Lưu Manh Hóa Idol

Chương 14



“Quang Bảo đưa?" Lúc Lương Cẩm lấy mấy tờ tiền được cho Trương Quang Bảo, đã làm anh ngơ ngác.

“Đưa tiền cho tôi làm gì?” Trương Quang Bảo khó hiểu hỏi. Chuyện của anh, ngoại trừ chị Dương biết ra thì không nói với những người khác, chẳng lẽ các anh em đều biết hết sao.

Lương Cẩm không nói gì, kéo tay Trương Quang Bảo nhét tiền vào tay anh, sau đó quay người thu dọn giường nệm của mình. Trương Quang Bảo là người sĩ diện, tuy gọi là anh em, nhưng mọi người còn đang ăn bám cha mẹ, anh không thể nhận số tiền này được.

“Quang Bảo, nhận lấy đi, tuy rằng cậu không nói nhưng chúng tôi biết nhất định cậu đã gặp phải chuyện gì đó. Với lại, đều là người một nhà, cậu còn khách sáo với bọn tôi làm gì?” Lý Đức bước tới vỗ vai anh, Trương Quang Bảo cúi đầu tự hỏi, rồi ngẩng đầu nói: “Tôi cũng không lừa mọi người, tôi cãi nhau với người nhà, tài khoản ngân hàng của tôi đã bị khóa, cuộc sống sau này của tôi tự lo. Tấm lòng của các anh tôi nhớ kỹ. Tiền này sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại mọi người.”

Lý Đức thoải mái lắc tay, nhún vai nói: “Vậy tùy cậu.”

Đảo mắt đã đến ngày tựu trường, mấy ngày nay Dương Ngân Hạ như bốc hơi khỏi mặt đất, không thấy bóng dáng. Trương Quang Bảo bận rộn tìm việc vì thế không đi tìm công việc. Nhắc đến tìm việc, Trương Quang Bảo nghĩ mà đau cả đầu, dù gì anh cũng là sinh viên, nhưng tìm vài ngày, nhưng đến cả căn tin cũng không nhận anh, mọi người nói công việc giữ lại cho sinh viên có điều kiện khó khăn, vả lại tiền lương cũng ít, bản thân Trương Quang Bảo cũng không muốn làm.

Hơn nữa Trương Quang Bảo còn phải đi học, chỉ có thể tìm công việc bán thời gian, vì thế phạm vi lựa chọn càng nhỏ hơn. Mấy ngày nay anh đã đi không ít chỗ, tìm không ít nơi, nhưng kết quả vẫn công dã tràng. Mắt thấy ngày mai đã bắt đầu khai giảng, Trương Quang Bảo thấy hơi nóng nảy.

Hôm nay Trương Quang Bảo lại tìm suốt một ngày, chạy mấy nơi, nhưng người ta vừa nghe thấy anh là sinh viên còn đang đi học thì biết nhất định chỉ làm thời vụ, không một nơi nào muốn tuyển anh. Mà thứ đả kích Trương Quang Bảo, làm anh bực tức nhất là anh tìm được một gợi ý tuyển dụng bên trên bảng quảng cáo, nói là tìm nhân viên phục vụ nam, yêu cầu khí chất và hình tượng tốt, đãi ngộ hậu hĩnh, lương cơ bản ba nghìn, còn cộng thêm hoa hồng. Trương Quang Bảo nghĩ thầm công việc này sẽ không gặp trở ngại, hơn nữa điều kiện của anh cũng miễn cưỡng phù hợp, vì thế phấn khởi gọi điện thoại.

“Alo, xin hỏi có phải anh dán thông báo tuyển phục vụ không?”

Đầu bên kia cẩn thận hỏi lại: “Cậu đang làm gì?”

“Tôi là sinh viên còn đi học.”

Đầu bên kia nghe thấy anh còn là sinh viên đi học thì im lặng một lát, khẽ nói: “Ừm, sinh viên đại học rất nổi tiếng trong ngành này. Cậu có kinh nghiệm không?”

“Năm cấp ba tôi đã làm hai tháng kỳ nghỉ hè để trải nghiệm cuộc sống.” Trương Quang Bảo há miệng nói bậy, để biết anh có trải nghiệm cuộc sống hay không trải nghiệm cuộc sống không có gì khác nhau.

