Lúc Tàn Canh

Chương 6: Tình địch cũ



「Thế giới này cái gì cũng có, chỉ không có hai chữ 'nếu như'」

Chương 06: Tình địch cũ

Dịch: CP88

***

Tưởng Thiệu Chinh đang chọn áo sơ mi thì nhận được điện thoại của Ninh Lập Hạ. Vừa nghe cô nói có việt bận đột xuất, hắn bỗng có cảm giác hụt hẫng giống như lúc còn nhỏ ngỡ được tặng quà, cuối cùng hóa ra lại không phải. Bèn đáp đúng lúc mình cũng có việc đột xuất, sau đó nói tạm biệt với cô.

Vừa ấn tắt thì có cuộc gọi thứ hai báo đến, hắn còn chưa kịp nhìn tên hiển thị, trong lúc ngẩn ngơ đã ấn nghe. Bên kia đầu dây là Trình Thanh Khanh.

"Tối nay rảnh không?"

"Có chuyện gì?"

"Nghe giọng bực bội ghê nha, ai chọc giận cậu hả?" Trịnh Thanh Khanh nổi hứng vui đùa.

"Không có ai."

"Rảnh thì gặp nhau ăn một bữa đi, lần này mình đi công tác về còn mua quà cho cậu đấy."

Ma xui quỷ khiến thế nào, Tưởng Thiệu Chinh lại hẹn Trình Thanh Khanh ở Nguyệt Quang Vân Hải.

Người chờ đến lượt rất đông, Trình Thanh Khanh định nói hắn đổi chỗ khác, nhưng thấy có vẻ Tưởng Thiệu Chinh không định đi, bèn học hắn ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước cửa đợi.

"Nghe danh chỗ này đã lâu, nghe nói món ăn ở đây rất tươi mới, nhưng khó đặt chỗ trước, mình cũng lười chờ, đây đúng là lần đầu tiên đến. Nhắc đến chuyện này thì lãng phí thời gian vào chuyện ăn uống không giống phong cách của cậu nha."

"Đây là nhà hàng của em gái Cốc Vũ."

"Ai cơ?"

"Nhan Hàn Lộ."

Nghe đến cái tên này, sắc mặt Trình Thanh Khanh thoáng qua một giây không tự nhiên: "Thế hả? Em ấy về rồi?"

"Ừm."

"Cốc Vũ thì sao? Về cùng nhau hả?"

"Em gái cũng không biết cô ấy ở đâu."

Sắc mặt của Trình Thanh Khanh lúc này mới thoáng thả lỏng, ngữ khí lại mang theo mấy phần thương tiếc: "Mấy năm nay ba mẹ em vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, dù sao họ cũng đã nhận lời chăm sóc từ bác Nhan, bây giờ em ấy sống ra sao cũng không rõ."

Không biết Tưởng Thiệu Chinh đang nghĩ gì, không tiếp lời cô ấy.

Cô ấy âm thầm cảm thán trong lòng, có người trời sinh đã như thế, dù có quen biết bao nhiêu năm, dù đã hiểu rất rõ, thì rốt cuộc vẫn không thể thật sự đến gần.

Ninh Lập Hạ bận rộn cả buổi ở phòng làm việc, vốn định nghiên cứu xong món ngọt mới sẽ đến điểm hẹn, thế nào bỗng như bị thôi thúc mạnh mẽ phải đến nhà hàng ngay lập tức, vừa xuống xe quả nhiên gặp được người quen cũ.

Bảy năm trôi qua, dáng vẻ của Trình Thanh Khanh đã thay đổi rất nhiều, chỉ có ánh mắt nhu tình như nước khi nhìn Tưởng Thiệu Chinh là vẫn y như cũ.

"Không có chỗ ngồi sao không gọi cho em? Sao lại để anh đợi thế này được." Ninh Lập Hạ bước nhanh qua đó.

Sững sờ mấy giây, Trình Thanh Khanh mới bước lên nắm lấy cánh tay Ninh Lập Hạ, thái độ cũng rất thân thiết: "Hàn Lộ, lâu rồi không gặp! Chị nhớ em lắm đấy có biết không hả!"

Ninh Lập Hạ ngạc nhiên phát hiện ra, sau bảy năm bản thân còn một thứ chưa thay đổi chính là sự chán ghét đối với người phụ nữ này, dù tình cảm dành cho Tưởng Thiệu Chinh đã sớm không còn một mẩu.

Bình tĩnh xét lại, những chuyện ba của Trình Thanh Khanh làm không liên quan gì đến cô ấy, tuy từng là tình địch, nhưng cô ấy lại chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, thậm chí chết cũng phải quấn lấy Tưởng Thiệu Chinh của lúc trước cũng là Nhan Cốc Vũ. Càng nghĩ, cô càng không hiểu được bản thân từ đâu sinh ra loại cảm giác chán ghét này.

Ninh Lập Hạ đưa họ đến vị trí giữ lại trước cho mình và Ninh Ngự, lại bận rộn sắp xếp xung quanh, đến lúc ngồi xuống nghe thấy Trình Thanh Khanh hỏi Tưởng Thiệu Chinh không nay không có khẩu vị hay sao, mới nhớ ra vừa rồi mình quên mất không chào hỏi hắn.

"Bánh trôi ngâm rượu kiwi này còn được bỏ thêm bột hạt dẻ, chua chua ngọt ngọt rất hợp làm món khai vị." Cô cười đặt bát thủy tinh vào tay Tưởng Thiệu Chinh.

"Em có việc bận thì không cần thiết đãi thế này đâu." Lời vừa thốt ra, Tưởng Thiệu Chinh đã hối hận rồi, cảm thấy rõ ràng là mình đang tính toán với người ta.

