Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 27



Phó Thành Lẫm mặc kệ lời uy hϊếp của Lê Tranh, lần trước cô có thể cắn anh, là do anh cúi đầu phối hợp với cái mà cô gọi là “nói thầm”, bằng không cô không thể nào chạm tới môi anh.

Anh ngay lập tức bước tới, giúp cô xách chiếc túi tote, chiếc túi không nhẹ, bên trong đựng chút đồ linh linh và đồ ăn vặt, ngoài ra còn có mấy cái ly.

“Phó Thành Lẫm, sau này anh đừng có xuất hiện trước mặt em nữa.” Lê Tranh ý thức lời cô vừa nói không ổn, “Ý của em có nghĩa là, giống như hôm nay, tình huống này hoàn toàn có thể tránh được, …đừng tái diễn thêm lần nào nữa. Em biết là anh có ý tốt, nhưng không quan trọng khi anh xuất hiện, anh đã nói gì, hay đã làm gì, chỉ cần anh quay mặt về nhà có lẽ đã quên, thậm chí có khi anh cũng sẽ không nghĩ đến điều đó.”

Phó Thành Lẫm đặt túi xách của cô lên bàn trà trong phòng khách, lặng lẽ nhìn cô.

“Nhưng em thì không thể.” Lê Tranh đứng dựa vào mép bàn ăn, cố gắng để bản thân tự nhiên hơn, “Em sẽ phải mất rất rất nhiều thời gian mới có thể quên được.”

Thậm chí, em không thể nào quên được.

“Sau này tôi sẽ chú ý.” Phó Thành Lẫm đứng ở đó thêm vài giây, “Về sau chắc cũng không còn gặp nhau.”

Mặc dù anh và Tưởng Thành Duật đã chơi với nhau ba mươi năm, nhưng chưa bao giờ Tưởng Thành Duật đưa Lê Tranh đi chơi cùng bọn họ, mấy năm nay anh thường xuyên gặp Lê Tranh, là do Tưởng Thành Duật lén đưa Lê Tranh đến công ty để tìm anh, thỉnh thoảng bọn họ tụ tập, cũng dẫn Lê Tranh theo.

Bây giờ tình hình như thế này, Tưởng Thành Duật tất nhiên sẽ không Lê Tranh theo để gặp anh.

Trước khi đi, Phó Thành Lẫm nói câu: “Xin lỗi em.”

Cô không biết là anh xin lỗi vì sự xuất hiện không đúng lúc của mình hôm nay, hay là vì không thể đáp lại lời tỏ tình của cô mà xin lỗi.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Lê Tranh khẽ nâng khóe miệng, “Không có gì.”

“Anh cũng không cần đặt nặng tâm lý, em sẽ từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình,” Cô giả vờ thoải mái, “Khi nào em gọi anh là chú Phó một lần nữa, đó là lúc em đã buông được anh.”

Phó Thành Lẫm chăm chú nhìn cô vài giây, “Đừng quên gọi điện thoại lại cho chú của em.” Rồi quay người bước ra ngoài.

Lê Tranh nhìn theo bóng lưng của anh, câu nói: “Môi anh còn đau không?” kẹt lại trong cổ họng.

- -

Hôm nay là ngày bận rộn của Giang Tiểu Nam, từ buổi sáng lúc thức dậy cho đến giờ này chưa một phút dừng lại, dọn dẹp từ trong nhà ra ngoài nhà, ngay những chỗ thường ngày lười biếng không chạm tới cũng không bỏ sót.

Cây trầu bà xanh ngoài ban công cũng được tưới nước, trong nhà còn trống hai cái bình hoa, cô ấy đến cửa hàng hoa nhỏ ở dưới lầu mua mấy loại hoa về cắm vào bình.

Gần đây không có ngày lễ nào, nên hoa hồng không đắt lắm.

Giang Tiểu Nam phân vân nửa phút, đến lúc tính tiền thì yêu cầu ông chủ lấy cho mình bốn đóa hoa hồng.

