Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 33



Khi đến quán bar, Cận Phong không rời khỏi Lê Tranh một bước nào, sợ rằng nếu có sơ xuất nào xảy ra thì anh ta không gánh nổi.

Tối nay tinh thần Lê Tranh không mấy hào hứng, tâm trạng tốt của cô đã bị việc lo chuyện bao đồng của Phó Thành Lẫm phá hỏng, cho dù lúc này đã hơn một tiếng từ lúc anh rời khỏi nhà hàng, sự tụt hứng ấy vẫn còn tiếp diễn.

Cận Phong gọi một ly cocktail cho cô, uống đến bây giờ vẫn chưa hết một phần ba ly.

“Quan tâm em không phải là chuyện tốt sao?” Cận Phong chạm ly với cô, thật hiếm khi anh ta nói một lời nhẹ nhàng.

Lê Tranh uống cạn phần rượu còn lại trong ly, “Anh không hiểu.” Giữa cô và Phó Thành Lẫm là chuyện không có kết quả, hiện tại Phó Thành Lẫm đối xử tốt với cô từng ly từng tý, như một con dao sắc khiến cô bị thương hai tấc.

Trong tương lai khi anh có người mà mình thích, mối quan tâm của anh là người khác, những việc anh tốt với cô sẽ lưu lại mãi, vì vậy tốt hơn hết hãy dừng lại ngay từ đầu.

Lê Tranh đặt chiếc ly xuống, “Em đi vệ sinh.”

Cận Phong cũng đứng lên theo, ly rượu thứ hai anh ta vẫn chưa uống xong, cầm theo ly rượu cùng Lê Tranh đi ra ngoài.

Đi được vài mét, Lê Tranh mới nhận ra rằng Cận Phong đi ra cùng với cô, “Không cần đâu, em uống không quá nhiều, nơi này trước đây em đã từng đến, không thể bị lạc được.”

Cô xua xua tay, “Quay lại đi.”

Đi vệ sinh mà cũng có người đi theo, không được tự nhiên.

Cận Phong: “Anh đi ra ngoài hít thở chút không khí.”

Lê Tranh hỏi lại: “Tới cửa nhà vệ sinh hít không khí?”

Cận Phong khóe miệng nở nụ cười, “Đúng vậy, cửa nhà vệ sinh tràn ngập mùi gỗ đàn hương.”

Xem ra anh ta vẫn khăng khăng muốn đi, Lê Tranh cũng không quan tâm đến anh ta nữa.

Ở địa bàn của sự sa đọa và tìиɦ ɖu͙ƈ, Cận Phong không dám chủ quan.

Chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô đáng ra là công việc của vệ sĩ, nhưng vệ sĩ đã đi đưa chìa khóa cho Giang Tiểu Nam, còn đang trên đường trở về, anh ta đành phải hạ mình đi cùng Lê Tranh đến nhà vệ sinh.

Anh ta chưa từng làm chuyện vặt vãnh như thế này trong đời.

Trên đường đi đến nhà vệ sinh, kẻ đến người đi.

Cận Phong luôn có cảm giác có người đi sau lưng mình, anh ta quay đầu lại, thật sự có một người.

Người đàn ông phía sau cũng dừng lại một lát, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhìn vào màn hình điện thoại nói một câu: “Sao em vẫn còn chưa ra ngoài? Nhanh lên đi.”

Sau đó tắt điện thoại không gọi video nữa, cũng không bước lên phía trước, đứng dựa vào cửa sổ lướt điện thoại của mình.

“Làm sao vậy?” Lê Tranh ngoảnh đầu lại.

Cận Phong liếc mắt nhìn người đàn ông, “Không có gì.”

Dương Lân đứng dựa ở cửa sổ trong lòng thầm thở phào, may mà hắn không bị phát hiện, trước khi bị đuổi việc hắn từng làm việc trong tập đoàn Nam Phong nửa năm, nhưng hắn chưa bao giờ gặp trực tiếp Cận Phong.

Hắn nhận ra Cận Phong, Cận Phong lại không biết hắn là ai.

Còn cô phóng viên thực tập, càng không nhận ra hắn.

Lúc trước khi xảy ra vụ án trọng tài lao động, hắn có đến tìm Hà Dập, còn nghĩ rằng dựa vào áp lực dư luận, có thể bồi thường cho GR ít hơn một chút, kết quả là tin tức mà Hà Dập phát sóng, không có chút lợi nào với hắn.