Lúc ở ngoài cửa nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của Ninh Lập Hạ và Ninh Ngự, đúng là hắn đã không vui, sau đó nghĩ lại mới nhận ra mình vừa làm chuyện vô bổ. Dù là anh rể không danh chính ngôn thuận hay là giảng viên ở trường học, hắn đối với cô đều không có thân phận gì quan trọng để được đặt lên ưu tiên hàng đầu.

Vẫn may Ninh Lập Hạ không để ý, quay người gắp thức ăn cho Ninh Ngự.

"Hàn Lộ, đây là bạn trai của em hả?" Trình Thanh Khanh cười hỏi.

Ninh Lập Hạ hơi giật mình, cười nói: "Tiêu chuẩn để lọt vào mắt xanh của Ninh tiên sinh rất cao, em sao dám không biết thân biết phận thế chứ."

"Ôi trời, Hàn Lộ nhà chúng ta xinh đẹp thế này, đứng với Ninh tiên sinh xứng đôi không có chỗ chê."

Trình Thanh Khanh mở miệng đóng miệng đều là "Hàn Lộ", gọi đến mức khiến cả người Ninh Lập Hạ khó chịu, cô đành phải nhắc lại: "Em đổi tên từ lâu lắm rồi, bây giờ không còn ai gọi là Nhan Hàn Lộ nữa."

"Ninh Lập Hạ? Giống với họ Ninh của Ninh tiên sinh đây? Nghe nói dì tái hôn với một người họ Ninh, không lẽ hai người là anh em trên danh nghĩa?"

Ninh Ngự từ đầu không lên tiếng nhưng cũng không quá tính là quá thất lễ chợt ngẩng đầu nhìn Trình Thanh Khanh một cái, dọa cho cô ấy vội vàng giải thích: "Tôi và Lập Hạ lớn lên với nhau từ nhỏ, nói chuyện không suy nghĩ, mong Ninh tiên sinh đừng để bụng."

"Để bụng gì chứ. Em định đi tô lại son, chị đi cùng không ạ?" Ninh lập Hạ hỏi Trình Thanh Khanh.

Trình Thanh Khanh đang tìm một cái lỗ cho mình chui xuống, nghe vậy thì như bắt được vàng lập tức đứng dậy nắm lấy cánh tay cô.

Xem vẻ mặt của Ninh Lập Hạ thì có vẻ là Trình Thanh Khanh đã đoán đúng tám, chín phần. Tưởng Thiệu Chinh cũng biết ba dượng của Cốc Vũ họ Ninh, hóa ra đây chính là con trai của ông ấy.

Hắn quét mắt đánh giá vóc dáng và phong cách ăn mặc của Ninh Ngự, xác định được chủ nhân chỗ quần áo trong phòng thay đồ của Ninh Lập Hạ, không hiểu sao trong lòng thoáng nhẹ nhõm.

"Em cắt tóc ngắn xinh hơn để tóc dài rất nhiều." Trong nhà vệ sinh, Trình Thanh Khanh nhìn cô qua gương, không tiếc lời khen ngợi.

"Thế ạ, em cũng không nhớ lúc mình để tóc dài trông như thế nào."

"Không biết Cốc Vũ bây giờ ra sao rồi." Nói đến đây, khuôn mặt vui vẻ cũng thoáng nét lo lắng.

"Chị thật mong chị ấy quay về ạ?" Ninh Lập Hạ hơi ngẩng đầu, cười như không cười hỏi.

"Tất nhiên là chị không mong em ấy xảy ra chuyện." Trình Thanh Khanh giấu đi cảm giác chột dạ trong lòng, ngừng lại mấy giây, nhỏ giọng nói, "Nhưng nếu em ấy quay về tìm Tưởng Thiệu Chinh thì chị cũng sẽ không vui lắm."

Lời nói thật này khiến ác cảm trong lòng Ninh Lập Hạ dành cho Trình Thanh Khanh giảm đi một phần, cô vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm đi, nếu chị em mà quay về thật thì cũng là chuyện tốt với chị và Tưởng Thiệu Chinh."

"Hả?"

"Chị nghĩ Tưởng Thiệu Chinh thích chị ấy thật sao? Chẳng qua là cảm giác áy náy khiến anh ấy muốn tự lừa mình dối người mà thôi."

"Thật hả?" Ánh mắt của Trình Thanh Khanh lập tức trở nên thân thiết như hai người là chị em ruột, "Thật ra chị cũng cảm thấy nếu ngày đó anh ấy không bỏ lỡ lời cầu cứu của chị gái em trước khi mất tích thì có lẽ bây giờ cũng không phải nhớ mãi không quên thế này."

Dáng vẻ đắc ý của cô ấy khiến cô cực kỳ chướng mắt, không nhịn được nói: "Anh ấy cứ đặt tên của chị gái em bên miệng có lẽ là vì chưa gặp được người bản thân thật sự để tâm thôi, thuận tiện lấy chị ấy ngăn được cả đống hoa đào. Vừa là để lương tâm không quá bị cắn rứt, vừa không phải phí sức từ chối người không ưng. Đúng là một mũi tên trúng hai đích, rất thông minh."

Thấy sắc mặt của Trình Thanh Khanh hơi tái đi, Ninh Lập Hạ lại không đành lòng, kéo tay cô ấy đi ra ngoài: "Em nói người không ưng không phải bao gồm cả chị trong đó đâu. Hai người là thanh mai trúc mã, nước chảy đá mòn mà."

***

88: Mấy cái ảnh quotes này tìm được khá lâu rồi, nhân tiện thấy bộ này hợp hợp nên dùng làm hình minh họa luôn. Trên cùng của chương là phần dịch sang tiếng Việt (với wordpress thì là phần caption luôn á), ai không biết tiếng Trung mà cần câu gốc thì có thể nhắn tin nè~