Khi về đến nhà, Giang Tiểu Nam tìm thấy hai chai nước khoáng, đổ nước vào nửa bình, mỗi bình cắm hai đóa hoa, một bình đặt ở tủ đầu giường của phòng cô, bình còn lại đặt ở phòng ngủ ở phòng Lê Tranh chuẩn bị thuê.

Lê Tranh t tỏ tình thất bại, lần đó thổ lộ trên vòng bạn bè là một kết quả của một phút sai lầm.

Cô ấy cũng không hỏi anh chàng đó là ai, có lẽ cô ấy cũng không biết người đó.

Cô ấy từng trải qua tình huống như vậy, nên rất hiểu được tâm trạng của Lê Tranh. Cô ấy bắt đầu yêu thầm một anh chàng khi bắt đầu vào trung học, cũng chính vì anh chàng đó ở Bắc Kinh nên cô ấy mới đến Bắc Kinh.

Anh chàng có bạn gái khi vào đại học.

Chuyện yêu thầm của cô, không đau mà chết.

Có tiếng đẩy của bánh xe vali bên ngoài, Giang Tiểu Nam vội vàng đến mở cửa.

“Chào mừng đến với nhà mới.” Cô ấy nhận lấy vali trong tay Lê Tranh.

Chỗ các cô ở lầu ba, tòa nhà kiểu cũ không có thang máy, tài xế lại đi xuống dưới để xách những vali khác lên.

Nhà ở cũng hơi nhỏ, không có lối đi riêng, ở trong nhà có thể nhìn thấy khắp nơi, Lê Tranh đã từng đến đây một lần, “Cậu còn dọn dẹp trước nữa à?”

“Đúng vậy, chúc mừng nhà mới của cậu.”

Giang Tiểu Nam đặt vali ở sảnh phòng khách, hẳn nên gọi là sảnh đa năng, bên cạnh sảnh là bàn ăn, ngày thường sẽ ăn cơm ở đây.

Lê Tranh thay giày, đặt ba lô vào phòng của mình, nhìn thấy bình hoa hồng rực rỡ trên đầu giường, cô đi tới cúi đầu ngửi thử, tâm trạng trong nháy mắt được chữa lành không ít.

Cô đã đúng khi chuyển đến đây.

“Cảm ơn cậu.”

Cô hét với lên ra bên ngoài.

“Chúng ta là ai với ai hả.” Giang Tiểu Nam cầm lấy cây dù che nắng chuẩn bị ra ngoài, “Hôm nay tớ không mua đồ ăn, buổi trưa ăn chút gì đó ngon ngon đi, tớ sẽ đi mua sushi, ở đây có một nhà hàng sushi rất ngon, giá cả cũng bình dân.”

“Ầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Cánh cửa đã dùng nhiều năm, nó không còn có thể đóng quá chặt.

Tài xế phải chạy đi chạy lại bốn vòng mới đem được hết vali lên trên, Lê Tranh bắt đầu dọn dẹp giường chiếu, sắp xếp quần áo cất vào tủ. Vội vội vàng vàng không khỏi thất thần, cầm quần áo trên tay đứng trước tủ, bỗng nhiên cô không biết mình định làm gì.

Giang Tiểu Nam đi mua sushi quay về, Lê Tranh mới dọn dẹp xong được một vali.

“Tiểu Lê qua đây ăn cơm đi, dù sao buổi chiều còn rất nhiều thời gian, đến lúc đó tớ sẽ giúp cậu thu dọn đồ đạc.”

Lê Tranh cầm điện thoại di động đi ra ngoài, trên bàn ăn đặt một hộp sushi lớn, còn có cả sữa chua, dưa hấu đã được cắt miếng, một chén nho khô, “Phong phú vậy à.”

“Phải thế chứ, hai con cẩu độc thân phải có cuộc sống thật hạnh phúc.” Giang Tiểu Nam đưa cho cô chiếc găng tay dùng một lần, “Có bốn vị sushi khác nhau, cậu có muốn ăn nước tương với mù tạt không?”

Lê Tranh lắc đầu, nhặt một quả nhỏ xanh cho vào miệng, lúc trước cô đã từng đút nho cho Phó Thành Lẫm, nghĩ đến đây, quả nho ngọt ngào trong miệng bỗng có vị chua.

