Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 38: Chạy thoát



"Ai nói!" Vân Hiểu trầm giọng, nhìn những tia sáng trắng mỏng manh đang từ từ hội tụ về phía mình. Sau đó, nàng không chút do dự, nhấc chân đạp mạnh xuống.

Bỗng có tiếng rắc rắc. Trận pháp màu trắng vốn mỏng manh, đột nhiên giật giật, bừng sáng chói lóa, nổ vang đùng đoàng. Mặt đất lắc lư mãnh liệt, kêu răng rắc vài tiếng, rồi nứt toạc ra, phá tan pháp trận.

Trong nháy mắt, ánh sáng đỏ biến mất, mọi người cảm thấy được thả lỏng, linh khí cũng quay về thân thể. Cảm giác bị đè ép cũng biến mất hoàn toàn.

Bọn họ...... Được cứu rồi!

(⊙o⊙)!

"Không, không thể nào?!" Thiệu lão gia trợn mắt, không tiếp thu nổi sự thật này,  "Không thể nào, các ngươi đều là người tu đạo, chỉ cần tu hành bằng linh khí sẽ không thể phá vỡ trận pháp!"

"Ngại quá! Vừa hay, ta không có khả năng hấp thu linh khí!" Vân Hiểu nghiêm trang trả lời.

Thiệu lão gia sửng sốt, định nói tiếp những không còn cơ hội nữa. Bách quỷ tụ vận trận vừa vỡ, những oan hồn bị nhốt trong trận ào ào lao ra. Bọn họ vốn chết oan, lại bị nhốt quá lâu, sau khi được trả tự do, việc đầu tiên phải làm đương nhiên là báo thù.

Vì thế vô vàn khuôn mặt ác quỷ dữ tợn cùng nhào vào Thiệu lão gia.

"Đừng...... Đừng mà! A!!!" Thiệu lão gia la hét thảm thiết, nhưng không lâu sau, lão ta im bặt, thân thể bị bầy quỷ vùi lấp hoàn toàn.

"Cha......" Thiệu Hiến muốn tới gần nhưng không thể. Hắn bị bầy quỷ đánh bật ra, ngã lăn ra đất ngất xỉu. Phía Thiệu lão gia cũng không còn động tĩnh, có lẽ đã thịt nát xương tan rồi.

"Ài! Tự làm bậy, không thể sống." Lão Chu lắc đầu, quay đi không đành nhìn tiếp.

Vẻ mặt của những người khác cũng không khá hơn. Chẳng ai không ngờ tới chỉ vì một lần ra ngoài trừ tà mà suýt đi tong cái mạng.

"Vị đạo hữu này......" Hồ Phúc cùng vị đạo sĩ áo lam đồng môn bước tới, ôm quyền hành lễ với Vân Hiểu, thái độ quay ngoắt 360 độ so với ban đầu. Bọn hắn vừa lên tiếng, những người khác cũng nhìn sang, ánh mắt tỏ vẻ cảm phục. Suy cho cùng, chính nàng đã cứu mạng bọn họ.

Đạo sĩ áo lam cung kính hỏi, "Xin hỏi, phải xử lý những ác quỷ này như thế nào?" Bầy quỷ bị nhốt quá lâu, sớm đã mất lý trí, nếu mặc kệ, sợ là hậu hoạ vô cùng.

Vân Hiểu hơi ngẩn ra, rồi hỏi ngược lại, "Bình thường các ông xử lý như thế nào?" Nàng nào biết cách xử lý đâu!

Áo lam đạo sĩ bất ngờ, nghĩ rằng nàng tôn trọng ý kiến của mình, nhất thời hơi xúc động. Đúng là đạo hữu tốt, không những có pháp lực cao cường, trong thời gian ngắn đã có thể phá Bách quỷ tụ vận trận, mà còn khiêm tốn như thế. Vì thế kích động nói, "Từ trước đến nay, đối với số lượng lớn ác quỷ, chúng ta đều giao cho Thiên Sư Đường xử lý. Bọn họ có chuyên môn trong việc siêu độ đạo hữu, chúng ta chỉ cần bắt ác quỷ vào pháp phù, đưa đến đó là được. Hơn nữa những ác quỷ này bị cầm tù lâu, hồn thể cực kỳ suy yếu, hẳn không khó thu phục."

"Thiên Sư Đường?" Là nơi nào? Còn có cả cơ quan chuyên giải quyết hậu quả à? "Ở đâu?"

"Vĩnh Xương Phái bọn ta cách Thiên Sư Đường không xa, nếu các vị tín nhiệm thì cứ giao cho ta đến Thiên Sư Đường đi!" Đạo sĩ áo lam đề nghị.

"Ừm." Vân Hiểu trịnh trọng gật đầu, hoàn toàn không có chút xíu dáng vẻ không hiểu biết nào, "Được, vậy bắt quỷ đi!" Một lát sau lại nhớ tới điều gì, quay sang Bạch Duật, nói, "Lão nhân, tấm Thu Quỷ phù của ông đâu?"