Hắn phải bồi thường hơn hai triệu gần ba triệu, hiện tại hắn không kiếm đâu ra nhiều tiền mặt như vậy, người thân của hắn cũng chỉ có thể hỗ trợ trong vòng vài trăm ngàn.

Ai ngờ được rằng mấy ngày trước đó, người thân của hắn cũng bị lộ sai sót trong công việc.

Người thân của hắn chính là người phụ trách kinh doanh của mỹ phẩm Hoa Bắc, trong sự cố dị ứng mỹ phẩm trang điểm, người thân bị cách chức giảm lương, còn bị phạt không ít.

Buổi tối hắn rủ người thân đi uống rượu, lúc này mới nghe nói, phóng viên thực tập và Cận Phong là người yêu, chẳng trách tin tức được Hà Dập phát sóng lại cố tình thiên vị cho tập đoàn Nam Phong và GR.

Vận số năm nay của hắn không thuận lợi, cả hắn và người thân trong nhà đều gặp xui xẻo.

Nếu không có Hà Dập và Lê Tranh, bọn hắn sẽ không đến mức khốn khổ như vậy.

Những mối thù mới cũ chồng chất giữa người thân của hắn và Hà Dập, sau này còn bởi vì Phùng Xán, tình địch gặp nhau vô cùng đố kỵ. Bây giờ công việc chịu liên lụy, Hà Dập không thể không liên quan.

Dương Lân nhìn về hướng cửa nhà vệ sinh, giả vờ chờ người.

Đúng lúc có một cô gái trẻ bước ra, hắn liền bước tới, giọng rất nhỏ nhưng rất lịch sự, “Xin lỗi làm phiền em một chút, anh lần đầu tới đây, tìm cả nửa ngày cũng không thấy thang máy đi xuống ở đâu.”

Cô gái trẻ nhiệt tình chỉ đường: “Anh đi nhầm hướng rồi, phải đi ra cửa trước của quán bar, sau đó rẽ phải.”

Dương Lân cảm ơn: “Làm phiền em rồi.”

Cận Phong dừng bước ở trước bồn rửa mặt, “Anh ở bên cạnh lối đi nhỏ chờ em nhé.”

Lê Tranh quay lưng lại với anh ta, xoay người đi vào phòng vệ sinh nữ.

Lối đi rộng rãi, một bên là tường, một bên là cửa sổ, dựa vào tường là hàng cây xanh, ở giữa có một vài chậu hoa, đang nở rộ.

Hương hoa pha trộn với mùi gỗ đàn hương.

Đèn ở lối đi ánh đèn lờ mờ, giống với phong cách bên trong quán bar.

Quầy bar nằm trên tầng cao, đứng cạnh cửa sổ có thể ngắm được cảnh đêm nhộn nhịp, từng đốm nhỏ li ti, lấp lánh chói mắt.

Cận Phong làm như không chút để ý thản nhiên quay đầu lại nhìn, người đàn ông đi đến chỗ bạn của mình, một cô gái trẻ tuổi.

Có vẻ như anh ấy cũng đang đợi cô gái đi vào nhà vệ sinh.

Cả hai vừa trò chuyện vừa đi vào quán bar.

Có thể vừa rồi anh còn nghi ngờ, cho rằng người đàn ông đó đã lén chụp ảnh của anh ta cùng Lê Tranh.

Cũng không thể trách anh ta tự mình quá đa nghi, dù sao thì anh cũng thường xuyên bị các tay săn ảnh theo dõi và chụp lén.

Cận Phong dời mắt, lúc này mới yên tâm nhấp một ngụm rượu.

- -

Khi Dương Lân xuống tới ô tô phía dưới lầu, việc đầu tiên hắn làm là gửi tin nhắn cho phóng viên của một đơn vị truyền thông, xác nhận bên kia vẫn còn chưa ngủ, hắn gọi điện thoại sang.

“Phóng viên Hồ, xin chào.”

Phía bên kia có vẻ như hơi mất kiên nhẫn, “Anh Dương, không phải là tôi không muốn đưa tin, bản tin ‘Thành phố lúc sáu giờ’ đã báo cáo toàn bộ nguyên nhân và kết quả của trọng tài lao động rồi, cho dù tôi có phát sóng gì đi nữa cũng không đảo ngược được tình thế, hơn nữa đúng là anh vi phạm hợp đồng trước, đem đến cho GR tổn thất không nhỏ.”

