Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 30



Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/

Ô Anh tới Diệp phủ, tự nhiên là ở lại chỗ Ô thị.

Diệp Ly Châu rộng lượng, cũng không để ý trong phủ nhiều thêm một cô tiểu thư, nàng cũng không đặt Ô Anh ở trong lòng.

Thời tiết mỗi ngày một nóng lên, chẳng mấy chốc đã là tháng bảy, mỗi ngày Diệp Ly Châu ném vào trong bình thủy tinh một viên trân châu. Buổi sáng thức dậy, nàng lắc lắc trân châu trong bình.

Đã ba, bốn mươi viên rồi.

Nàng đoán Đề Kiêu hẳn là đang ở Hàm Châu rồi, theo thời gian Đề Kiêu rời đi tăng lên, thân thể của nàng cũng từng chút một trở nên yếu đi.

Diệp Ly Châu luôn không nhịn được nhớ lại cảm giác được chạm vào Đề Kiêu.

Cái cảm giác vui vẻ khi ở cùng một chỗ với Đề Kiêu, Diệp Ly Châu chưa bao giờ cảm nhận được ở những nơi khác.

Nàng thật muốn mùa đông tới ngay lập tức.

Ngày sinh của Diệp Ly Châu là mười lăm tháng bảy. Mười lăm tháng bảy là quỷ tiết, nàng chưa bao giờ ăn mừng sinh nhật, bởi vì vào ngày này âm khí nặng, thân thể nàng sẽ càng không tốt.

Diệp Phụ An cũng biết, ngày này người trong nhà sẽ bận rộn tế tổ, vội vàng những việc khác, toàn bộ phủ từ trên xuống dưới đều kiêng kỵ, cũng sẽ không nói hôm nay là ngày sinh của Diệp Ly Châu.

Hải Đàn đã sớm biết tin tức này từ nửa tháng trước, nàng nghe nói ngày này Diệp Ly Châu dễ bị tai hoạ quấn lên người, nên từ sớm đã nhìn chòng chọc bên chỗ Ô thị, sợ Ô thị sẽ mưu tính cái gì.

Ô thị vốn là muốn trừ khử Diệp Ly Châu vào hôm đó. Bởi vì mười bốn tháng bảy là lúc thân thể Diệp Ly Châu yếu nhất, nàng chết vào một ngày này, thì cũng coi như là thần không biết quỷ không hay.

Nhưng khoảng thời gian trước chẳng hiểu sao Hoàng hậu lại gọi bà ta vào trong cung, đánh tiếng với bà ta, trong câu chữ đều là chỉ trích người làm chủ mẫu là Ô thị không làm hết bổn phận, không chăm sóc tốt một đôi trai gái mà Khương thị để lại.

Ô thị không hại bọn họ đã là tốt rồi, sao có thể chăm sóc bọn họ chứ?

Nét mặt Hoàng hậu hiền hoà, nhưng ý trong lời nói thì là, nếu Diệp Ly Châu có mệnh hệ nào, nhất định là Ô thị không đủ tư cách làm chủ mẫu.

Hơn nữa đoạn thời gian trước bà ta bị Diệp Phụ An phạt quỳ từ đường, cho nên, Ô thị cũng không dám để Diệp Ly Châu xảy ra chuyện vào lúc này.

Ngày mười lăm tháng bảy, còn chưa tới sẩm tối, trong ngoài Diệp phủ đã treo đầy đèn lồng, trên đèn lồng đều có hình vẽ trừ tà, phòng ngừa tai hoạ tiến vào trong phủ làm hại Diệp Ly Châu.

Dù sao cũng là sinh nhật, hơn nữa lại sắp là ngày cập kê của Diệp Ly Châu, tuy rằng lễ cập kê sẽ lùi lại đến tháng tám, nhưng buổi tối, người một nhà vẫn cùng nhau ăn bữa cơm.

Quân thị không tiện qua đó, chỉ có Khương Nhiễm Y tới. Diệp Ly Châu ngồi ở phía bên tay phải Diệp Phụ An, Diệp Gia Hữu ngồi ở bên trái Diệp Phụ An, Ô thị thì ngồi đối diện Diệp Phụ An, mấy người vợ lẽ không thể ngồi vào bàn, đứng ở một bên hầu hạ dùng cơm.

Từ buổi chiều Diệp Ly Châu đã cảm thấy lồng ngực khó chịu, bước chân cũng nặng nề, nàng không muốn khiến cho Diệp Phụ An lo lắng, lúc đi tới thì trang điểm nền nã, trên môi bôi một lớp son nhàn nhạt, thoạt nhìn khí sắc cũng không tệ lắm.

Trước khi ăn cơm, Ô thị cười nói: “Sau khi Tiểu thư về nhà, khí sắc càng tốt hơn rồi, hồi đó đáng ra nên sớm chút đón tiểu thư về.”

