Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 30: Cố gắng không ngừng



Trải qua sự việc bị bầy quỷ tấn công, Vân Hiểu nhận thức được rằng năng lực bản thân quá yếu. Nếu không nhờ tổ sư gia, e là nàng và lão đầu đã bỏ mạng dưới tay bọn quỷ. Hiển nhiên, thế giới này đâu đâu cũng có những sự việc linh dị như vậy, chỉ số nguy hiểm cao gấp mấy lần thế giới cũ của nàng.

Có một câu nói rất hay, mê tín dị đoan hại chết người. Nàng bây giờ mới hiểu hoàn toàn hàm ý trong câu nói ấy. Hóa ra có thể hại chết người thật!

Muốn sống sót ở thế giới này, nhất định phải nâng cao thực lực của chính mình. Có một câu nói rất hay, tri thức là sức mạnh, rõ ràng nàng vẫn còn phải học hỏi thêm nhiều lắm.

Thế là nàng đi lật tìm hết toàn bộ số sách còn sót lại trong quán, và giáo trình cao cấp của tổ sư gia, lại bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu.

Khác với người của thế giới này, thân thể nàng không có huyền mạch nên cũng mất đi cơ hội tu đạo. Ví dụ như việc vẽ Linh phù, lão đầu làm được, còn nàng thì không. Dù cho nàng có thể sao chép giống y hệt nhưng thứ vẽ ra không hề chứa linh khí, còn không được coi là bùa hỏng, chớ nói chi đến việc chế tạo pháp khí, tu luyện Huyền Thuật.

Dường như một thứ gì đó ngăn cách giữa nàng và thế giới này, định sẵn nàng không có duyên với Huyền Thuật. Tổ sư gia nói không sai, linh y là sự lựa chọn duy nhất, cũng là tốt nhất dành cho nàng.

Linh y thật ra chính là bác sĩ trong giới tu đạo, chuyên môn chính là trị liệu các loại thương tích do loài khác gây ra, hoặc những tổn thương không may trúng phải trong quá trình tu luyện. Nói đơn giản, chuyên trị mấy bệnh khó không dành cho người bình thường.

Vả lại linh y trị thương chủ yếu dựa vào y thuật và khả năng chẩn đoán bệnh, tuy đôi lúc vẫn cần vận linh khí, nhưng đa phần đều có thể dùng pháp khí thay thế.

Nàng là bác sĩ, chuyên môn chính là trị bệnh cứu người. Mặc dù phương thức trị liệu của linh y hoàn toàn khác với những kiến thức đã học ở thế giới cũ, nhưng xét về mảng lý luận vẫn có điểm chung.

Ban đầu, Vân Hiểu tưởng rằng linh y tương tự như Trung y, đều là kiểu trị liệu dựa trên thảo dược có sẵn. Nàng hơi lo vì mình học Tây y, chuyên môn không có đất dụng võ. Mãi đến khi xem qua phương thuốc mới phát hiện, Trung y cũng không giống lắm. Những sách này đề cập đến loại thảo dược linh thực và cách thức trị liệu kì quái, rất lạ tai, thậm chí không thuộc về bất kì phạm trù nào nàng từng biết.

Nàng cuối cùng cũng hiểu, hệ thống y học của thế giới này khác biệt hoàn toàn với thế giới của nàng. Nói cách khác, dù biết trung y hay không cũng không ảnh hưởng, Vân Hiểu bắt buộc phải học lại từ đầu.

Cũng may tổ sư gia là một giáo viên cực kì lý tưởng, cung cấp giáo trình cũng rất chi tiết. Có lẽ bởi vì lúc trước nàng đã nghiên cứu khá tỉ mỉ về Huyền Tâm Quyết nên nắm chút kiến thức cơ bản. Ví dụ như sơ đồ Huyền mạch, phương thức vận hành của linh khí, cách thức vận dụng huyệt vị, v.v...