Dương Lân: “Không phải vì bản tin, mà để cung cấp cho anh một đầu mối tin tức, có liên quan đến Hà Dập.”

Bên kia giật mình: “Tin tức liên quan đến Hà Dập? Tin tức gì vậy?”

Dương Lân: “Hà Dập phát sóng tin tức của tôi, thoạt nhìn có vẻ hơi bất thường, anh ta có thể phỏng vấn các trưởng bộ phận từ GR cho đến tập đoàn Nam Phong, bởi vì anh ta đã bị Nam Phong mua chuộc, để chỉ nói những điều tốt cho họ.”

“Có bằng chứng không? Nếu không có chứng cứ thì đừng nói bừa.”

“Cô phóng viên thực tập của Hà Dập là người yêu của Cận Phong, Cận Phong và Hà Dập cũng quen biết nhau, mối quan hệ như thế này mà để hắn phát sóng tin tức của tôi, liệu có công bằng được sao?”

Phóng viên Hồ có chút ân oán với Hà Dập, một tin tức của anh ta được phát sóng mấy năm trước, cuối cùng lại bị nội dung báo cáo cuộc phỏng vấn của Hà Dập vả mặt, anh ta bị cư dân mạng mắng cho té tát.

Anh ta còn bị lãnh đạo chỉnh đốn một trận, các giải thưởng hàng quý cũng bị ném xuống sông.

“Cho tôi xem bằng chứng.”

Dương Lâm cúp điện thoại, chỉnh sửa các bức ảnh và video tối nay quay được, tổng hợp rồi gửi cho phóng viên Hồ, [Cô gái trong video chính là phóng viên thực tập của Hà Dập.]

Phóng viên Hồ xem kỹ video và ảnh chụp, trong đó có một bức ảnh được chụp trong sân ở một nhà hàng, Cận Phong, Lê Tranh và Hà Dập xuất hiện trong cùng một khung hình, ba người đang cùng nhau trò chuyện.

Dương Lâm: [Thấy có được không? Tôi không nói bừa, cho dù Hà Dập không bị mua chuộc, thì mối quan hệ giữa bọn họ cũng không bình thường, trong trường hợp này, tin tức được phát sóng có thể khách quan và công bằng không? Tôi không rõ nghề phóng viên có những quy định là gì, liệu có trốn tránh vấn đề này không, dù sao thì nghề tài chính chúng tôi cũng có quy định việc né tránh.]

Phóng viên Hồ không quan tâm đến thông tin này, còn đang xem mấy bức ảnh chụp.

Chỉ cần có một bức ảnh chụp, đã có thể viết nên một câu chuyện tuyệt vời.

Chỉ hai ngày sau khi tin tức của Hà Dập được phát sóng, vào cuối tuần anh ấy đã đi ăn tối với thái tử của Nam Phong. Nếu không phải để nói lời cảm ơn sau khi hoàn thành công việc, thì không ai tin cả.

Mặc kệ lương tâm của Hà Dập có cắn rứt hay không, mặc kệ tin tức về ‘vụ án trọng tài lao động’ có khách quan hay không, lần này hắn khó lòng mà phản bác được.

Dương Lân lại dặn dò: [Nếu muốn đưa tin này lên thì cố gắng hết sức làm mờ cô phóng viên nhỏ, bằng không bên kia có thể tìm đến anh vì vi phạm bạo lực mạng với cô ấy.]

Đối với những bức ảnh chụp Cận Phong và Hà Dập, điều đó không quan trọng, họ vốn dĩ là ‘người nổi tiếng trên mạng’ từ lâu rồi.

- -

Lê Tranh nhìn ảnh đêm bên ngoài cửa sổ, không khí ở đây quả thật tốt hơn trong quán bar.

Cận Phong đeo lên, “Công chúa, em đã nhìn đủ chưa? Cảnh đêm có gì hay ho vậy? Khi sống ở nhà của chú em không phải ngày nào cũng nhìn sao?”

Rượu ở trong ly của anh ta đã cạn, đứng ở đây thật sự nhàm chán.

Lê Tranh lúc này mới bừng tỉnh, “Đi thôi.”

Khi bước vào một quán bar, giống như đặt chân vào một thế giới khác.