Diệp Phụ An nghĩ thấy cũng đúng, sau khi về nhà, thân thể Diệp Ly Châu khá hơn so với ở trong chùa, ông có chút hối hận đã để Diệp Ly Châu chịu khổ nhiều năm như vậy ở Minh Phật Tự.

Chỉ có Diệp Ly Châu hiểu, thân thể của nàng khá hơn, thực ra đều là nhờ Đề Kiêu.

Ô thị ngó thấy sắc mặt Diệp Phụ An tốt hơn bình thường rất nhiều, biết được lời mình nói đã trúng ý Diệp Phụ An rồi.

Lúc bình thường, Ô thị thật sự không khiến người ta bới móc ra được sai sót gì. So sánh với mấy bà vợ bé, bà ta thận trọng có phong thái hơn, ăn nói cũng không khiến người ta chán ghét.

Khi đó Diệp Phụ An không tái giá, mà là nâng Ô thị lên làm vợ cả, một suy tính trong đó chính là, ông sợ sau khi tái giá phu nhân mới độc ác ích kỷ, không bao dung được Diệp Gia Hữu và Diệp Ly Châu. Ô thị ở trong phủ biết thân biết phận, gia thế cũng thấp, nâng bà ta lên, bà ta cũng không dám làm mưa làm gió.

Mặc dù Ô thị không có cách nào xem Diệp Gia Hữu và Diệp Ly Châu như con trai con gái của mình, nhưng bình thường làm việc ổn thỏa, cũng không có tận lực gây khó dễ.

Lần trước Ô thị muốn phái người lục soát phòng của đầy tớ trong Tĩnh Thủy Hiên, sau khi quỳ từ đường xong, bà ta rất nhanh thì thừa nhận sai lầm trước mặt Diệp Phụ An, lại ba lần bốn lượt nhận lỗi với Diệp Ly Châu.

Ăn cơm xong, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y đi về. Diệp Ly Châu cảm thấy cả người suy nhược, muốn quay về nghỉ ngơi thật tốt.

Khương Nhiễm Y và Quân thị đều thật lòng thật dạ đối xử với Diệp Ly Châu. Lần trước Diệp Ly Châu bị bệnh, Khương Nhiễm Y vẫn luôn trông chừng nàng, lo lắng vô cùng. Diệp Ly Châu biết chị họ có lòng dạ thiện lương, nếu nói cho chị ấy biết, tối nay khẳng định chị sẽ ngủ không ngon, nên không nói gì cả, chỉ nói mình muốn về đi ngủ

Khương Nhiễm Y cũng không nhìn ra, để Hải Đàn đưa Diệp Ly Châu quay về.

Diệp Ly Châu đi sau lưng Hải Đàn, theo Hải Đàn ra khỏi viện mà Khương Nhiễm Y ở.

Sau khi trở về, nàng tắm rửa một cái.Mái tóc dài của nàng ướt nhẹp, sau khi lau sạch sẽ xong tuy không nhỏ nước nữa, nhưng vẫn có phần ẩm ướt.

Diệp Ly Châu mở cửa sổ ra, ngồi bên cửa sổ hong tóc.

Sau khi tẩy trang, sắc mặt của nàng lộ ra vẻ nhợt nhạt, khí huyết không đủ, tay chân nàng cũng quả thực lạnh ngắt.

Diệp Ly Châu cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, mê man nằm sấp trên gối mềm, để gió nhẹ thổi khô tóc.

Cửa sổ mở ra, sợ có muỗi bay vào, Hải Đàn để lại một bó huân hương, rồi lặng lẽ đi ra ngoài, cũng để nha hoàn giữ cửa đi ra, không cho quấy rầy sự thanh tịnh của tiểu thư.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Diệp Ly Châu cảm thấy ngọn nến trong phòng đột nhiên tắt mất, người nàng run lên một trận, nhưng lại không nặng nề như vậy nữa.

Vừa mới tắm xong, lại là ở trong khuê phòng của mình, Diệp Ly Châu khoác trên người hai tầng áo lụa, váy áo che phần ngực và bụng, bởi vậy lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng một mảnh tuyết trắng.

Áo lụa màu đỏ tươi, màu sắc này càng tươi đẹp, càng tôn lên nước da trắng muốt của nàng, có cảm giác óng ánh trong suốt đến phát sáng.

Mái tóc đen của Diệp Ly Châu nửa khô, mang theo hương thơm thoang thoảng, ngọn đèn đã tắt, ánh trăng chiếu vào, nàng ăn bận tươi đẹp, giống như là phủ một tầng yêu khí, nhưng vẻ mặt của nàng quá mức đơn thuần, dưới ánh trăng sạch sẽ, lại như là được phủ một tầng tiên khí.

Diệp Ly Châu cảm thấy tay chân không còn nặng nề như vậy nữa, nàng mệt mỏi ngáp một cái, muốn đóng cửa sổ đi vào trong phòng nghỉ ngơi.