Sau khi tập trung học tập, Vân Hiểu cơ bản đã nắm được hệ thống trị liệu của linh y.

Linh y chia làm bốn cấp độ: thể y, tâm y, huyền y, và cuối cùng là hồn y. Nghe đồn thể y chữa thương tật, tâm y hồi sinh nhân, huyền y thông tiên thần, hồn y hợp thiên địa.

Khẩu hiệu nghe rất bá, nhưng Vân Hiểu cho rằng, chẳng qua là cách nói khác của bác sĩ tập sự, bác sĩ chuyên khoa I, bác sĩ chuyên khoa II và trưởng khoa mà thôi. Hơn nữa, càng tìm hiểu sâu, nàng càng thấy nhiều mối liên hệ giữa kiến thức lý luận của hai thế giới, hoàn toàn có thể đem cả hai xâu chuỗi lại nhằm làm rõ hơn về hệ thống y học thế giới này.

Để phân biệt rõ ràng, nàng tổng hợp, chỉnh sửa hết một lượt tư liệu về linh y trong quán và giáo trình của tổ sư gia, biên soạn thành bộ nghiên cứu hoàn chỉnh « Giải thích tường tận sự khác nhau giữa Trung Tây y và linh y » cùng « Những phương án áp dụng điều trị bệnh nan y ». Tuy nhiên, các vấn đề nàng nghiên cứu, vẫn chỉ nằm trên lý thuyết, chưa có cơ hội thực hành.

Chỉ có thông qua thực tiễn, Vân Hiểu mới dám tự tin rằng mình chính thức bước chân vào chuyên ngành linh y. Mà để làm được như thế, nàng vẫn cần cố gắng bổ sung kiến thức nhiều hơn nữa.

Thế là nàng lại đâm đầu vào học, học xuyên suốt ba tháng trời.

Bạch Duật trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình. Sau khi bị nữ quỷ phá, Tàng thư các chỉ còn sót lại vài chục bản sách. Theo tiến trình học hỏi của Vân nha đầu, lượng sách tăng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn rõ. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, giá sách đã bị bày chật kín, thậm chí còn có xu hướng tràn ra.

Những quyển sách này, không phải đi mua, cũng không phải tổ sư gia cấp cho. Mà là từng quyển từng quyển đều do Vân Hiểu viết. Bạch Duật đã từng lật thử xem qua, cuối cùng phải trả về ngay lập tức.

Lão chỉ có một cảm giác, choáng!

Mặc dù sách của nha đầu không chứa Huyền lực, có lĩnh ngộ cũng không bị đả thương tâm thần. Không đả thương tinh thần, nhưng chọc mù con mắt a. Nhìn hàng chữ chi chít dày đặc kia xem, hoàn toàn không thể nào đọc nổi. Mới nhìn một lát lão đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không hiểu tại sao mà nha đầu có thể viết được ra, lại còn viết càng ngày càng nhiều.

"Nha đầu vẫn còn đọc sách à?" Bạch Duật tưởng rằng nàng bị nữ quỷ dọa sợ, nóng lòng muốn học chút để tự vệ, cho nên đành lên tiếng ngăn cản, "Chuyện tu hành chớ nên nóng vội. Ta biết đám nữ quỷ kia hơi đáng sợ thật, nhưng mà chúng ta còn có tổ sư gia ở đây nha."

Lão vỗ vỗ vai nàng, giọng dỗ dành ngọt xớt, "Có lão nhân gia ấy ở đây, đừng nói bách quỷ, ngàn yêu đến cũng không sợ. Học mấy thứ này, chẳng bằng nấu thêm vài chén canh cho tổ sư gia, à đúng rồi!" Lão chợt nhớ tới điều gì, lại thêm một câu, "Đến giờ gì rồi, chuẩn bị ăn cơm chưa?"

