Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 43: Dẫn bạn đi khám bệnh



"Ngao ngao ngao ~~~" Thấy nàng vẫn bất động, hồ ly gấp gáp kêu thêm vài tiếng, sau đó nhảy khỏi bệ cửa sổ, chui vào trong bụi cỏ. Một lúc sau, lôi thứ gì đó từ trong bụi cỏ ra, nhìn kĩ thì thấy đó là mấy con gà rừng đã chết.

Quao, còn biết mang phí khám bệnh đến cơ!

Vân Hiểu thầm khen ngợi. Lúc này, nàng mới bước đến, thuận miệng nói một câu, "Ta thử khám xem, nhưng không bảo đảm cứu được đâu nha!" Dù sao nàng cũng không phải là bác sĩ thú y.

Hình như hồ ly nghe hiểu tiếng người, nó lập tức nhả gà rừng ra, lại nhảy lên bệ cửa sổ, lo lắng nhìn con sói xám.

Vân Hiểu nhìn qua con sói xám, có vẻ như đây là một con sói con, hình thể không quá lớn, khoảng bằng một con chó cỡ trung. Quan sát cẩn thận thì thấy trên bụng nó có một vết thương to bằng nắm tay, máu chảy ồ ạt. Bị thương nặng như thế mà vẫn còn sống, quả nhiên sức sống của các loài động vật hoang dã rất mãnh liệt.

Vân Hiểu thầm cảm thán, đang định giúp nó cầm máu, thì phát hiện mép vết thương cháy đen, còn ngửi thấy mùi khét. Đây là...... chấn thương do súng đạn? Thế giới này cũng tồn tại nạn săn trộm sao?

Nhìn kỹ lại nhận ra không đúng, súng đạn thường không gây ra vết thương lớn đến mức này. Có vẻ sói con bị thương do đụng trúng một thứ gì đó phát nổ. Vân Hiểu cũng không nghĩ xem thứ đó rốt cục là gì, nàng chú tâm kiểm tra kĩ vết thương lần nữa rồi nói, "Nằm im, đừng cựa quậy, ta đi lấy dụng cụ phẫu thuật."

Vừa nói xong lại cảm thấy hơi thừa thãi, làm sao động vật nghe hiểu tiếng người được chứ. Vì thế vội vàng về phòng lấy dụng cụ tổ sư gia cho. Đến khi trở lại, nàng không thấy sói xám trên bệ cửa sổ nữa.

"Ngao...... Ngao ~" Hồ ly kêu lên, nàng quay đầu nhìn ra sân thì thấy sói xám đã chủ động nằm ngửa trên bàn đá, để lộ miệng vết thương.

Còn biết phối hợp như thế á!?

Vân Hiểu ngạc nhiên. Cũng không nghĩ xem, tại sao một con hồ ly bé tẹo lại lôi được sói xám lên mặt bàn đá.

"Ơ?" Đang định cầm máu và khâu vết thương, nàng chợt thấy trong cơ thể sói xám, hình như có một ít khí đen chạy trong kinh mạch, men theo miệng vết thương lan dần vào tim.

TÌnh huống này trông rất quen. Nàng cúi đầu nhìn con hồ ly dưới chân, hình như tình huống lần trước của nó cũng giống như thế này. Đầu nàng nảy số, lập tức buông dao phẫu thuật ra, nhấc ngân châm lên phong bế tâm mạch. Sau khi ngăn khí đen xâm nhập tim, nàng quan sát kĩ hướng di chuyển của nó, nhanh chóng suy diễn trận pháp, rồi từ từ hạ từng cây châm.

Không lâu sau, trận pháp vừa bày trên miệng vết thương sáng bừng lên. Trong nháy mắt, máu ngừng chảy, khí đen bỗng bị rút khỏi cơ thể, tụ vào giữa trận pháp. Không đầy năm phút sau, khí đen ngưng tụ thành một hạt châu màu đen, trận pháp cũng ngừng lại, từ từ tối dần.

Vân Hiểu vứt hạt châu đen kia đi, sau đó mới từ từ nhổ châm ra, chỉ giữ lại mấy cái để cầm máu. Tiếp đó, bắt đầu khâu miệng vết thương lại. Điều kiện y tế của thế giới này có hạn, nàng không dám chắc nàng khâu thế này, liệu vết thương có bị nhiễm trùng hay không.

Nhưng con hồ ly kia từng bị giống thế mà giờ vẫn còn sức nhảy nhót tung tăng, còn có thể kiếm thức ăn tới báo ân đấy thôi. Xem ra, động vật của thế giới này có kết cấu khác với động vật ở thế giới của nàng. Lấy ví dụ như con hồ ly này, hằng ngày nó đều mang thức ăn tới trước cửa sổ. Bọn họ dán biết bao nhiêu là bùa cũng không biết do người nào mang đồ đến, hóa ra căn bản là không phải người.

Vân Hiểu thi châm bày trận trong chưa đầy mười phút, khâu vết thương mất nửa tiếng đồng hồ. Mãi đến khi khâu thật hoàn hảo, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục hạ châm gây tê để giảm đau.

