Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 42: Hồ LY BÁO ÂN



Nghe xong mấy lời đó, sắc mặt Thiệu Hiến càng thêm trắng bạch.

Lão đầu và lão Chu cũng hết sức kinh ngạc, ai mà ngờ rằng người cha tận tâm tận lực, mời cao nhân tới chữa bệnh cho con trai, lại chẳng những chính là hung thủ gây bệnh cho con, mà con trai gã còn không phải con ruột của gã. Nhưng sao nha đầu đoán ra được?

"Bách quỷ tụ vận trận tạo thành từ một lượng lớn âm khí, cho nên phải cần rất nhiều linh khí để áp chế hoàn toàn, nếu không ác quỷ bên trong sẽ phá trận xông ra." Vân Hiểu trầm giọng giải thích, "Thiệu lão gia không có tu vi gì, chắc chắn không đủ linh khí. Nếu muốn duy trì trận pháp phải chú ý rất nhiều chuyện. Trong đó, điều quan trọng nhất chính là, thân thể không dính vào âm khí. Đương nhiên cũng bao gồm… không thể gần nữ sắc."

Tất nhiên, không thể có chuyện Thiệu Hiến sinh ra từ ống nghiệm!

"Những thứ này viết hết ở trong Bách Quỷ Tập chương 3, trang 7, dòng 5." Nói xong nàng liếc nhìn lão đầu. Rõ ràng nét mặt không thay đổi gì, nhưng dường như viết: Rảnh quá nên đọc chút sách thôi!

Bạch Duật: "..."

Lão Chu: "..."

Tự dưng hơi bị khó chịu à nha!

Thiệu Hiến bên kia đứng ngây ra, vẻ mặt như tín ngưỡng sụp đổ, dường như không thể tin vào điều mình vừa nghe. Mặc dù hắn luôn biết phụ thân không thích mình, cũng không hay cho hắn ra ngoài, luôn luôn bắt hắn ở trong phòng. Ngay cả việc đi thư viện đọc sách, hắn cũng phải cầu xin rất lâu, phụ thân mới miễn cưỡng cho phép. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới rằng mình không phải con của ông.

Ông ta đặt tên hắn là Thiệu Hiến, hiến... Rốt cuộc muốn hiến cho ai đây?

Hắn không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng thấy toàn thân ớn lạnh.

Bạch Duật hít vào một hơi, đành tiến lên vỗ vỗ vai hắn, nói, "Nếu ngươi còn ý muốn giúp cha ngươi chuộc lỗi, về sau nên làm nhiều việc thiện đi."

Nói xong, thấy trong thời gian ngắn Thiệu Hiến chưa thể vượt qua cú sốc này được, nên cũng không nán lại nữa, chào tạm biệt Lão Chu rồi trở về Thanh Dương.

—— —— ——

Bạch Duật và Vân Hiểu quyết định, đầu năm sau sẽ đến Thiên Sư Đường thi khảo hạch. Vì thế hai người lại vùi đầu vào sách vở, ráo riết ôn thi. Ban đầu, Bạch Duật cũng không để ý lắm. Mặc dù kì khảo hạch của Thiên Sư Đường rất khó, nhưng cũng chỉ khó ở việc đánh giá cấp bậc. Nếu chỉ ghi danh làm Nhất Tiền Thiên Sư, lão tin lão có khả năng làm được.

Vậy nên lúc đầu lão không coi đó là chuyện to tát gì, cho đến khi...... Vân Hiểu đặt số sách nhiều gấp đôi ban đầu lên giá sách của lão. Bạch Duật thấy mình sắp không ổn rồi, nhận ra nhân sinh đầy rẫy tuyệt vọng. Lão lấy hết dũng khí phản kháng, nhưng bị đối phương chặn họng lại.

"Ngũ Tiền Thiên Sư mới có lương. Ông tự nhìn lại chúng ta xem, còn bao nhiêu tiền ăn, sắp chết đói tới nơi rồi! Không làm thì lấy đâu mà ăn." Lý lẽ Vân Hiểu đưa ra hết sức thuyết phục, không thể cãi lại được.

Bạch Duật nước mắt lưng tròng, chỉ đành cầm sách lên. Hóa ra, chỉ một chữ “Nghèo" đã có thể thao túng triệt để cuộc đời lão. Nếu sớm biết trở về đồng nghĩa với việc mở cánh cổng Địa Ngục này, thì lão thà ở lại huyện Tân Nghĩa trừ ma còn hơn!

Tuy ma quỷ đáng sợ, nhưng mấy lần bắt gặp, bọn họ đều may mắn thoát hiểm, hơn nữa bên cạnh họ còn có ống trúc...... A phi, tổ sư gia bảo hộ. Lão chợt nhớ tới Thiệu gia.

Trong thư lão Chu gửi cũng đề cập qua về chuyện liên quan đến Thiệu Hiến. Trái ngược với người cha kia, hắn đúng là một đứa nhỏ ngoan. Tuy đã biết mục đích phụ thân nuôi dưỡng mình là muốn hắn chắn hộ oán khí. Nhưng cuối cùng hắn lại không oán trách ông ta. Mà còn muốn gia nhập Huyền Môn, hi vọng mình sẽ không trở thành một người giống như phụ thân.

Có lẽ vì ấn tượng sâu sắc tư thế phá trận oai hùng của Vân Hiểu, Thiệu Hiến còn nhờ lão Chu hỏi hộ, liệu hắn có thể gia nhập Thanh Dương bọn họ hay không?