Đầu bên kia nghe thấy anh nói vậy, giống như lập tức cảm thấy hứng thú: “À, vậy thì tốt quá, chỗ chúng tôi đang cần người đấy. Vậy cậu để lại cách liên lạc, đến lúc đó chúng tôi sẽ gọi cho cậu.”

Trương Quang Bảo bận rộn tìm việc, vừa nghe thấy anh ta nói vậy thì nóng lòng: “Có thể đi làm sớm không, khổ mấy tôi cũng chịu được.”

“Ha ha, xem ra cậu còn rất nóng lòng, có điều công việc này có thể lực vẫn không đủ, còn phải chú ý kĩ xảo. Gần đây nghe tin đồn rất nguy hiểm, cảnh sát đang làm gắt, chúng ta cần phải cẩn thận, gọi số điện thoại này có thể liên lạc được cậu sao? Đến lúc đó sẽ liên lạc lại.” Đầu bên kia nói xong mấy câu đó thì vội vàng cúp điện thoại.

Làm gắt? Thể lực? Kỹ xảo? Trương Quang Bảo nghĩ lại ba từ quan trọng, rồi lập tức chửi ầm lên: “Mẹ nó, buồn quá, thì ra là tìm gà!” Trước kia anh chỉ đọc được mấy tin này trên mạng, không ngờ lần này lại đụng trúng. Than thở xui xẻo vài câu, sau đó Trương Quang Bảo quay đầu đi. Chạy tới chạy lui cả ngày, lúc nhìn đồng hồ thì đã tám giờ.

Chân hơi nhức, anh ngồi xuống ghế dài ven đường nghỉ ngơi.

Anh nhìn dòng xe cộ và đám người qua lại, mọi người đều đang bôn ba vì cuộc sống, làm người đúng là không dễ chút nào. Trương Quang Bảo cảm thấy khó hiểu vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy, nghĩ một lúc, đúng rồi đúng rồi, mấy ngày nay mình đi tìm việc, phải nhìn sắc mặt người khác mà chẳng làm nên trò trống gì, cuối cùng mở mang thêm hiện thực xã hội. Nghĩ đến đây anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chạy mấy ngày, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.

Anh thở dài, dựa lưng lên ghế, móc thuốc lá trong hộp ra, nhìn lại thì chẳng còn mấy điếu.

“Mẹ kiếp, người nghèo hút thuốc cũng nhanh.” Anh vừa nói thầm vừa châm một điếu. Qua một hồi hít mây nhả khói, cảm giác thoải mái hơn một chút, anh ném tàn thuốc xuống mặt đất, đang định phủi mông bỏ đi. Nhưng không biết từ đâu ló ra một cái tay của ông cụ mang huân chương, nắm chặt tay Trương Quang Bảo nói: “Vứt rác không đúng chỗ, phạt năm đồng!”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của ông cụ, Trương Quang Bảo đột nhiên hiểu rõ, nhất định nãy giờ ông già này nhìn chằm chằm anh, chỉ chờ anh ném tàn thuốc là sẽ đến thu tiền phạt. Ông đây đã nghèo đến mức không còn tiền ăn cơm, nào có tiền cho ông ta chứ. Vì thế lập tức trợn trừng mắt, hung dữ nói: “Ông dám thu tiền phạt của tôi, biết tôi làm gì không? Ông già, đi ngay nhân lúc còn sớm đi, cẩn thận máu bắn lên người ông đấy!”

Trương Quang Bảo cũng chỉ muốn hù ông ta, ai ngờ ông già này lại là người không chịu thua thiệt, mặt mày biến sắc, giận tím mặt: “Nhãi ranh, cậu đừng tưởng tôi sợ! Năm đó ông đây đi đánh giặc cậu còn mặc quần hở mông đấy! Bây giờ người trẻ tuổi đều như vậy, nếu đất nước dựa vào các cậu, thì tiêu rồi!...” Mấy câu sau Trương Quang Bảo không nghe rõ, vì sự chú ý của anh đều dồn trên mặt ông cụ, ông cụ càng nói càng kích động, hai mắt trợn to, có vẻ như chết sẽ không nhắm mắt, lúc nói chuyện, đôi tay ông cụ không ngừng run lên.

