Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 41



Người dịch: LC + Chim Ba Chân

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Ly Châu chính là, nàng sẽ không lấy chồng.

Sức khỏe của nàng kém như vậy, người chỉ nửa bước là vào quan tài, làm sao có thể lập gia đình đây. Mặc dù dựa vào Đề Kiêu có thể kéo dài hơi tàn một đoạn thời gian, nhưng Đề Kiêu dù sao cũng không phải là người trong kinh thành, hai người không thể lúc nào cũng gặp mặt.

Về phần khi trước Khương Nhiễm Y từng nói nàng gả cho Đề Kiêu…

Diệp Ly Châu không dám nghĩ quá sâu.

Thứ nhất, cha nàng có đồng ý hay không là một vấn đề, thứ hai, nếu nàng bởi vì lý do sức khỏe mà gả cho Đề Kiêu, với Đề Kiêu mà nói, chắc chắn là không công bằng, đây xem như là một loại lừa gạt.

Nếu như Đề Kiêu biết nàng tới gần hắn, cũng không phải là xuất phát từ sự yêu thích, mà là bởi vì thân thể nàng cần…

Diệp Ly Châu nhớ tới ánh mắt bình thường vẫn lạnh như băng của Đề Kiêu thì thoáng rùng mình, đáy lòng có chút sợ hãi.

Quân Thị thấy sắc mặt Diệp Ly Châu không đúng, hỏi: “Châu Châu, cháu sao thế?”

Diệp Ly Châu lắc đầu, gượng gạo nói: “Mợ, cháu không sao. Cháu chỉ là lo, gã sai vặt kia có khi nào sẽ nói cho Điền công tử biết việc chúng ta tới đây hay không thôi.”

Quân Thị lắc đầu: “Cháu yên tâm, hắn lơ là nhiệm vụ, sẽ không tùy tiện nói ra đâu. Điền Trác cũng là thứ ngu xuẩn, thật sự cho rằng ở trong phủ nhà mình thì lời gì cũng có thể tùy tiện nói ra.”

Nếu không phải là Quân Thị sớm có đề phòng, muốn gặp Điền Trác trước, vì vậy mới đi tới chỗ Điền Trác thường xuyên ra vào, e rằng vẫn chưa biết người này tồi tệ như vậy.

Diệp Ly Châu lại nói: “Mợ định làm thế nào để hủy mối hôn sự này ạ?”

Chắc chắn Quân Thị không thể để cho Điền gia chủ động từ hôn. Nếu Điền gia chủ động từ hôn, không khác nào nói cho toàn bộ kinh thành này biết, bọn họ coi thường con gái Khương gia. Cho nên, hiển nhiên phải là Khương gia đề xuất chuyện này.

Nhưng phải có một lý do hợp lý.

Quân Thị khẽ vỗ lên tay Diệp Ly Châu: “Châu Châu, quay về mợ sẽ trù tính chuyện này. Cháu cứ chờ xem, mợ nhất định phải cho cháu thấy, kẻ bắt nạt chúng ta sẽ có kết cục thế nào. Sau này cháu bị người ta ức hiếp, cứ việc nói với mợ.”

Diệp Ly Châu gật đầu.

Thực ra nàng cảm thấy bản thân sẽ không bị người nào ức hiếp. Ô Thị bắt nạt nàng thì đã bị Hải Đàn dạy dỗ đến mức tức mà cũng không dám ra ngoài rồi.

Ngoài Ô Thị ra, hình như cũng không có ai bắt nạt nàng.

...

Chẳng mấy chốc mà nửa tháng đã trôi qua, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y vẫn ở trong tòa nhà bên ngoài kinh thành như trước.

Sức khỏe của Diệp Ly Châu tuy rằng vẫn khá yếu, nhưng mà không thường ho ra máu nữa.

Chỉ chớp mắt, Thái Tử từ Trần Châu chiến thắng trở về. Thái Tử diệt sạch sơn tặc ở Cẩm Sơn, cũng mang đầu của tên thủ lĩnh trở về.