Bạch Duật ngẩn người ra, tỏ vẻ xót ruột, bất đắc dĩ nói, "Ta chỉ còn một tấm." Vì bảo bối này, lão phải vác mặt dày đến xin tổ sư gia, phải hy sinh canh gà trong nửa tháng để đổi lấy đó!

Vân Hiểu xòe tay ra, "Lần sau dạy ông vẽ!" Muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu.

Lão nhân: "......" CMN!

Ngươi là ma quỷ à? Ông đây mới không thèm học thêm đâu!

(___)

Cuối cùng lão vẫn phải móc tấm Thu Quỷ phù quý giá ra. Chỉ hơi dẫn động, ác quỷ đầy trời bị hút mạnh vào trong pháp phù. Chưa đầy ba nhịp thở, đã bắt xong sạch sẽ.

Tất cả mọi người ngỡ ngàng. Từ trước đến nay, họ chưa từng nhìn thấy Thu Quỷ phù nào lợi hại như vậy.

"Ừm." Vân Hiểu gật đầu, đồ tổ sư gia đưa đương nhiên không phải là hàng đểu. Nàng lấy Thu Quỷ phù trong tay lão nhân, đưa cho đạo sĩ áo lam, dùng vẻ mặt nghiêm trang chững chạc, từ tốn nói, "Ông muốn bùa à? Được thôi! Một trăm lượng, cảm ơn!"

Áo lam: "......"

Bạch Duật: "......"

Lão Chu: "......"

Mọi người: "......"

Bọn họ...... vừa nghe nhầm à?

——

"Nha đầu, chúng ta quay lại Thiệu phủ làm chi?" Lão nhân ngoái đầu ngó người trên lưng, tỏ vẻ không tình nguyện.

Ban đầu đến Thiệu phủ vì tiền, tuy rằng đối tượng giao tiền thay đổi so với dự tính, nhưng dù sao cũng đã kiếm được tiền rồi. Thế mà Vân Hiểu vẫn hấp tấp đòi về Thiệu phủ, mà còn lo chuyện bao đồng, ép bằng được Bạch Duật và Lão Chu luân phiên nhau cõng cái tên Thiệu công tử ngất xỉu này theo.

Tuy rằng kẻ làm ác là Thiệu lão gia, hình như Thiệu công tử này không liên quan gì, hơn nữa hắn còn xin tha cho họ. Nhưng dù sao hắn cũng là con trai lão mập đó, không chỉ Bạch Duật, tất cả những người bị lừa đến trừ tà đều hơi có vướng mắc tâm lý.

"Đương nhiên phải về đó!" Vân Hiểu quay lại ném cho lão một ánh mắt như nhìn tên ngốc, nhưng không có kết quả, đành nói tiếp, "Thiệu phủ chưa trả thù lao." Mới chỉ thu được một trăm lượng thôi, mà bọn họ có tận mấy người, chia ra ai được ai đừng?

Bạch Duật: "......" Trước kia không nhìn ra nha đầu tham tiền vậy nha!

"Còn nữa......" Vân Hiểu dừng bước, gằn từng chữ một, "Ông không nhận ra chúng ta đã quên cái gì sao?"

Bạch Duật ngạc nhiên, định phản bác, "Không, chúng ta đâu quên gì......" Lão nói đến một nửa thì khựng lại, chợt nhớ tới điều gì, hít một ngụm khí lạnh, hai mắt trợn to.

Má nó! Tổ sư gia!

"Mau mau mau, lão Chu! Chạy nhanh lên, nhanh quay về Thiệu phủ!"

Vốn đang không tình nguyện lết từng bước một, trong nháy mắt, co cẳng chạy như bay về hướng Thiệu phủ.

——

Thiệu phủ.

Vị tổ sư gia nọ nhẹ nhàng bay ra từ ống trúc, nhìn bàn ăn trống không. Mi tâm nhăn lại, hình như hơi cáu kỉnh.

Bảo là đi làm điểm tâm, thế điểm tâm đâu? Tại sao không có, ngay cả người cũng không thấy!

Kẻ nào không có mắt dám bắt cóc đồ tôn của hắn?

Tức quá, muốn giết người!

——

Lúc Thiệu Hiến...tỉnh lại, đã trôi qua mấy ngày. Hắn cảm thấy tự nhiên cơ thể nhẹ nhõm vô cùng, dường như những cảm giác nặng nề phải chịu từ nhỏ đến lớn đã biết mắt hoàn toàn. Nhẹ nhõm đến mức khiến hắn tưởng rằng linh hồn mình đã rời khỏi thân xác.

Mãi đến khi có một gương mặt hơi quen quen ló ra trước mắt. Đó là một nữ tử, nhìn tuổi tác không lớn, nhưng phong thái cực kì chững chạc làm cho người ta dễ sinh lòng tin tưởng.