Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Chương 49: Bị phát hiện



Để cô ngồi lên thành của bồn tắm cẩn thận. Anh vẫn chưa muốn rời đi, cô như bông tuyết nhỏ lại bị anh làm in dấu hoa hồng khắp cơ thể kia, sợ cô tự mình làm không an tâm anh liền nói.

"Anh Thư, hay để tôi giúp cô mặc đồ nhé"

Vẫn chứng nào tật nấy, không biết anh có cái thói lưu manh ấy đến khi nào nữa. Cô đẩy nhẹ tay anh.

"Không cần, anh ra ngoài đi"

Thấy cô không đồng ý thì anh cũng nhanh chóng ra ngoài, đóng cánh cửa nhà tắm lại đôi mắt anh thoáng chốc mong chờ về cái bộ đồ kia của cô.

Phong Thanh Dương đi lại ghế sofa lớn ngồi xuống không lâu sau thì cánh của nhà tắm có tiếng động, chiếc tay nắm cửa xoay một vòng rồi mở ra.

Trần Anh Thư vừa tựa người vào bờ tường, những nơi có thể vịn được để bước đi ra ngoài. Ánh mắt anh đang mong chờ thì đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Liếc nhìn từ phía dưới lên trên là cặp đùi thon gọn trắng nõn cùng với chân váy ngắn màu đỏ cao lên qua đùi, rất quyến rũ, rất đẹp mắt.

Tuy có mặc đồ mà anh chuẩn bị thật nhưng phía trên cô lại trùm lên cái khăn tắm từ đầu cho đến thân y như người sợ lạnh. Như cách ban đầu anh đưa cô vào thì bây giờ anh cũng lại đưa cô về ghế.

"Tôi..."

Nhìn cô ngồi ở ghế y như một đứa trẻ con, trông cũng khá dễ thương.

Anh ngồi xổm trước mặt cô, khi anh đưa tay đến cô có hơi sợ nhưng rồi anh khẽ chỉnh lại khăn tắm đang quấn quanh người kia, bây giờ đây chỉ còn gương mặt nhỏ lộ ra.

Cô nhìn anh, anh khẽ nhếch mép cười nhẹ rồi đứng lên đi lại phía bàn làm việc cầm chiếc laptop cùng một tệp tài liệu lại bàn ngồi cạnh cô.

Nhìn thấy những hành động kì lạ của anh cô khẽ cau mày, không biết là người đàn ông kia sẽ định làm gì tiếp theo thì anh luồn cách tay qua vòng eo kéo cô lại phía mình.

Anh để cô ngồi vào lòng rồi làm việc luôn. Cô thấy nhiều lúc anh cũng thật kì lạ, hoá ra là muốn cô ngồi vào lòng anh, hai người không nói gì chỉ thấy anh bắt đầu làm việc với máy tính.

Ngồi gọn trong lòng anh cô không dám cựa quậy cũng không phản kháng vì một phần hạ thân đang rất đau nếu hoạt động nhiều sẽ mất sức, vả lại cô cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Đột nhiên trong đầu cô như nghĩ ngợi ra điều gì đó liền mấp máy nói.

"Phong tổng...khoản...khoản nợ thì sao?"

Anh nghe được giọng nói của cô gái nhỏ không bất ngờ, như thể đã biết trước liền lôi từ dưới đáy của tệp tài liệu ra một tờ giấy.

"Giấy nợ này..."

Cô chưa kịp với lấy đọc thì đã thấy anh tự tay xé rách, một mảnh, hai mảnh, ba mảnh giấy...Cuối cùng là những mảnh vụn nhỏ. Cô nhìn theo mảnh giấy rơi xuống sàn nhà có ghi chữ 'giấy nợ' thì biết khoản nợ kia không còn.

"Người tình nhỏ, như vậy được chứ?"

Đột nhiên anh hỏi như vậy khiến cô khó có thể trả lời mà chỉ khẽ gật đầu.

Cộc cộc cộc

"Tổng giám đốc, kết quả dự án mới của cậu"

Phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói quen thuộc, là giọng của một người phụ nữ, vừa nghe cô đã nhận ra đó là giọng của quản lý Lục Nhã Hân.

Lòng cô thoáng đã có cảm giác hồi hộp, chỉ mong anh sẽ hành động chính đáng, chỉ mong anh đừng cho người kia vào.

"Vào đi"

Giọng nói của anh vang lên lạnh lùng khiến cô phải ngây người.

Sao anh có thể nói vậy được chứ, lỡ như người kia vào thấy hai người đang trong tình trạng này thì...

Nghĩ đến đó thôi cô đã lồm cồm rời khỏi lòng anh, cô muốn đi đến một chỗ nào đó để trốn đi, cô không muốn để người ta hiểu lầm cái mối quan hệ không chính đáng của bản thân và vị tổng giám đốc mà mọi cô gái có mơ cũng không thể với tới.

Rồi sau đó cô sẽ bị ném đá....và...Cô không muốn nghĩ đến. Vừa bước một chân xuống thì đã bị anh kéo lại mà ôm chặt vào lòng.

"Ngồi yên"

"Tổng giám đốc, thả ra...tôi phải đi trốn. Anh muốn người ta biết sao?"

"Biết thì đã sao?"

Cô khẽ nuốt nước bọt.

"Anh biết mình đang nói gì không? bọn họ không thể biết được"

"Em là người của tôi"

Tiếng giày cao gót 'cồm cộp' vang lên tiến về chỗ ghế sofa mà hai người đang ngồi. Cô biết chắc bây giờ có chạy thì cũng đã muộn vội quay mặt nhỏ úp vào lồng ngực anh để chiếc áo kia phần nào che đi.

Không thấy...không thấy...không thấy mình.

Lục Nhã Hân tiến tới thấy được viễn cảnh đó thì có hơi ngại, chị ta cười trừ. Nhìn người con gái trong lòng anh cũng có chút giật mình, thấy dáng người quen thuộc của cô thì Nhã Hân cũng đã đoán được phần nào.

Làm bao năm với anh không nghĩ là tổng giám đốc kén cá chọn canh nào đó lại có người yêu rồi.

"Chị để xuống, lát tôi xem"

"Được"

Nói xong Lục Nhã Hân vội để kết quả dự án mới xuống bàn rồi rời đi. Sau vài phút, nhìn cô vẫn rúc vào ngực mình thì liền nói.

"Sao thế? ngửi nách tôi đủ chưa?"