"Được rồi!" Nàng quay sang nhìn hồ ly, luôn có cảm thấy nó có khả năng hiểu tiếng người, vì thế liền dặn dò vài câu, "Trong vòng bốn giờ tới, nó không thể di chuyển được. Nhưng không sao đâu, chờ châm phát huy tác dụng xong là ổn thôi."

Nói xong liền dọn dụng cụ, quay người vào phòng. Nàng hơi do dự, dù sao chúng nó cũng đã trả phí khám bệnh rồi, có nên cho ít thuốc không nhỉ? Nhưng lỡ động vật nhỏ chịu không nổi dược tính thì sao? Cuối cùng, nàng vừa quay ra sân, lại không thấy cả con sói xám lẫn con hồ ly đâu.

Nàng ngó nghiêng thì thấy, tuyệt vời! Dưới bệ cửa sổ vẫn còn phí khám bệnh!

- -

"Hồ ly?" Bạch Duật ngạc nhiên, "Ngươi nói thực phẩm mấy ngày nay đều do con hồ ly được ngươi cứu mang tới."

"Ừm." Vân Hiểu gật đầu, "Con hồ ly đó hình như hiểu tiếng người."

"Đã mở linh trí, tất nhiên hiểu tiếng người." Có lẽ vì được uống canh gà ngon, tổ sư gia hiếm khi tốt tính, xen vào một câu.

"Hồ ly đã mở linh trí!" Bạch Duật trợn tròn mắt, dường như nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng nói, "Chẳng lẽ là yêu?"

Tổ sư gia ném cho lão một ánh mắt như nhìn thằng ngốc, "Chỉ là một con súc vật vừa mở linh trí thôi, không tính là yêu." Nhưng hắn lại cảm giác được một tia yêu khí trên người con sói xám kia. Nếu nó không phải là yêu, thì cũng là đang tu luyện thành yêu.

Bạch Duật không khỏi lo lắng. Mấy thể loại ác yêu đáng sợ không thua kém gì lệ quỷ đâu.

"Tổ sư gia, nó sẽ không gây bất lợi với nha đầu chứ?"

Dạ Uyên cực kì tự nhiên đưa bát không cho Vân Hiểu, ý bảo nàng đổ đầy canh vào. Lúc này, mới tranh thủ trả lời, "Dù là yêu cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi đả thương người. Hai con vật kia không có ác ý với Vân Hiểu. Nếu nó muốn báo ân, thì cứ để cho nó báo đi." Dạ Uyên không quá để ý tới chuyện này. Có hắn ở trong quán, chẳng lẽ hai con thú nhỏ kia có gan gây chuyện dưới mí mắt hắn hay sao? Nghĩ tới đây, Dạ Uyên bồi thêm một câu, "Càng báo ân, càng nhiều gà."

Càng nhiều canh ngon!

(_&;_&_)_

Vân Hiểu: "......"

Bạch Duật: "......"

Trái ngược với tâm trạng lo lắng của Bạch Duật, Vân Hiểu cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát. Dù sao cũng nhờ hồ ly báo ân, bọn họ tiết kiệm được không ít khoản chi tiêu. Loại ân tình như này, được báo đáp nhiều lần cũng tốt.

Vì thế, Vân Hiểu cũng không suy nghĩ nhiều. Từ hôm đó, ngày nào trên bệ cửa sổ cũng xuất hiện đủ loại nguyên liệu nấu ăn. Hồ ly cũng không trốn tránh nữa, lâu lâu nhảy ra, kêu mấy tiếng chào hỏi nàng.

Cho đến khi..... Nó lại dẫn một con gấu trúc tới!

So với sói xám, tình huống của con gấu trúc này khá hơn rất nhiều. Trên móng vuốt nó có một vết rách không sâu, máu cũng đã đông lại. Gấu trúc duỗi chi trước ra, vẫy vẫy trước mặt nàng, còn khẽ gọi: ngao ~, hồ ly bên cạnh cũng kêu theo. Hai cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng, chứa chan vẻ......tủi thân.

Vân Hiểu: "......"

Thế nên, chúng nó biến phòng nàng thành phòng khám thú y rồi à?

Cơ mà bà đây không phải bác sĩ thú y nha!

"Ngao ~~~" Thấy nàng bất động, một gấu một hồ lại kêu lên.

Vân Hiểu thở dài, "Quên đi, nể mặt mày là quốc bảo nên đành khám thôi.." Sau đó, nàng đi tìm một miếng vải sạch, băng bó móng vuốt cho gấu trúc, chưa đầy mười phút đã xử lý xong vết thương.

Một gấu một hồ vui mừng hò reo, sau đó để lại một đôi măng, rồi tung tăng rời đi. Nhưng vì thân hình quá khổ, gấu trúc còn bị kẹt ở cửa sau, Vân Hiểu phải tới đẩy giúp thì nó mới thoát ra được.