Hai giờ ba mươi phút sáng, Lê Tranh rời đi cùng với Cận Phong.

Trong bãi đậu xe ở tầng dưới, bọn họ gặp lại Hướng Thư và Quan Tử Viên, nhưng không ai chào hỏi nhau.

Sau khi lên xe, Quan Tử Viên hiếu kỳ hỏi: “Cận Phong với Lê Tranh rốt cuộc là bạn bè, hay là ở bên nhau vậy?” Cô quay đầu liếc nhìn qua xe của Cận Phong.

Hướng Thư đang nhìn vào gương, “Tớ không biết.” Một lúc sau cô ấy nói một câu: “Tớ không quan tâm.”

Quan Tử Viên quay đầu lại, “Tớ phát hiện giống như ai cũng đang nhường nhịn Lê Tranh, ngay cả Phó Thành Lẫm cũng phải thỏa hiệp nhân nhượng, bị cô ấy làm cho nghẹn họng mà cũng không tức giận.”

“Anh ấy đáng bị thế.” Hướng Thư dí sát mặt vào gương, nhìn xem có mụn đầu đen hay không, nhớ đến lúc tối Phó Thành Lẫm nói rằng cô sẽ phải đeo thêm kính mới so sánh được với Lê Tranh, liền cảm thấy giận sôi máu, “Người làm việc ác nhất định sẽ bị trời phạt.”

Quan Tử Viên: “…”

Cô ta nhìn vào điện thoại của mình, Phó Thành Lẫm cũng không gửi danh thϊếp của người quản lý quỹ được đề xuất cho cô ta.

“Tớ có phải nên nhắc cho anh ấy nhớ chút không? Đừng có quay mặt đã quên mất chứ.”

“Anh ấy không giống với chúng ta, anh ấy không phải là cú đêm, khi nào cũng đi ngủ rất sớm.” Hướng Thư gấp gương trang điểm lại, cảm thấy đau lòng, ngày nào cũng ngủ muộn như vậy, tình trạng da của cô ấy đúng là thật đáng lo ngại.

“Ngày mai hẵng nhắc lại.”

Quan Tử Viên cất điện thoại, nói chuyện với cô ấy về Phó Thành Lẫm: “Hình như anh ấy không muốn đến bar với chúng ta.”

Hướng Thư ngáp một cái, lấy gối ôm vào trong lòng, dựa vào ghế khẽ híp mắt, “Ừ, anh ấy ít khi đi chơi, anh chỉ thường đến hội quán chơi với đám Tưởng Thành Duật, vừa chơi vừa tán gẫu, đi cùng chúng ta thì chỉ thuần túy là ăn ăn uống uống, anh ấy không có hứng thú chơi đùa.”

Buổi tối cô ấy uống không ít rượu, sau cuộc rượu cô ấy cũng nói nhiều hơn.

“Ngay cả khi đi chơi với Tưởng Thành Duật, anh ấy cũng không ra ngoài chơi suốt đêm. Gia đình họ Phó đi từ ông nội Phó cho đến bác Phó, rồi đến Phó Thành Lẫm với Phó nhị, làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, thường đi ngủ vào lúc mười một giờ, thức dậy vào năm giờ sáng ngày hôm sau, buổi trưa còn phải ngủ trưa. Để cho anh ấy thức đến giờ này, chẳng khác nào gϊếŧ chết anh ấy.”

Thế mà bây giờ đã gần ba giờ sáng, người có lịch làm việc và nghỉ ngơi đều đặn nào đó, vẫn còn đang ở dưới lầu phòng cho thuê.

Xe dừng ở bên cạnh bồn hoa, cả hai con mèo hoang đều thức giấc.

Buổi tối Phó Thành Lẫm uống một lon bia, lúc này mùi đã sớm tan đi, anh liền để tài xế quay về, một mình ngồi trong xe cho đến bây giờ.

Trước khi đến anh đã hỏi Tưởng Thành Duật địa chỉ cụ thể của căn nhà cho thuê, Tưởng Thành Duật hỏi anh bị trúng gió hay gì.

Anh mới trả lời là: Tôi đã quở trách khiến cho Lê Tranh tức giận.

Điện thoại rung lên, Phó Thành Lẫm liếc nhìn thời gian, đã ba giờ chín phút, anh gạt nút trả lời.

“Cậu từ chỗ Tranh Tranh về chưa?”

“Đến giờ Tranh Tranh vẫn chưa về.”