Chuyện diệt giặc cỏ ở Cẩm Sơn, có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, đương nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Tần Vương, cho nên Tần vương cũng phải về kinh.

Để chúc mừng Thái Tử bình an trở về, Hoàng hậu đã mở tiệc ở trong cung Chiêu Dương.

Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y cùng nhau vào cung.

Ở trên đường, Diệp Ly Châu đại khái biết được, ngày hôm trước Tần vương đã vào cung rồi.

Đúng là ngày hôm trước Đề Kiêu đã dẫn theo Thái Tử trở về. Phần lớn người trong kinh thành đều không biết Đề Kiêu cũng mang theo binh mã tới Trần Châu, hơn nữa không phải là một vài binh lính, mấy vạn binh mã lại có thể lặng yên không tiếng động giấu giếm tất cả mọi người. Từ Hàm Châu đến Trần Châu, hai nơi cách xa nhau nghìn dặm, đi qua không ít địa phương, quan viên ở những nơi này không biết là chưa nhận được tin hay thế nào, lại không có một chút tin tức truyền về kinh thành.

Mãi tới lúc đã đến Cẩm Thành Trần Châu, Hoàng đế mới biết được chuyện này.

Tối qua, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi, ở ngay trên yến tiệc, Đề Kiêu lấy đầu của tên thủ lĩnh Cẩm Sơn ra.

Có không ít quan văn đang ngồi đó, rất ít khi nhìn thấy một cái đầu máu chảy đầm đìa, Hoàng đế cũng nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy.

Đề Kiêu vào điện không cần phải tháo đao, bảo đao Trọng Uyên của hắn đang đặt ở ngay trên bàn. Hắn lạnh nhạt uống rượu, lơ đãng nói: “Đầu của sơn tặc Cẩm Sơn, là Thái Tử điện hạ tự tay chém được.”

Cũng đã đến lúc này rồi, sẽ chẳng ai để ý rốt cuộc đầu người là Thái Tử chém, hay là Đề Kiêu chém.

Một vài quan văn không thể không đứng dậy mà khen ngợi Thái Tử.

Đề Kiêu dẫn theo không ít binh mã tới đây, đều đã đóng quân ở bên ngoài kinh thành, nói là để Thái Tử học luyện binh. Mặc kệ Đề Kiêu nói với bên ngoài dễ nghe bao nhiêu, trên thực tế, với Hoàng đế mà nói đều là sự uy hiếp.

Hoàng đế biết Đề Kiêu đã không còn khách sáo thờ ông ta là quân chủ nữa. Hàm Châu kiêu ngạo, nếu thực sự nổi lên chiến tranh, trong kinh thành thật không có tướng lĩnh đắc lực có thể qua được Đề Kiêu.

Ông ta đành phải đem chức quyền đoạt được từ trong tay Thái Tử lúc trước, giao trả lại cho Thái Tử.

Một bữa tiệc rượu uống đến trong lòng mọi người đều không yên, Hoàng đế thì đã sớm hối hận.

Chuyện diệt giặc Cẩm Sơn lần này, vốn là một cái thòng lọng mà ông ta hạ xuống cho Thái Tử, không ngờ Đề Kiêu lại có thể có thể chạy tới giúp đỡ Thái Tử, khiến chuyện này biến thành công trạng của Thái Tử. Vất vả lắm mới tước được quyền lực của Thái Tử, bây giờ lại trả lại, hoàng đế tức đến suýt nữa thì nôn ra máu, Nhị hoàng tử Triệu Dật vốn đang đắc ý dạt dào cũng thay đổi sắc mặt.

Chờ đến khi vào đến cửa cung, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y xuống xe ngựa. Bởi vì đến sớm, hai người không đi tới cung Chiêu Dương trước, mà là tản bộ trong Ngự hoa viên.

Cảnh vật trong cung tự nhiên là không giống với bên ngoài, có rất nhiều chủng loại hoa mai, ở bên ngoài căn bản đều không thấy được.