Cô kịp thời ngăn dòng suy nghĩ của mình lại.

Điện thoại di động trên bàn rung lên, là cuộc gọi của Hà Dập.

“Có bận không?”

“Ở nhà ạ. Có chuyện gì vậy thầy?”

Hà Dập đi thẳng vào vấn đề: “Cô Khương vừa gọi điện thoại cho tôi, cửa hàng mỹ phẩm trốn tránh trách nhiệm vì nhiều lý do, cô ấy đã gọi điện thoại khiếu nại với Cục mỹ phẩm Hoa Bắc, song không được phản hồi, cô Khương bây giờ đang ở trung tâm mua sắm, chúng ta sẽ qua đó để đưa tin tiếp theo.”

“Vâng ạ. Em sẽ qua đó.”

Đặt điện thoại xuống, Lê Tranh cầm một miếng sushi lên cắn, “Tớ sẽ mang theo ăn trên đường, sắp không kịp rồi.”

“Lại đi chạy tin tức sao?” Vừa nói, Giang Tiểu Nam cầm lấy túi gói lại đưa cho cô.

“Ừ.” Lê Tranh nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Có một cô gái bị dị ứng với đồ trang điểm, sau khi làm kiểm tra đo lường chất lượng thì đồ trang điểm của đợt này không đủ tiêu chuẩn, một số loại còn có thành phần vượt quá quy định, cửa hàng kinh doanh đột nhiên sửa miệng, họ không thể biết liệu kết quả giám định có đúng hay không, bộ phận kinh doanh cũng phớt lờ chuyện này.”

Báo cáo giám định vừa được đưa ra cách đây hai ngày, cô Khương còn tưởng rằng sẽ được bồi thường một cách thuận lợi, kết quả từ cửa hàng và bộ phận kinh doanh đều đùn đẩy.

- -

Khi Lê Tranh đến trung tâm mua sắm, Hà Dập đã đợi cô ở đó.

Hà Dập kiên nhẫn với thực tập sinh hơn với những với người khác, lúc nào có tin tức giá trị, anh đều dẫn thực tập sinh đi cùng mình.

“Phần còn lại của hôm nay đành gác lại rồi.” Anh đưa micro cho Lê Tranh.

“Không sao đâu ạ.”

Hai người cùng đi tìm cô Khương.

Ngay cả khi đến đây cùng với bọn họ, câu trả lời dành cho cô Khương cũng không khác nhiều so với lúc cô ấy đến đây một mình, cửa hàng nói rằng việc này sẽ được chuyên gia ở bộ phận kinh doanh phía bên kia phụ trách.

Tuy nhiên không thể liên lạc với bộ phận kinh doanh, mười lần gọi thì chín lần không liên lạc được.

Cô Khương khá kích động: “Tôi đã làm giám định, các cô đừng có trở mặt không thừa nhận. Tôi đã dùng nửa tháng lương để mua nguyên bộ sản phẩm, bây giờ để ở đó không thể dùng được, các cô không hoàn lại, chi phí thuốc men điều trị dị ứng của thôi cũng không thanh toán, cuối cùng danh sách đem tới cũng bị mất, các cô có thể làm cho hợp lý được không hả!”

Hôm nay có khá đông khách hàng đến cửa hàng để mua các sản phẩm trang điểm, họ không hiểu xảy ra chuyện gì, tò mò đứng xem.

Nhân viên tại cửa hàng nói: “Vấn đề của chúng tôi và cô đương nhiên sẽ được giải quyết.”

Sợ bị ảnh hưởng, nhân viên nhỏ giọng một chút, “Tôi cũng giống như cô, chỉ là người làm công. Nếu có bất kỳ vấn đề gì thì chị có thể khiếu nại, sẽ được giải quyết theo quy trình, cô đừng đứng mãi ở đây làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng tôi.”

Cô Khương: “Nếu tôi khiếu nại được giải quyết, tôi hết lần này đến lần khác đến chỗ của các cô làm gì? Tôi mua đồ từ chỗ các cô, tôi không đến đây để nói chuyện, thì còn đi đâu nữa?”

