gọi điện cho mình kia... quá phiền. Nếu cậu không chê mình phiền thì cho mình tránh ở đây một ngày đi, mình sẽ nấu cơm trưa cho cậu coi như cảm tạ."

"Mình còn nhiều việc phải làm, thư phòng ở đó cậu cứ tự nhiên. Cơm trưa thì không cần, chỗ này không có nguyên liệu nấu nướng gì cả, lát nữa mình mời cậu ăn cơm ngoài."

...

Ninh Ngự ở lại nhà Ninh Lập Hạ đến mười một giờ vẫn không có ý định rời đi, Ninh Lập Hạ thức trắng một đêm chẳng có sức mà nấu cơm, bèn đề xuất ra ngoài ăn.

Ninh Ngự đang trong giai đoạn tiếp nhận khảo nghiệm, dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Ninh Lập Hạ gõ cửa phòng em gái, hỏi: "Cùng đi không? Ở nhà chỉ có mì thôi."

Nhan Hàn Lộ len lén liếc Ninh Ngự, hạ thấp giọng nhất có thể: "Thôi em không đi đâu. Em thà ở nhà gặm giấy cũng không muốn đi."

Ninh Lập Hạ không muốn ở riêng với Ninh Ngự, kiên trì: "Hiếm có ngày chị rảnh rỗi, ra ngoài hít thở không khí đi."

"Không cần không cần, sao em dám làm bóng đèn xen giữa hai người chứ." Câu này nói rất to.

Ninh Ngự đứng gần đó nghe được câu này, quyết định hạ mình lấy ấn tượng tốt với em vợ, đẩy cửa, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Nhan Hàn Lộ: "Không phải ngại, mau thay quần áo rồi ra đây."

Tuy là Nhan Hàn Lộ cực kỳ ghét cái thái độ ra lệnh này, nhưng cũng không dám không nghe, tính cả trang điểm mặc quần áo chỉ mất năm phút.

Ninh Lập Hạ mặc quần áo xong thì tiếp tục thong thả trang điểm. Nhan Hàn Lộ ngồi trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ với Ninh Ngự, như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng mắng chị gái chậm như rùa bò, ngoài mặt thì cười hề hề lấy lòng Ninh Ngự.

"Bao giờ em về?" Ninh Ngự nghĩ là hỏi thăm vài câu sẽ khiến Nhan Hàn Lộ cảm động rơi nước mắt, sau này ở trước mặt chị gái sẽ nói vài lời hay về mình.

Nhan Hàn Lộ lại hiểu thầm thành Ninh Ngự đang chê phiền: "A, cũng sắp về rồi ạ, một hai tuần nữa thôi."

"Một hai tuần mà 'chỉ'?" Ninh Ngự hừ lạnh một tiếng, "Cũng đúng, nhìn em rảnh rỗi thế kia thì chừng đó chẳng đáng là gì thật."

Nhan Hàn Lộ cảm thấy mình đang bị khinh bỉ, không nhịn được phản bác: "... Em về là sẽ đi làm luôn, tại ba thấy em học hành khổ cực nên mới cho nghỉ một thời gian lấy lại sức thôi."

"Cái chuyên ngành em theo học kia, ha... là chơi rất khổ cực nhỉ?" Nhớ đến mình đang cần lấy ấn tượng tốt, anh ta thu lại giọng điệu chế nhạo, an ủi: "Yên tâm, ông ta sẽ sắp xếp hết cho em, chẳng qua là đổi cho em vị trí để chơi thôi."

Ninh Ngự tự cho rằng mình chịu chủ động nói chuyện với Nhan Hàn Lộ đã đủ để khiến cô ấy mừng muốn nhảy nhót rồi, kết quả là vừa quay đi lấy xe, Nhan Hàn Lộ đã nghiến răng nghiến lợi nói với Ninh Lập Hạ: "Điên mới đồng ý lời cầu hôn của kẻ như thế này! Em không cần Ninh Ngự thành người trong nhà đâu, chị mà kết hôn với anh ta, tình chị em của chúng ta sẽ chấm dứt từ đây."

"Chị không kết hôn với Ninh Ngự thì anh ấy cũng là người trong nhà, em đừng quên anh ấy là con trai của ba dượng."

Nhìn thấy Nhan Hàn Lộ suy sụp, Ninh Lập Hạ không hiểu sao rất vui vẻ.

Tiếc là tâm trạng vừa mới tốt lên, vào đến nhà hàng đã lại tuột dốc không phanh.

Vừa ngồi vào bàn, Nhan Hàn Lộ đã kéo tay cô: "Tưởng Thiệu Chinh và Tống Nhã Nhu kìa! Có muốn qua đó chào hỏi một câu không?"

Ninh Ngự chỉ quan tâm thực đơn, Ninh Lập Hạ trừng mắt với cô ấy.

"Tưởng Thiệu Chinh đẹp trai thật đấy, Tống Nhã Nhu cũng xem như xinh đẹp, nhưng lần nào gặp cũng thấy quàng cái khăn quàng cổ chẳng khác gì cái chăn, giữa hè nóng chảy mỡ mà không sợ nóng hả."

Ninh Ngự liếc qua biểu tình của Ninh Lập Hạ, lên tiếng: "Ánh mắt của đàn ông không giống với phụ nữ, dù là quàng cái chăn lên cũng có thể khiến họ cảm thấy người phụ nữ này vừa quyến rũ vừa yếu đuối cần được che chở."

"Chắc chỉ có anh mới thích loại như thế? Nghe chị gái nói anh từng bị Tống Nhã Nhu đá?" Gan to lớn mật nói xong một câu này, Nhan Hàn Lộ lập tức bị ánh mắt của Ninh Ngự dọa cho mềm nhũn cả chân, vội vàng cười hề hề nịnh nọt, "Đùa thôi, đùa thôi."

"Ba người cũng đến ăn cơm hả?" Không đợi họ đi qua, Tống Nhã Nhu đã tự chủ động bước đến: "Ninh Ngự, lâu rồi không gặp."

- -- Lời tác giả ---

Chương sau Tưởng Thiệu Chinh phát hiện ra Ninh Lập Hạ chính là Nhan Cốc Vũ rồi, mọi người đoán xem vì sao lại phát hiện ra nè~

***

88: 2 chương thay lời cám ơn đến Tống Vũ đã donate cho Bát, iu thưn iu thưn:*