Tay còn chưa đụng tới cửa sổ, Diệp Ly Châu đột nhiên mở to hai mắt, cánh môi đầy đặn ướt át cũng mở ra thật lớn, hiển nhiên là cực kỳ kinh ngạc.

“Tần Vương điện hạ…” Diệp Ly Châu không dám lên tiếng, nàng ép giọng thật thấp, “Sao ngài đã tới rồi?”

Không phải hắn nên ở Hàm Châu sao?

Đề Kiêu dĩ nhiên là một mình cưỡi ngựa tới, liên tục hai ngày chưa nghỉ ngơi, Hãn huyết bảo mã ngày đi nghìn dặm của hắn cũng sắp mệt chết rồi.

Mặc dù sinh nhật của tiểu cô nương không may mắn, nhưng hắn vẫn muốn tới. Muốn thăm nàng.

Chỉ có một điều đáng tiếc là, khi tới kinh thành thì đã là sẩm tối rồi, Đề Kiêu không có thời gian đi tắm rửa, hay thay một bộ quần áo sạch sẽ, để sáng sủa trước mặt nàng.

Hắn phong trần mệt mỏi, trên quần áo đều là bụi đất, ban ngày lên đường gấp rút, mặt trời chói chang trên cao, Đề Kiêu bị phơi nắng đen đi một ít.

Màu da hắn thực ra không đậm, nhưng so sánh với làn da có thể phát sáng của tiểu cô nương thì vẫn có vẻ sẫm màu.

Có điều, Đề Kiêu vẫn anh tuấn quyến rũ, phong thái của hắn không tầm thường, dù cho đang mặc áo vải, cũng càng chói mắt hơn so với mặc quần áo quý giá bằng lăng la tơ lụa.

Dáng người hắn rắn rỏi, cao to như tùng bách. Hắn đứng ở dưới ánh trăng, ngũ quan sâu sắc lập thể, sau khi quét qua xương quai xanh mảnh mai tinh xảo cùng bờ vai của Diệp Ly Châu, tròng mắt hắn tối đi vài phần, giọng nói hơi có chút khàn khàn: “Thái Tử có việc để ta về kinh hai ngày, nghe nói là sinh nhật nàng, nên tới xem một chút. Vốn là không định tới.”

Diệp Ly Châu gật đầu, hóa ra là có việc, thảo nào sớm như vậy đã quay lại. Nàng thật sự cho rằng phải đến mùa đông mới có thể gặp được hắn.

Đề Kiêu quay lại, có thể chủ động tới thăm nàng, nàng đã rất vui vẻ rồi.

Nàng không thể chờ đợi được muốn gần Đề Kiêu hơn một chút.

Nhưng là…

Diệp Ly Châu ở trong phòng, Đề Kiêu ở bên ngoài, địa thế của căn phòng cao hơn một chút, nàng ở bên trên, hắn ở bên dưới, cách một cái cửa sổ, hai người cũng không thể cách quá gần.

Diệp Ly Châu cũng không biết Hải Đàn đã sai bảo nha hoàn đi cả rồi, nàng lo phòng ngoài sẽ có nha hoàn nghe được.

Diệp Ly Châu vịn cái gối đầu ngồi xổm dậy, nàng mở cửa sổ to hơn một chút, nhỏ giọng nói với Đề Kiêu: “Điện hạ, ngài ở bên dưới đón ta, đừng để ta ngã, ta xuống dưới nói chuyện với ngài.”

Mái tóc dài của nàng chưa dùng trâm buộc lên, mềm mại tản mát ở trên vai. Tóc nàng rất dài, như mây mù vậy, vừa dày vừa đẹp, khiến người ta không dời được mắt. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhuộm lên mấy phần đỏ ửng, càng lộ ra vẻ đáng yêu.

Đề Kiêu nhìn quần áo của mình, hai ngày rồi hắn chưa nghỉ ngơi, trong mắt đầy tơ máu, trên y phục có bụi bặm và mồ hôi. Hẳn là nàng vừa mới tắm xong, trên người trước sau luôn có mùi thơm rất dễ chịu, tóc đen sạch sẽ lại xinh đẹp.

Diệp Ly Châu nghĩ mình đi xuống như vậy, nhất định sẽ được Đề Kiêu ôm lấy.

Nàng quá thích cảm giác được tiếp xúc với Đề Kiêu.

Diệp Ly Châu nói: “Nhất định phải ôm lấy ta…”

Lời còn chưa dứt, Đề Kiêu giơ tay lên mở cửa sổ rộng hơn, hắn nâng vai Diệp Ly Châu lên, nhấc nàng xuống dưới.

Lúc Diệp Ly Châu được thả xuống đứng trên mặt đất, cả người vẫn ở vào trạng thái kinh ngạc.

Trên mặt đất là cỏ xanh, nàng không đi giày, bàn chân nhỏ nhắn bị đâm có chút khó chịu. Nhưng mà có váy phủ lên, Đề Kiêu cũng không thể thấy được.