“Bây giờ là mấy giờ rồi, sao con bé vẫn chưa về?” Tưởng Thành Duật vừa kết thúc cuộc sống về đêm ngày cuối tuần của mình, đang trên đường về nhà, anh ấy không biết cơn giận của cháu gái mình đã biến mất chưa.

“Vẫn còn ở đó à?”

“Ừ.” Phó Thành Lẫm nhìn về phía khu nhà ở, từ tầng một đến tầng sáu chỉ có một gia đình ở tầng một sáng đèn, phía trước không có ánh sáng, có lẽ vì trong nhà đã bật đèn rồi.

Tưởng Thành Duật không sao hiểu được Phó Thành Lẫm rốt cuộc đến tìm Lê Tranh làm gì, có thể nửa đêm chủ động đi xin lỗi, còn đợi cả mấy tiếng đồng hồ, tình hình hẳn là rất nghiêm trọng.

Không biết cô cháu gái của anh ấy có nóng não rồi lại đi tỏ tình lần nữa không.

Anh ấy không hỏi nhiều nữa, hỏi nhiều lại khiến cho người làm chú như anh ấy thấy bối rối.

“Chúc cậu may mắn. Khi nào quay về thì nói với tôi một tiếng.”

Ba giờ mười một phút, Cận Phong đưa Lê Tranh trở về.

“Nhìn xem xe ai kìa.” Cận Phong nhìn thấy biển số xe quen thuộc ở bên đường.

Lê Tranh nhìn chăm chú, năm con số đó cô đã thuộc lòng từ lâu.

Phó Thành Lẫm đẩy cửa xe bước xuống, ‘Cậu có biết mấy giờ rồi không?’ những lời nào đã ra tới cửa miệng, lại nuốt và từng chữ từng chữ một.

“Anh đưa em đến đây thôi.” Cận Phong phá lệ không trêu chọc Phó Thành Lẫm nữa.

Lê Tranh vẫy vẫy tay với anh ta, “Cảm ơn anh.”

Cô quay người, Phó Thành Lẫm đã bước tới trước mặt cô.

Thực ra anh không cần đi qua đây, dù sao cô muốn trở về nhà thuê sẽ phải đi ngang qua xe của anh.

Phó Thành Lẫm không hỏi cô vì sao lại muộn như vậy mới về nhà, nhưng đã bắt đầu hành động.

Anh đưa tay trái ra trước mặt Lê Tranh, chọc nhiều lần vào mặt số đồng hồ, muốn cô tự mình nhìn xem bây giờ là mấy giờ.

Lê Tranh nhìn qua hai lần lấy lệ, “Em nhìn thấy rồi, cất nó đi, biết rằng anh có tiền, đồng hồ mà anh mua đều là mẫu đặt riêng.”

Phó Thành Lẫm: “…”

Bị khiến cho tức giận đến mức không nói nên lời, anh đưa tay lên định gõ gõ vào đầu cô, tay đưa lên tới đỉnh đầu của cô, đột nhiên lại không biết đặt vào đâu, cuối cùng đành gõ vào không khí.

“Tranh Tranh, bây giờ là hơn ba giờ, còn hơn một tiếng nữa là trời sáng, ngày mai em còn phải đi làm, người có chịu được không?”

Lê Tranh ngẩng đầu lên nhìn anh, “Ngày mai em nghỉ.”

Phó Thành Lẫm không phản bác được.

Lê Tranh không tự chủ được mà nhìn anh, chiếc áo sơ mi anh đang mặc lúc này khác với chiếc trong bữa tối, cô rất ít khi thấy anh mặc áo màu đen.

Lại nhìn lên trên, cằm của anh sạch sẽ lạ thường, sắc mặt tươi tỉnh, trước khi tới hẳn là anh đã tắm rửa cạo râu, không phải bởi vì cô mà nửa đêm râu ria xồm xoàm lôi thôi lếch thếch.

“Anh ở đây làm gì?” Lê Tranh lạnh lùng hỏi.

“Đưa đồ ăn đóng hộp cho mèo.” Phó Thành Lẫm quay người đi về hướng cốp xe.

Lê Tranh đứng yên sửng sốt mất vài giây, mới cất bước đi sang đó.

Phó Thành Lẫm lấy thùng hàng ra, phía trên còn có một túi ni lông. Không có một lời xin lỗi, nhưng cũng tỏ rõ thái độ: “Sau này tôi sẽ không nói như vậy trước mặt người khác nữa.”