Nhân viên tại cửa hàng đã gọi điện thoại, một lúc sau bản vệ của trung tâm mua sắm đến, yêu cầu họ rời đi.

Cảnh quay tư liệu thực tế không khác biệt lắm, Hà Dập ra hiệu Lê Tranh đi ra ngoài rồi nói.

Khi ba người đi đến một nơi yên tĩnh phía bên ngoài, cô Khương thở dài nói, “Tất cả đều có thể thỏa thuận được, đối với công ty lớn như vậy, để có thể bảo vệ quyền lợi của mình thật quá khó khăn.” Việc này vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của phóng viên, nếu không có phóng viên, bọn họ không biết làm thế nào để khiếu nại.

Hà Dập đưa máy quay cho Lê Tranh, anh ấy hỏi cô Khương số điện thoại của bộ phận kinh doanh bên kia, dùng chính điện thoại của mình để gọi, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Hà Dập mở lời.

“Xin chào, ai đây ạ?”

Hà Dập tự mình giới thiệu: “Xin chào, tôi là phóng viên của chương trình “Thành phố lúc sáu giờ”, khách hàng là cô Khương…”

“Thật sự xin lỗi, tôi đang họp.” Bên kia ngắt lời của Hà Dập, trực tiếp cúp điện thoại.

Lê Tranh và Hà Dập đã quá quen thuộc với việc bị cúp điện thoại giữa chừng, cô Khương lại thở dài.

Sau khi quay xong, Lê Tranh cầm máy quay.

Hà Dập trấn an cô Khương mấy câu, “Chờ lúc tin tức được phát sóng, chúng ta nhìn xem bên kia sẽ có phương án giải quyết thế nào.”

Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.

Cô Khương cảm ơn Hà Dập và Lê Tranh một lần nữa, trời đang rất nóng, lại khiến cho bọn họ phải chạy lui chạy tới nhiều lần, lần trước Hà Dập cũng đã giúp cô ấy ở cơ quan giám định.

Cô ấy thực sự áy náy, “Tôi mời mọi người đi uống ly cà phê đá.”

Hà Dập từ chối: “Không cần khách sáo, chúng tôi còn quay về có việc.” Anh cùng Lê Tranh rời đi.

Đến khi lên xe, Lê Tranh phân tích: “Bọn họ sẽ không thừa nhận sản phẩm của mình có vấn đề, không ai có thể gánh nổi hậu quả. Mỗi lần lấy mẫu để giám định đồ trang điểm, không ít những sản phẩm không đủ tiêu chuẩn, rất nhiều người may mắn che giấu được, đây đều được xem là bí mật được giấu kín ở trong ngành.”

Chỉ là do cô Khương có làn da nhạy cảm, dễ xảy ra tình trạng dị ứng, hầu hết mọi người sẽ không cảm nhận được sự khác biệt, nếu có một hàm lượng chất nào đó vượt quá tiêu chuẩn, có thể gây ra sự ảnh hưởng lâu dài cho làn da thậm chí là sức khỏe, không nhìn thấy ngay được.

“Phản ứng ban nãy của bọn họ ở đó, hẳn là đã biết lần trước chúng ta đi cùng với cô Khương, một chút cũng không sao cả.”

Hà Dập: “Bọn họ tin rằng chúng ta sẽ không thể phát sóng được tin tức này.”

Lê Tranh nói tiếp lời anh: “Có phải vì đặt rất nhiều quảng cáo ở đài của chúng ta không? Bất kể là thế nào, em trở về sẽ viết bản thảo, hôm nay thì không kịp nữa rồi, để xem ngày mai có thể phát sóng không?”

- -

Buổi sáng ngày hôm sau, bản thảo được Lê Tranh sửa đi sửa lại mấy lần, Hà Dập xem qua rồi chuyển cho tổng biên tập.

Ngay sau đó, tổng biên tập phản hồi, thuận lợi được thông qua.

Việc bản thảo được thông qua không mang ý nghĩa gì, ngay cả khi nó xuất hiện trong danh sách lên sóng vẫn có nguy cơ bị gỡ xuống tạm thời, chỉ khi nào nó được phát sóng thì mới xem như chắc chắn.