Vân Hiểu quay đầu liếc nhìn lão bằng ánh mắt khinh bỉ. Sao mà vẫn còn giữ những suy nghĩ ngây thơ được như thế nhỉ? Vẻ mặt nàng như cũ, vạn năm lạnh nhạt. Dứt khoát xoay đầu, không thèm để ý Bạch ngốc nghếch nữa.

"Ta nói thật đó! Ngươi học mấy thứ này thì cũng vô dụng thôi." Thấy nàng làm lơ mình, thái độ của Bạch Duật trở nên nghiêm nghị hơn, lão trầm giọng nói, " Nha đầu, không phải ta muốn đả kích ngươi. Mặc dù linh y được người người tôn sùng, toàn bộ huyền môn cũng chỉ đếm được mấy cái linh y. Nhưng linh y chỉ am hiểu chế thuốc cứu người, chứ không biết hàng yêu trừ ma. Ngươi vốn không thể học Huyền Thuật, vì mục đích diệt quỷ mà học linh y thì e là phải thất vọng thôi. Nếu tình huống kia lại xảy ra, ngươi vẫn không có khả năng đánh trả như cũ."

Vân Hiểu ngừng tay lại, đặt sách xuống, quay sang nghiêm túc nhìn Bạch Duật, "Điều này ta nghĩ tới rồi."

"Đúng thế, ngươi học... Hả?" Bạch Duật sững sờ, "Nghĩ đến rồi? Vậy ngươi..." Còn học chăm chỉ như thế để làm gì?

"Thế nên ta nghĩ ra một biện pháp khắc phục." Nàng đột ngột nhìn thẳng vào lão.

Bạch Duật bỗng dưng thấy sống lưng hơi lành lạnh, theo bản năng lùi một bước, "Gì... biện pháp gì?"

"Ta không có huyền mạch, đương nhiên không thể học Huyền Thuật. Nhưng..." Nàng quét mắt nhìn lão từ trên xuống dưới một lượt, "Ông có a!"

"... Ta?" Tự nhiên thấy có gì đó sai sai.

"Phải rồi, quên nói với ông. Hôm trước, ta xin tổ sư gia một tập tâm pháp Huyền thuật." Nàng bỗng nhiên xoay người, đặt một chồng sách to đùng lên bàn, ấn từng quyển một vào tay lão, "Đây là « Vận Quỷ Quyết », đây là « Thiên Giáng thuật », đây là « Chuyển Sinh chú », đây là « Tân Ngữ chú », đây là..."

"..."

Sau khi giới thiệu từng quyển từng quyển xong, nàng bước đến giá sách chật kín bên cạnh. Lôi từng đống từng đống sách xuống, "Biết khả năng phân tích của ông có hạn, trong mấy ngày qua ta đã dành chút thời gian, giải thích kĩ càng hết tập công pháp. Ông cứ đọc đi, kiểu gì cũng hiểu."

"..."

"Ồ còn nữa, kệ sách bên cạnh còn có một ít bản chú thích mấy thuật ngữ khó, cùng vài ví dụ mẫu đơn giản. Lỡ như ông xem chưa hiểu, thì đọc thật kĩ lại là được."

"..."

"Ông nói đúng, ta chỉ là một bác sĩ bình thường, không có khả năng chiến đấu. Nếu sau này gặp chuyện gì nguy hiểm, ta trông cậy cả vào ông đấy nhé."

"..."

"Yên tâm! Sách không nhiều, cùng lắm chỉ là hai... Ba... Bốn mươi... Ừm, khoảng hơn nửa giá sách thôi, ông mau chóng làm quen đi, nhất định phải đọc xong trong vòng ba tháng."

"..."

"Ta cũng đã bảo với tổ sư gia rồi, ba tháng sau hắn sẽ đích thân khảo hạch trình độ của ông. Yên tâm, chỉ là làm một bài kiểm tra nho nhỏ thôi, cực kì đơn giản."

"..."

"Ta đặt niềm tin ở ông nhiều lắm đấy. Nghiêm túc học hành đi nha!"

"..." CMN!

Lại muốn phản bội sư môn huhu!