Lê Tranh nhìn vào mắt anh, nói thẳng một câu: “Ông chủ Phó phải hiểu rõ rằng, ngay cả khi không có mặt người khác, cũng không có tư cách gì nói em như vậy, anh không phải là chú của em, chẳng qua chỉ là bạn chú của em mà thôi.”

Phó Thành Lẫm không nói lời nào, hai người im lặng nhìn nhau, sự tức giận trong mắt cô vẫn còn đó.

Cho đến khi có người đi xe đạp lướt qua họ, liên tiếp quay lại nhìn họ, Phó Thành Lẫm mới cắt ngang sự im lặng, “Nhanh lên lầu đi.”

Lê Tranh chỉ vào túi ni lông phía trên thùng hàng, “Trong này có cái gì?”

Đồ ăn cho mèo được đóng thành thùng, cho dù là quà tặng cũng không gửi riêng một túi như vậy.

Phó Thành Lẫm: “Bia đen, lúc trước tôi mua cho em còn chưa uống hết.”

Lê Tranh cầm túi ném lại vào cốp xe, “Em uống sẽ tự mình mua.” Có lẽ cô cảm thấy hành động của mình quá thô lỗ, “Không có công lao không dám hưởng lộc, nửa đêm còn giúp em mang đồ đóng hộp cho mèo đến, em đã rất cảm kích rồi.”

Cốp xe từ từ tự động đóng lại, Phó Thành Lẫm lại liếc nhìn túi ni lông.

Anh ôm đóng đồ hộp cho mèo, “Đi lên thôi.”

Lê Tranh muốn ngăn anh dừng bước, đành chịu thua.

Lần trước cô đã từng bị chặn đường, cho dù cô không anh đưa cô lên lầu, Phó Thành Lẫm cũng nhất định không nghe theo lời cô.

Đèn trong hành lang được kích hoạt bằng tiếng động, người còn chưa đi đến phía trước, tiếng bước chân đã khiến các bóng đèn bừng tỉnh.

Trong cầu thang chật hẹp, bóng hai người như chồng lên nhau.

Phó Thành Lẫm vẫn đưa Lê Tranh đến tận cửa nhà, cô mở cửa, anh đứng bên ngoài cửa, vươn cánh tay dài ra, đặt thùng đồ ăn cho mèo dựa vào tường phía trong cửa, không để cho cô phải bưng.

Phòng khách tối om, nhưng có ánh sáng màu cam phát ra từ một phòng ngủ, thật ấm áp. Đó là Giang Tiểu Nam trước khi đi ngủ đã bật đèn ngủ đầu giường trong phòng Lê Tranh.

Sợ ảnh hưởng đến cô bạn cùng phòng, Phó Thành Lẫm nén chặt cổ họng nói: “Ngủ sớm đi.”

Chỉ có cô mới có thể nghe thấy.

Lê Tranh vẫn là câu nói: “Ngủ ngon.” Sau đó đóng cửa, tắt đèn đi, có chút bất đắc dĩ, muốn nhìn anh thêm vài lần nữa.

Ánh sáng từ lối đi chiếu vào mặt cô, khi cánh cửa đóng lại, ánh sáng bị khe cửa cắt thành một chùm tia sáng càng lúc càng hẹp, và cuối cùng là một đường kẻ.

Cánh cửa đóng lại hoàn toàn.

Phó Thành Lẫm nghe thấy tiếng khóa trái cửa, lúc này mới rời đi.

Lê Tranh đứng dán vào tấm cửa, nghe tiếng bước chân ngày càng xa dần, cô thật cẩn thận mở khóa cửa, thò đầu ra khỏi khung cửa, trên lối đi chung dài, Phó Thành Lẫm đã bước nhanh đến cuối đường.

Nhưng cô chỉ nhìn chưa đầy hai giây, anh đã bước xuống lầu.

Lê Tranh đóng cửa lại, khóa lại, kiễng chân đi về phía phòng mình, bước nhanh đi đến ban công, không bao lâu sau, Phó Thành Lẫm đã đi ra khỏi tòa nhà, cô lại nhìn theo anh một đoạn.

Cô vẫn là không có tiền đồ như vậy.