Khương Nhiễm Y yêu thích hoa mai, nàng vòng quanh ở trong vườn ngắm hoa, Diệp Ly Châu thì ngồi ở trong đình.

Hải Đàn đi theo bên cạnh Diệp Ly Châu, hai cung nhân trong cung Hoàng hậu đi theo Khương Nhiễm Y, sợ Khương Nhiễm Y lạc đường trong Ngự hoa viên.

Hải Đàn nói: “Hôm nay bệ hạ sẽ còn đãi tiệc trong cung điện ở phía trước. Lần này Thái Tử được việc, bệ hạ nể mặt Thái Tử, tất nhiên phải chúc mừng một phen. Hôm nay, Lão gia cũng đã vào cung từ sớm, lúc về chúng ta sẽ về cùng Lão gia.”

Lúc này, Diệp Ly Châu nghe được một giọng nói truyền đến: “Diệp tiểu thư.”

Nàng và Hải Đàn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên mặc áo gấm đi tới, đúng là Nhị hoàng tử Triệu Dật.

Hoàng đế và thừa tướng đánh cờ ở trong Ngự hoa viên, Triệu Dật vốn dĩ phải đi thỉnh an Hoàng đế, không ngờ trên đường đi tới đó, lại gặp được Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu khách sáo đứng dậy, hành lễ: “Nhị hoàng tử điện hạ.”

Triệu Dật thản nhiên quan sát Diệp Ly Châu.

Nàng đang mặc váy áo màu xanh mộc mạc, bên ngoài khoác áo choàng trắng như tuyết, mái tóc đen được giấu trong mũ áo choàng, một khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp tuyệt trần không thấy chút ý cười nào, trong đôi mắt hoa đào ẩn tình tự nhiên cũng tràn đầy xa cách.

Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Diệp Ly Châu, Triệu Dật đã muốn có được vị giai nhân tuyệt sắc này, khổ nỗi thân phận của Diệp Ly Châu không giống người khác, hắn muốn cưới nàng thì cần phải trả giá một chút, mà có trả giá thật lớn, Diệp Phụ An cũng không nhất định sẽ đồng ý.

Cho nên Triệu Dật chỉ có thể đỏ mắt trông mong.

Hắn tiến lên một chút, nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, sao Diệp tiểu thư không tới chỗ Quý phi nương nương ngồi một lát? Tính tình Quý phi nương nương lương thiện, thích nhất là mấy cô nương trẻ tuổi như tiểu thư đây.”

Triệu Dật muốn ngồi nói chuyện với Diệp Ly Châu một lát.

Diệp Ly Châu lại không hiểu sao chán ghét ánh mắt của Triệu Dật.

Rõ ràng lúc Đề Kiêu nhìn nàng, so với khi Triệu Dật nhìn nàng còn to gan hơn nhiều, nhưng Diệp Ly Châu lại không có bất kỳ ác cảm gì với Đề Kiêu.

Hải Đàn nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, tiểu thư nhà tôi sắp phải đi tới cung Chiêu Dương rồi. Chắc ngài cũng có việc ạ? Chúng tôi đi trước.”

Triệu Dật nói: “Ta không bận, mấy tháng không gặp được Diệp tiểu thư, ta muốn hỏi một chút, sức khỏe của Diệp tiểu thư…”

Hắn quá mức chuyên tâm, ngay cả người đã tới phía sau rồi cũng không biết.

Diệp Phụ An sa sầm mặt, bên cạnh ông là Hoàng đế.

Diệp Ly Châu không nhận ra Hoàng đế, chỉ hô lên một tiếng “Cha”.

Triệu Dật lúc này mới vội vã quay đầu lại. Lúc nhìn thấy khuôn mặt còn đen hơn đít nồi của Diệp Phụ An, tim hắn rơi tõm xuống, vội vọt sang một bên: “Nhi thần gặp qua phụ hoàng.”

Diệp Ly Châu lúc này mới biết, hóa ra người đàn ông trung niên mặc thường phục đứng bên cạnh Diệp Phụ An là Hoàng đế, nàng cũng hành lễ: “Thần nữ gặp qua bệ hạ.”