Đọc thư xong, hai mắt Bạch Duật sáng rực lên. Đương nhiên là được, nhà hắn giàu thế cơ mà! Nếu hắn cùng gia nhập thì cần lo gì chuyện cơm áo gạo tiền duy trì môn phái nữa. Thế là lão cùng bàn bạc với Vân Hiểu, viết một phong thư trả lời một cách uyển chuyển: Tiêu chuẩn nhận đồ đệ của Thanh Dương rất cao, nếu không phải là thiên tư trác tuyệt thì nhất định không thu. Hơn nữa con đường tu đạo rất gian khổ, tiêu hao cực nhiều. Nếu muốn nhập môn, bên cạnh việc chuẩn bị tốt tâm lý, còn phải chuẩn bị chút vật chất, đương nhiên quan trọng nhất là... Vật chất.

Kết quả, đối phương hồi âm tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bán hết gia sản...... đến Thiên Sư Đường bái sư!

Bạch Duật: "......"

Vân Hiểu: "......"

"Lẽ...... lẽ nào chúng ta biểu thị quá uyển chuyển rồi ư?"

"Ừm, có lẽ thế."

Mé, biết thế nói thẳng cho hắn rằng đóng nhiều học phí là êm rồi.

Bạch Duật khóc không ra nước mắt, ấn ấn đống sách trước mặt. Vốn tưởng rằng sẽ có thêm một đồng bạn cùng nhau sẻ chia, vượt qua những tháng ngày gặm sách khổ sở. Kết quả, người tới tận cửa rồi mà còn để vuột mất, cơ hội xóa đói giảm nghèo cũng theo đó mà biến tan.

"Nhớ nhé, ngày mai là kì thi kiểm tra chất lượng hằng tháng của tổ sư gia đó!" Vân Hiểu nhắc nhở một câu.

"......" Ngươi còn là người không hả?

(;′__Д__')

Bỗng dưng muốn khóc!

Vân Hiểu xoay người ra hậu viện, "Ta đi xem thử hôm nay trên cửa sổ có gì ăn không."

Bạch Duật ngây ra, vô thức hỏi, "Hôm nay chưa đi xem à?"

"Ừm." Vân Hiểu gật đầu.

"Ba tháng rồi đó, rốt cuộc là ai đem đến thế?" Bạch Duật ngạc nhiên.

"Không biết."

Vân Hiểu cũng thấy kỳ quái. Không hiểu vì sao, sau khi từ huyện Tân Nghĩa về, mỗi ngày trên bệ cửa sổ đều xuất hiện rất nhiều thứ đồ kì lạ. Khi thì vài loại trái cây, khi thì một ít rau xanh, có khi là mấy khúc gỗ kỳ quái, thậm chí còn có vài thứ như xác thỏ.

Lúc đầu nàng tưởng là lão nhân vì bất mãn với số lượng bài tập nên âm thầm phản kháng. Sau hỏi ra mới biết, không phải do lão làm. Trong Thanh Dương quán chỉ có ba người, chẳng lẽ là tổ sư gia?

Vân Hiểu nhớ lại vẻ mặt sung sướng lúc uống canh thỏ của ai đó, nên kiên quyết phủ nhận đáp án này. Từ trước đến nay, tổ sư gia nhà nàng chỉ biết ăn, chứ có bao giờ quan tâm nguyên liệu nấu ăn như thế nào đâu.

Vậy rốt cuộc là ai nhỉ? Ngổn ngang trăm mối tơ vò, Vân Hiểu càng nghĩ càng không biết là ai, thế nên nàng đưa ra một quyết định mang tầm vĩ mô: đặt thực đơn lên bệ cửa sổ......

Từ đó về sau, trên bệ cửa sổ phòng nàng xuất hiện những loại thực phẩm đúng theo thực đơn. Nhờ đó, bọn họ tiết kiệm được một khoản chi tiêu đáng kể. Thật biết ơn người bí ẩn tốt bụng đó!

Vân Hiểu ngập tràn hi vọng, bước nhanh về phòng. Đáng tiếc, lúc nàng mở cửa sổ ra, thứ nhìn thấy không phải là nguyên liệu nấu ăn mong muốn, mà là một con...... sói xám đang nằm thoi thóp.

Vân Hiểu: "......"

Sói hình như thuộc diện động vật hoang dã cần được bảo vệ, thế nghĩa là không được phép ăn đâu nhỉ?

"Ngao ngao ngao ~~~" Vân Hiểu đang do dự thì bỗng nghe thấy một tiếng kêu nhỏ. Nàng quay ra thì thấy một con hồ ly đang ngồi bên cạnh. Nó mang bộ lông vàng óng dính ít vệt máu, trên bụng còn có một vết sẹo mờ mờ, mà đường khâu sẹo kia trông hơi quen quen.

Ừm, đúng, đúng là nàng quen thứ này thật. Nó là...... con hồ ly ăn bậy ăn bạ lúc trước được nàng cứu đây mà!

"Ngao ngao ngao ~~~" Thấy nàng bất động, hồ ly lại kêu thêm vài tiếng, hai tai cụp xuống, ngước mắt nhìn nàng, mang vẻ...... cầu xin?

Vân Hiểu nhìn con sói xám, lại nhìn con hồ ly. Đây là...... đưa sói đi khám bệnh à? Sói với hồ ly có quan hệ tốt như thế từ bao giờ vậy trời?