Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 20: Cố gắng tự cứu



Mẹ con Lý gia từng nói, bọn họ lật tung các núi bên cạnh, đi tận sang phương bắc để tìm Tố Nương. Dựa vào lời nói đó, đoán rằng rất có thể nơi Tố Nương chết là ở phương Bắc.

Vân Hiểu không biết phương Bắc là chỗ nào, nhưng Bạch Duật đã nói. Phía bắc Lý gia thôn là một khu rừng rậm rạp. Theo truyền thuyết, trong rừng quanh năm mê man chướng khí, thợ săn có kinh nghiệm cũng không dám tùy tiện tới gần.

Nhưng trong mắt những nhân sĩ Huyền Môn, cái đáng sợ nhất không phải là đám chướng khí kia, mà là quỷ khí bao phủ cả rừng rậm, không tia nắng mặt trời nào chiếu tới nổi. Nói cách khác, nơi đó chính là một hố ma, cô hồn dã quỷ ở khắp nơi. Cho nên địa phương này còn có một cái tên khác -- Oán Nữ Quật.

Nghe đồn nơi đó vốn là một thôn rất lớn, nhưng do là khu vực hẻo lánh, phần lớn thôn dân đều ngu muội vô tri, cuộc sống lam lũ, gian khổ. Lỗi do bọn họ thiếu hiểu biết nhưng lại đổ cho hoàn cảnh. Thôn dân tự tạo nên một phong tục đặc biệt, đó là bóp chết các bé gái ngay khi mới sinh. Một thời gian sau, nữ tử trong thôn càng ngày càng ít ỏi, phần lớn thôn dân đều không lấy được vợ, giống như mẹ con Lý gia, bọn họ đành phải đến nha môn mua những nữ tử đã bán thân, hoặc là nô lệ bị lưu đày. Người vợ ấy nếu sinh ra bé trai thì tốt, còn nếu là bé gái thì sẽ bị ném bỏ tiếp. Cho nên phần lớn kết cục của những người vợ bị mua kia đều không tốt đẹp gì.

Những bé gái chết oan uổng cũng quay lại báo thù thôn dân. Ban đầu thôn dân còn cầu xin người trong Huyền Môn giúp trấn áp ác quỷ. Nhưng từ đầu đến cuối, bọn họ vẫn không chịu dừng hành vi ngược đãi nữ tử, sát hại bé gái lại. Bởi vì vậy lệ quỷ xuất hiện ngày càng nhiều, oán khí trong thôn ngày càng nồng đậm, cho đến khi mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa. Cuối cùng chỉ trong một đêm, cả thôn làng bị hàng trăm hàng ngàn lệ quỷ giết sạch, không một người sống sót.

Phương Bắc hoàn toàn trở thành một hố ma, kẻ nào tới gần đều có kết cục chết oan chết uổng. Theo truyền thuyết, đã từng có một môn phái Huyền Môn, dốc toàn bộ lực lượng mong có thể tịnh hóa nơi đây, cuối cùng toàn quân bị tiêu diệt, không một ai trở ra. Dần dà không còn ai dám vào rừng rậm phương Bắc nữa.

Hồi xưa, Bạch Duật đã nghe sư tôn kể qua câu chuyện ấy. Nhưng lão vốn không giỏi đạo thuật, đừng nói đến bắt quỷ, đến chướng khí bên ngoài thôi lão còn không cản nổi. Lại thêm đường xá xa xôi, lão chưa hề tới gần nơi ấy, cho nên lúc đó lão cũng chỉ cho rằng đó là một lời đồn mà thôi.

Vừa nãy nữ quỷ kia nói sẽ triệu tập bách quỷ đến báo thù. Mấy vùng núi xung quanh đúng là không có nhiều lệ quỷ như vậy, nhưng Oán Nữ Quật có a. Đừng nói là hàng trăm, hơn hàng ngàn lệ quỷ cũng có. Mà khoảng cách từ đó đến đây còn chưa tới trăm dặm.

Một con ác quỷ thôi mà bọn họ còn chưa đỡ nổi, một đám thì...

Bạch Duật lắc lắc đầu, đập cửa tháp càng mạnh hơn, kêu gào thảm thiết, "Tổ sư gia, cứu mạng a! Thanh Dương chúng ta gặp phải đại nạn a a a a a..."

Lão kêu suốt bốn canh giờ, đến khi cuống họng không bật nổi ra hơi nữa. Thế nhưng bất luận lão gào to thế nào, bên trong vẫn không phản ứng như cũ. Tựa như người hay hiển linh đúng giờ cơm mấy ngày trước chưa bao giờ xuất hiện.

Cửa tháp đóng chặt đã hai ngày liên tiếp.

"Nha đầu, ngươi nói..." Mặt Bạch Duật mếu máo như sắp khóc."Liệu có phải Tổ sư gia đã về trời rồi không?"

"Không biết." Vân Hiểu lắc đầu.

"Vậy phải làm sao bây giờ a?!" Lão thật sự muốn khóc, "Nữ quỷ trở lại, ả triệu tập cả bách quỷ đến, phù chú trừ tà trên cổng chắc chắn không ngăn nổi." Thanh Dương của lão sắp diệt vong a!