Hoàng đế nói: “Dật Nhi, Diệp tiểu thư, các ngươi đều đứng lên đi.”

Dung mạo của Diệp Ly Châu quả thực không tầm thường, Hoàng đế cũng không trách Triệu Dật thất lễ như thế. Thoáng suy nghĩ một chút, hoàng đế nói: “Vừa rồi Diệp tiểu thư và Dật Nhi trò chuyện với nhau thật vui vẻ, trẫm và Diệp thừa tướng đi tới, trái lại làm gián đoạn các ngươi rồi.”

Sắc mặt của Diệp Phụ An khó coi hơn, ông nói với Diệp Ly Châu: “Châu Châu, nam nữ thụ thụ bất thân. Tuy là trong cung, nhưng con cũng phải giữ lễ, sao lại tùy tiện nói chuyện với Nhị hoàng tử?”

Diệp Ly Châu biết Diệp Phụ An là đang cho nàng bậc thang đi xuống, khiến câu “Trò chuyện với nhau thật vui” kia của hoàng đế không đạt được kết quả, nàng nói: “Thân phận Nhị hoàng tử tôn quý, con gái gặp điện hạ, chỉ là hành một lễ, cũng không nói cái gì khác nữa.”

Diệp Phụ An nói: “Lần sau chớ tùy tiện đi lại ở bên ngoài. May mà lần này là cha và bệ hạ nhìn thấy, nếu là người khác nhìn thấy, thanh danh của con chắc chắn sẽ bị tổn hại đấy.”

Hoàng đế nghe thấy câu nói này của Diệp Phụ An, vì không để cho trọng thần lạnh lòng, chỉ đành phải nói: “Chẳng qua là chào hỏi hai câu, ái khanh, sao ngươi lại kéo đến chuyện thanh danh. Sự việc ngày hôm nay, trẫm và Dật Nhi tất nhiên sẽ không để người ngoài nói lung tung.”

Lúc này sắc mặt Diệp Phụ An mới dịu đi. Ông nhìn về phía Triệu Dật, nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, vài ngày trước ngài để người dưới quyền vận chuyển lương thảo từ Vạn Châu cứu tế Nam Châu, bên trong xảy ra chút sơ suất, thần đang muốn hỏi ngài một chút, vừa vặn bệ hạ cũng ở đây, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện. Bệ hạ, người và nhị hoàng tử đi trước, thần xin được dặn dò con gái mấy câu.”

Sắc mặt của Triệu Dật khó coi hơn, Diệp Phụ An rõ ràng là nhằm vào hắn. Hắn chẳng qua là nói với Diệp Ly Châu hai câu, lại cực kỳ bình thường, lòng dạ của Diệp Phụ An còn nhỏ hơn lỗ kim, nhất định phải tóm lấy sai lầm của hắn.

Chờ hoàng đế và Triệu Dật đi khỏi, Diệp Ly Châu mới nói: “Cha, con không muốn nói chuyện với ngài ấy, là ngài ấy cứ một mực…”

Diệp Phụ An vỗ vỗ vai Diệp Ly Châu: “Được rồi, cha biết. Đều tại Châu Châu nhà ta đẹp quá đấy mà.”

Diệp Phụ An không phải là không biết, nếu như Triệu Dật vẫn tiếp tục dây dưa, vì ngại thân phận, Diệp Ly Châu cũng rất khó thoát thân.

Ông nói: “Lần này cha sẽ cảnh cáo hắn, lần sau hắn quấy rầy con nữa, cha nhất định không khách khí với hắn.”

Ván cờ của Diệp Phụ An và Hoàng đế đã kết thúc, lại qua hai khắc, trong cung điện phía trước, các đại thần hẳn là sắp đến đủ cả. Ông cũng không tiện ở lại chỗ này lâu, chỉ dặn: “Con ở trong cung cẩn thận một chút, thứ mà người khác cho con không được tùy tiện ăn, cũng không nên tùy tiện nói quá nhiều với người lạ, chơi với chị họ con thôi.”