Lê Tranh đi đến phòng máy để chỉnh sửa phim, Hà Dập không có việc gì, cũng cùng đến ngồi bên cạnh hướng dẫn cô.

Lúc này, giám đốc Ngụy vừa cúp điện thoại của cục trưởng Cục mỹ phẩm Hoa Bắc, anh ta châm một điếu thuốc, cẩn thận xem xét.

Tin tức về việc dị ứng mỹ phẩm trang điểm này, vẫn là do Hà Dập và Lê Tranh chịu trách nhiệm.

Lần trước Phó Thành Lẫm muốn đè tin tức của Lê Tranh xuống, cuối cùng lại tự tát vào mặt mình.

Một người như Phó Thành Lẫm còn không giữ được mặt mũi, anh ta không đoán được rốt cuộc Lê Tranh có xuất thân lớn thế nào, có khi còn lớn hơn so với anh ta nghĩ.

Anh ta xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu.

Năm giờ bốn mươi lăm chiều, danh sách lên sóng xuất hiện.

Phùng Xán lúc trước không để ý, bây giờ mới nhìn thấy tin tức liên quan đến việc bảo vệ quyền lợi cho người bị dị ứng mỹ phẩm trang điểm thật sự ở trên đó, không phải nó sẽ không được phát sóng sao?

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô ta đi đến cửa cầu thang bên ngoài, gọi điện cho chồng chưa cưới của mình.

Chồng chưa cưới của cô là cục trưởng Cục mỹ phẩm Hoa Bắc, “Sao vậy?”

Phùng Xán dùng vài câu để nói lại tình hình, “Anh có nên xác nhận lại một chút không?”

“Không cần thiết, danh sách lên sóng không phải vẫn gỡ xuống được sao?”

Phùng Xán ‘ừ’ một tiếng, trong lòng vẫn có cảm giác bất an, vẫn là cảm thấy có gì đó không ổn.

Nói chuyện xong, cô ta thất thần đi về hướng văn phòng, cô ta không quan tâm xem mình đã gặp những ai, khi đi tới phía trước, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chính là Lê Tranh.

Lê Tranh đi đến phòng trà bánh để rót nước, Phùng Xán nhìn thấy cô như nhìn thấy không khí, đi ngang qua cô mà không liếc mắt lấy một cái, cô cũng lười chào hỏi.

Cô không biết Phùng Xán lúc nào tính tình cũng như vậy, hay là giấu giếm như vậy sau khi chia tay với Hà Dập mới nhìn ra.

Sáu giờ mười một phút, tin tức đó không bị gỡ xuống từ danh sách lên sóng, mà vẫn được phát sóng bình thường.

Lê Tranh thu dọn túi xách, tắt máy tính rồi tan làm.

Hôm nay là ngày thứ hai sau khi cô chuyển đến nhà mới, cô nên đi theo hướng nam khi ra khỏi đài truyền hình, đó là hướng nhà mà cô thuê, nhưng cô lại theo thói quen quay ra đường là đi về hướng bắc.

Mãi cho đến khi đi đến cửa tiệm bánh mì mà cô vẫn thường tới. Lê Tranh đột nhiên bừng tỉnh.

Cô đã đi nhầm.

Đứng từ vị trí này, cô có thể nhìn thấy khu căn hộ.

Lấy lại tinh thần, tới cũng đã tới rồi, cô bước vào tiệm bánh mì, nhân tiện mua một ít bánh mì mang về cho Giang Tiểu Nam.

Đẩy cửa tiệm ra, Lê Tranh nhìn thấy người đang xếp hàng đứng chờ bánh mì mới ra lò, ngạc nhiên nhìn.

Cận Phong hài hước nói: “Nếu tôi không biết người cô thích là ai, tôi sẽ thực sự nghi ngờ liệu có phải cô phải lòng tôi hay không, tôi đi đến chỗ nào cũng có thể gặp cô, đúng là âm hồn không tan.”

“Anh mới là âm hồn không tan.”

Lê Tranh đi đến bên cạnh anh ta, nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Sao anh lại ở đây?”