Vân Hiểu ngẩng đầu hướng về tháp cao, rồi mới đáp. "Phải nghĩ biện pháp khác thôi. Không còn nhiều thời gian nữa."

"Thế nhưng chúng ta không thể ra khỏi cửa, vì không chừng nữ quỷ kia đang chờ lấy mạng chúng ta ngoài đó a." Bạch Duật vò đầu bứt tai, càng nghĩ thì càng sốt ruột. "Không được, ta phải vẽ thêm nhiều bùa, may ra có thể ngăn cản phần nào."

Nói xong, lão kéo Vân Hiểu đi về hướng gian phòng thường dùng để vẽ bùa. "Đi đi đi, nha đầu tới giúp ta trộn mực chu sa."

Nói rồi cũng lôi ra một đống giấy vàng, bắt tay vào việc vẽ. Vân Hiểu bên cạnh vừa trộn đều mực chu sa, vừa liếc mắt xem lão vẽ bùa. Lão vẽ liền mấy tấm bùa thì chỉ có một hai lá tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, còn lại đều không có. Nàng cau mày, rút vài tấm ra khỏi đống bùa lộn xộn. "Mấy tấm này dùng được, còn những cái khác đem bỏ hết đi."

"Hả?" Lão đầu sững sờ, "Sao lại thế?" Nhớ ra nha đầu có Thiên nhãn, lão bắt đầu thấy nghi hoặc, cẩn thận so sánh hai loại bùa, nhưng nhìn mãi chẳng thấy chúng điểm gì khác biệt. Đành phải trực tiếp niệm chú dẫn động hai tấm bùa, quả nhiên một tấm tự cháy, tấm còn lại không hề có phản ứng gì. Đúng là bùa hỏng thật a!

Vân Hiểu nhìn lão một lượt từ trên xuống dưới. Biết mỗi việc vẽ bùa mà xác suất vẽ thành công còn thấp như vậy, lão ta đi lừa đảo bấy lâu nay mà còn chưa bị người ta đánh chết, đúng là may mắn thật. "Đến cùng thì từ trước tới nay ông dùng bùa kiểu gì thế?"

"Từ trước tới nay, ta ném a! Cứ thế mà ném thôi. Hết lá này thì đổi sang lá khác." Lão nói với vẻ hiển nhiên.

"..."

"Làm sao bây giờ?" Lão đầu gấp gáp hỏi. Xưa nay lão không quan tâm bùa hỏng hay không, cứ thế ném thôi. Hiện tại so sánh đống giấy lộn trên bàn với mấy tấm bùa nha đầu rút ra, tự nhiên cảm thấy bị đả kích. Hóa ra đến cả thiên phú vẽ bùa lão cũng không có sao?

"Ông vẽ lại tôi xem!" Vân Hiểu quyết đoán.

"... Được thôi!" Lão đầu gật đầu. Bây giờ không phải lúc để ủ rũ, nữ quỷ kia sắp tìm tới cửa, nếu cứ ném bùa hỏng ra thì bọn họ toi đến nơi rồi.

Thế là toàn bộ trong phòng vang lên tiếng Vân Hiểu kiểm soát việc vẽ bùa. Bau đầu chỉ có mấy câu kiểu như -- "Không được!" "Vứt đi!" "Vẽ đậm vào!" "Chưa đạt chuẩn!" Có lẽ bởi vì xác suất thành công của Bạch Duật thực sự thấp đến khó coi. Vị học thần nào đó đành tự quan sát một lúc để nắm được phương pháp, thế là từ những lời bình đơn giản ban đầu chuyển thành những lời nhắc nhở.

"Tại ông vẽ mấy nét bút này không liền nhau thế nên linh khí tan hết rồi. Ông không thấy quyển « Phù Linh Thư » kia hướng dẫn thế nào à?"

"Nét này phải vẽ cong 9 0 độ, ông đây là đang vẽ góc 45 độ."

"Cái chỗ này phải vẽ thành hình một tam giác đều, nghĩa là mỗi góc trong tam giác phải là 6 0 độ, cái góc ông đang vẽ ít nhất cũng 7 0 độ rồi."

"Chỗ này cần vẽ hình tròn, ông vẽ hình vuông làm cái gì? Chờ chút... ta làm một cái compa đơn giản cho ông!"

"Tay không được run, lệch hết nét vẽ rồi. Vứt tấm này đi!"

"Còn điểm này nữa..."

"Được rồi, ta vẽ một cái làm mẫu cho ông. Mấy cái sau ông đè giấy lên in theo là được."

Bạch Duật: "..."

Bỗng dưng có cảm giác như sư tôn sống lại. Áp lực quá! Huhu

(ಥ_ಥ)

** *

Hai người bên này đang cố gắng vẽ bùa để tự cứu lấy mình, mà tại đỉnh tháp cách đó không xa.

Vị nào đó vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng đột nhiên hiển linh.

Ngột ngạt quá! Khó chịu quá! Dù cho có ba chén canh gà ở đây cũng không giải tỏa bực tức được... Phải là một bát thật to a!