Diệp Ly Châu gật đầu, nàng cũng không phải là đứa bé ba tuổi, những lời Diệp Phụ An nói, nàng đều hiểu cả.

Chỗ này thường có người đi qua, Diệp Phụ An đang muốn căn dặn Diệp Ly Châu đi tới chỗ Hoàng hậu, trước mặt lại có hai người đi tới.

Chính là Thái Tử điện hạ và Tần Vương điện hạ.

Diệp Phụ An để Diệp Ly Châu ở sau lưng mình, ông chắp tay tiến lên: “Thái Tử điện hạ, Tần Vương điện hạ.”

Diệp Ly Châu làm một lễ vạn phúc.

Đề Kiêu quan sát Diệp Ly Châu từ trên xuống dưới, lúc này mới nói: “Diệp thừa tướng, đây là lệnh ái Diệp tiểu thư sao?”

Diệp Ly Châu ngước mắt thoáng nhìn Đề Kiêu.

Khuôn mặt của hắn trước sau như một lạnh như băng, anh tuấn mà kiêu ngạo, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Diệp Phụ An chỉ lo Đề Kiêu coi trọng Diệp Ly Châu, nhất định phải gả Diệp Ly Châu cho Thái Tử.

Việc Đề Kiêu đột nhiên lấy ra cái đầu máu chảy đầm đìa hù dọa Hoàng đế trên yến tiệc ngày hôm trước, Diệp Phụ An vẫn còn nhớ rõ. Người này tuyệt đối không phải người lương thiện, con gái ông không thể gả đến chỗ Thái Tử được.

Diệp Phụ An nói: “Vừa rồi thân thể con bé không thoải mái, suýt nữa té xỉu, nên ta tới đây nhìn xem. Châu Châu, đây là Thái Tử điện hạ, hẳn là con đã từng gặp ngài ấy trong cung của Hoàng hậu, đây là Tần Vương điện hạ, dựa theo vai vế, hẳn là con phải gọi Tần vương một tiếng chú đấy.”

Diệp Ly Châu lại hành một lễ nữa: “Thái Tử điện hạ, Tần Vương thúc thúc.”

Con ngươi của Đề Kiêu chợt tối đi.

Diệp Phụ An cười nói: “Con bé nhát gan, gặp người là khúm núm, sức khỏe lại không tốt, chỉ có thể nuôi ở trong nhà. Tần Vương, ngài cũng đừng so đo với đám trẻ con này làm gì.”

Khóe môi Đề Kiêu lạnh nhạt nhếch lên: “Đương nhiên là không rồi. Người trên yến tiệc hẳn là tới gần đủ rồi, Diệp thừa tướng, chúng ta qua đó trước.”

Lúc đi qua ngang qua Diệp Ly Châu, trên người nàng có mùi thơm thoang thoảng, giữa chân mày rủ xuống một viên hồng ngọc, một viên bảo thạch nho nhỏ, ánh lên nốt chu sa, chẳng những không có vẻ thô tục, trái lại khiến cả khuôn mặt càng lộ ra vẻ quyến rũ hơn.

Chờ đi xa rồi, Triệu Quân cười nói: “Cậu, hóa ra Diệp thừa tướng còn chưa biết cậu và Diệp tiểu thư đã từng gặp nhau. Nếu ông ta biết cậu và Diệp tiểu thư đêm hôm hẹn hò, nhất định phải tức đến râu cũng vểnh ngược lên ấy.”

Đề Kiêu thản nhiên nói: “Tò mò như vậy à?”

Triệu Quân thu lại giọng điệu có chút hả hê: “Không tò mò, không tò mò một chút nào ạ.”

Đề Kiêu không so đo với thằng nhóc Triệu Quân này, hắn nhớ tới vừa rồi Diệp Ly Châu hơi mấp máy môi gọi hắn “Tần Vương thúc thúc”, trong lòng lại bỗng dưng bốc hỏa, chỉ muốn quay lại ức hiếp nàng một phen.