- -

Phó Thành Lẫm quay lại bên trong xe, không vội lái xe đi, Tưởng Thành Duật còn chưa ngủ, anh liền gọi điện thoại qua.

Tưởng Thành Duật vừa về đến nhà, “Lê Tranh về rồi à?”

Phó Thành Lẫm khởi động xe, kéo dây an toàn sau lưng thắt vào, “Ừ, tôi đưa cô ấy lên lầu. Cúp máy đây.”

“Này, đợi chút.” Tưởng Thành Duật quan tâm hỏi: “Cháu ấy hết giận chưa?”

“Cụp” Phó Thành Lẫm thắt chặt dây an toàn, “Chưa.” Hai chai bia đen mang đến cho cô, phỏng chừng lúc ấy cô còn muốn ném xuống đất ngay lúc đó, sau đó có chút lưu tình mới ném vào cốp xe.

Anh không biết vì sao cô lại tức giận như vậy.

Trong lòng Tưởng Thành Duật như cào xé, hỏi ra thì lại sợ mất mặt, không hỏi thì cảm thấy khó chịu. Anh ấy hiểu rõ cháu gái của mình, cô chỉ là tùy hứng ở trước mặt anh ấy, đối với người ngoài, từ trước đến nay cô vẫn luôn giữ chừng mực.

“Rốt cuộc Lê Tranh có chuyện quái quỷ gì vậy? Cậu đã trách con bé cái gì vậy?”

Phó Thành Lẫm: “Không có gì. Tối này tôi gặp cô ấy ở bữa tối, Cận Phong muốn đưa cô ấy đến quán bar, tôi bảo cô ấy về sớm một chút, cô ấy không nghe, tôi đã hơi nhiều lời với cô ấy.”

“Chỉ có vậy?”

“Ừ.”

Tưởng Thành Duật thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng anh lại hạ một dao.

Anh không sao có thể giải thích được, đây có phải là thứ đáng để nửa đêm tới tận cửa để xin lỗi không?

Không biết Phó Thành Lẫm có chuyện bé xé ra to không, chỉ muốn nói xin lỗi. Hoặc lý do là từ cháu gái của anh, chỉ là một chuyện nhỏ, cô nhất định cố ý bắt lỗi Phó Thành Lẫm.

Mặc kệ là ai đúng ai sai, anh ấy quyết định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Trước đó vài ngày, cháu gái của anh ấy đã thay đổi quà sinh nhật, muốn nghe Phó Thành Lẫm đàn dương cầm, anh ấy vắt óc suy nghĩ, cũng không tìm được cách nào khiến cho Phó Thành Lẫm chơi hai bài hát.

Bây giờ mới có cơ hội.

“Tranh Tranh thật ra cũng dễ dỗ, chỉ là cậu chưa làm đúng cách.”

Phó Thành Lẫm hỏi một câu: “Cách gì?”

“Không biết cách này cậu có dùng được không, tôi dùng thì thấy có tác dụng.” Tưởng Thành Duật nghiêm túc nói: “Tôi đã từng vô tình chọc giận cháu ấy, đã mua quà cho cháu ấy mà không thèm nhướng mắt nhìn một cái, vậy mà chỉ cần chơi một vài bản nhạc piano cho cháu ấy nghe, mọi vấn đề đều được giải quyết. Chị dâu tôi nói rằng, có thể là do bản nhạc piano đó cháu ấy đã nghe trong quá trình dưỡng thai trước khi sinh của Lê Tranh”

Tưởng Thành Duật nói ra liền cảm thấy xấu hổ, thậm chí anh ấy còn nhắc đến vấn đề giáo dục tiền sản.

Anh ấy tiếp tục đào hố chôn Phó Thành Lẫm: “Sao cậu không thử xem? Nói không chừng Tranh Tranh sẽ nguôi giận, dù sao biện pháp này không phải tốn nhiều thời gian và chi phí. Tôi không biết mình bảo vệ nhưng khuyết điểm của mình đến mức nào, ngay cả khi tôi chọc tức Tranh Tranh, tôi cũng không được chào đón. Nếu không phải cậu hơn nửa đêm còn chờ Tranh Tranh để nói xin lỗi, tôi sẽ không nói cho cậu biết nhiều như vậy.”

Phía bên kia của điện thoại, Phó Thành Lẫm vẫn luôn im lặng.

Tưởng Thành Duật ước tính, Phó Thành Lẫm hẳn là đã bị lừa.