Cận Phong nghiêm túc nói: “Qua đây để làm thẻ hội viên, hôm đó về nhà càng nghĩ lại càng tức, túi bánh thứ hai không được giảm nửa giá.”

Lê Tranh: “…”

Cận Phong đẩy kính râm, cười nói, lúc này mới nói tiếng người: “Vừa lúc đi ngang qua chỗ này, buổi tối còn có bữa tiệc, mấy đứa cháu trai kia cứ nhằm tôi mà rót, nên phải ăn chút bánh mì uống một ít sữa, tránh cho mình uống nhiều quá mà xuất huyết dạ dày đến chết.”

Anh ta nhìn Lê Tranh, “Cô không phải chuyển nhà rồi à? Sao, cô lại dọn đồ về lại rồi?”

Lê Tranh sắc mặt không đổi: “Đến đây mua bánh mì.”

Vừa rồi Cận Phong nhìn thấy cô đi ở ven đường, anh ta vừa nhìn là biết cô đi nhầm hướng, nhưng anh ta cũng không vạch trần cô.

Hai người cùng chọn bánh mì, rồi thanh toán cùng hóa đơn với Lê Tranh.

Từ trong tiệm đi ra, Lê Tranh nghi hoặc: “Làm thế nào mà một vị sếp tổng như anh lại có được kiên nhẫn như vậy, vẫn có thể tự mình ở đây xếp hàng để mua bánh mì?”

Cận Phong: “Bữa tiệc với mấy đứa trời đánh, không biết phải uống đến bao giờ mới kết thúc.” Cũng không có tài xế đi cùng. “Nếu buổi tối cảm thấy nhàm chán, thì đi cùng với tôi, nói không chừng còn có thể tìm được tin tức tốt.”

Lê Tranh không có hứng thú: “Tôi còn phải về nhà thu dọn đồ đạc.”

Cận Phong không đi cùng đường với cô, ngay cả những lời lịch sự như muốn đưa cô về nhà cũng bị lược bỏ, anh ta đến thẳng xe mở cửa rồi lên xe.

Chiếc xe việt dã màu đen cũng giống như tính cách của anh ta, có chút thô lỗ, hòa mình vào dòng xe cộ trên đường.

Tranh thủ lúc kẹt xe, Cận Phong bắt đầu ăn uống, còn đăng lên vòng bạn bè.

Cận Phong không thường xuyên đăng lên vòng bạn bè, thỉnh thoảng nửa đêm lại lên cơn thần kinh đăng một cái thôi.

Hôm nay mặt trời vẫn còn chưa lặn, thế nhưng lại có trạng thái mới.

Phó Thành Lẫm không thường xuyên xem vòng bạn bè, thỉnh thoảng nhàn rỗi không có việc gì mới xem qua.

Hôm nay anh vẫn còn ở công ty, hút thuốc một lát, anh tiện tay lướt qua nó.

Trạng thái mới được cập nhật của Cận Phong đăng lên chỉ hai phút trước nằm ở vị trí đầu tiên.

[Bánh mì được công chúa giới thiệu, rất đáng để thử.]

Có đính kèm hai bức ảnh, một là ảnh chụp phía trước cửa tiệm bánh mì, một ảnh khác là chụp anh ta đang ăn bánh mì ở trong xe.

Phó Thành Lẫm nhận ra túi bánh mì trong cửa hàng đó, vào đêm anh chuyển đến căn hộ, Lê Tranh đã xách túi bánh mì này trên tay, còn hỏi anh có muốn ăn không.

Anh nhẹ nhàng phà ra một làn khói, từ lúc môi anh bị thương cho đến nay, đây là điếu thuốc đầu tiên anh hút.

Tưởng Thành Duật đi công tác vừa quay lại, [Buổi tối qua đây uống rượu không?]

Phó Thành Lẫm bây giờ vẫn còn phải đeo khẩu trang, tuần này anh đã từ chối mọi lời mời xã giao, tất nhiên cũng không có khả năng sẽ đi gặp Tưởng Thành Duật: [Không rảnh.]

Tưởng Thành Duật: [Cậu cảm thấy không còn mặt mũi để gặp tôi à?]