Trương Quang Bảo thấy hơi sợ, ông cụ này không có bệnh tim đồ đấy chứ? Nếu bất cẩn làm ông cụ ngã ở đây, thì anh không gánh nổi kiện tụng này đâu. Thôi, chịu xui xẻo vậy. Anh móc ví da ra, nhưng đếm thế nào thì tiền lẽ chỉ có bốn đồng sáu xu, Trương Quang Bảo nhíu mày, sau đó dè dặt nói với ông cụ: “Đồng chí già à, tôi chỉ có bốn đồng sáu xu, ông giảm mười phần trăm có được không?”

“Không được! Chúng tôi làm theo điều lệ, không ai có thể…” Không chờ ông cụ nói xong, Trương Quang Bảo không nhịn được xua tay: “Được được được, tôi phục ông, nhìn này, đây là mười đồng, ông tìm cho tôi năm đồng, thối lại cho tôi.”

“Ha, tôi hỏi có phải cậu cố ý không? Hả, tôi thu tiền phạt mà còn thối lại cậu? Cậu cho là đang mua bán sao?” Ông cụ vừa nói vừa móc túi tìm tiền thối cho Trương Quang Bảo.

“Được rồi, ông cụ, nói cho ông biết, đất nước còn phải dựa vào người trẻ tuổi chúng tôi, còn ông thì về nhà hưởng phúc đi.” Trương Quang Bảo rầm rì vài câu, nhấc chân bỏ chạy lấy người.

Có phải xui xẻo cũng có thể chồng chất lên hay không? Tại sao cả ngày nay anh không gặp được chuyện may mắn nào cả vậy? Lúc đi ngang qua một cửa hàng có cửa kính, anh nhìn kỹ khuôn mặt in trên mặt kính thủy tinh, ấn đường không đen, đỉnh đầu không đen. Ủa, chờ chút, đây là gì vậy?

Lúc này Trương Quang Bảo nhìn thấy ở một tấm bảng tuyển dụng của cửa hàng đối diện in bóng trên cửa kính thủy tinh, bên trên viết tám chữ xiêu vẹo: “Thông báo tuyển nhân viên trông quán nét.” Trong lòng anh vui vẻ, quay người chạy về phía đối diện mà chẳng quan tâm trên đường đang có rất nhiều xe qua lại.

“Úi! Lại là cậu, đi qua đường mà không nhìn đường, phạt tiền…”

“Ông ơi, ông tốt, ông tha cho tôi một lần đi.” Trương Quang Bảo khiếp sợ, chạy trốn vào trong tiệm, vừa vào thì thấy đây là tiệm net. Xem ra thì cũng không quá lớn, cũng chỉ cỡ ba mươi máy, nhưng làm ăn khá tốt, dùng khoảng tám mươi phần trăm số ghế, tất cả đều là người trẻ tuổi ngồi chơi game.

Nhưng không ngờ ở chính giữa lại có một thằng nhóc con cỡ năm sáu tuổi! Cậu bé ngồi trên ghế da to rộng, hai chân không chạm đất, còn đang hứng thú chơi bắn bong bóng. Cuối cùng Trương Quang Bảo đã hiểu lời ông cụ nói vừa nãy không phải không có ý, còn nhỏ tuổi vậy mà đã lăn lộn ở tiệm net, trưởng thành sẽ ra sao?

Trong lúc anh thầm lắc đầu thở dài, có một giọng nói vang lên sau lưng: “Lên mạng à?”

Vừa quay đầu lại đã thấy có một người đàn ông trung niên khoảng cỡ bốn mươi tuổi, đầu hơi hói, dáng người thấp bé, khuôn mặt đầy râu đang ngồi sau bàn quản lý quán net, đang ngẩng đầu dò hỏi Trương Quang Bảo.

Phản ứng đầu tiên khi Trương Quang Bảo nhìn thấy ông ta đó là, sao người này lại trông bỉ ổi vậy?

“Ồ, không phải, xin hỏi ông chủ có đây không?” Trương Quang Bảo thấy người này chắc chắn không phải ông chủ. Càng nhìn càng thấy giống người nhà quê lên phố thăm người thân, nhìn bộ đồ ông ta đang mặc kìa, trông còn khó coi hơn cả anh. Mọi người xem có ông chủ nào mà mặc áo sơ mi vá không?